Chương 541 Ta với Ngươi Rất Thân Sao? (2)
Có trưởng lão nghi hoặc nói: "Đại trưởng lão, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ ngài đã sớm biết trong thánh địa có một vị Tiên Đế?"
Đại trưởng lão khẽ gật đầu.
"Ừm, biết một chút."
Một vị nữ trưởng lão khó hiểu nói: "Vậy vì sao không nói cho chúng ta biết?"
Một vị trưởng lão khác nói: "Đúng vậy! Chúng ta là trưởng lão thánh địa, hẳn là có quyền biết chứ?"
Các trưởng lão khác cũng đều gật đầu, đồng ý với lời vị trưởng lão này nói.
Đại trưởng lão lắc đầu nói: "Không phải ta không muốn nói, là Thánh Chủ không cho nói."
"Vì sao không cho nói?"
Nghe vậy, các vị trưởng lão đều là vẻ mặt nghi hoặc.
Đại trưởng lão giải thích nói: "Khả năng vị này thích điệu thấp." Nói xong, hắn nhìn nam tử trung niên.
Tất cả trưởng lão lâm vào trầm tư. Một vị trưởng lão đột nhiên nói: "Đại trưởng lão, vị này rốt cuộc là ai?"
Chúng trưởng lão lấy lại tinh thần, trong mắt cũng lộ ra một vệt hiếu kỳ.
Đại trưởng lão giải thích: "Hắn là Thánh Chủ đời thứ bảy của Phần Thiên thánh địa - Bách Lý Vân!"
Thánh Chủ đời thứ bảy?
Nghe vậy, một vị trưởng lão giống như nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: "Là vị Thánh Chủ đột nhiên biến mất kia?"
Đại trưởng lão gật đầu nói: "Ừm, lúc ấy vị này thành công đột phá đến Tiên Đế, liền ẩn núp trong bóng tối, cho đến hôm nay mới lộ diện."
Có trưởng lão nghi hoặc nói: "Tại sao phải như vậy?"
Đại trưởng lão nhìn vị trưởng lão kia, nói: "Sau khi một người đột phá đến Tiên Đế, sẽ không còn hứng thú với quyền lực, tiền tài... nữa. Bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với việc tu luyện, cùng với việc đạt tới cảnh giới cao hơn."
Nghe Đại trưởng lão giải thích xong, các vị trưởng lão bất giác gật gật đầu.
Trung Bá gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lý Vân, vẻ mặt cũng vô cùng chấn kinh. Tiên Đế! Thánh địa bọn họ lại có một vị Tiên Đế!
Nhưng Trung Bá vốn đang vui vẻ đột nhiên trong lòng trầm xuống, nhìn Tô Trần, thấy sắc mặt Tô Trần vẫn bình tĩnh như trước, điều này khiến lòng lão càng thêm nặng nề.
Vị này sẽ là đối thủ của hắn sao? Trung Bá thật sự sợ! Chủ yếu là Tô Trần vẫn luôn đánh vỡ nhận thức của lão, lão không sợ cũng không được!
Phần Thiên Thánh Chủ mặt mũi tràn đầy kích động nhìn Bách Lý Vân, lập tức cung kính hành lễ, nói:
"Bái kiến Thánh Chủ đời thứ bảy!"
Thấy thế, tất cả người của Phần Thiên thánh địa vội vàng hành lễ, cùng hô lên: "Bái kiến Thánh Chủ đời thứ bảy!"
Bách Lý Vân cũng không để ý tới, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phần Thiên Thánh Chủ, hỏi:
"Gọi ta ra đây có chuyện gì?"
Phần Thiên Thánh Chủ không dám do dự, vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra.
Nghe Phần Thiên Thánh Chủ nói xong, Bách Lý Vân liếc nhìn Tô Trần, sâu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Tiên Đế cốt linh không đến năm trăm tuổi?
Nghịch thiên! Nếu là như vậy, hắn hẳn là có bối cảnh cường đại?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Bách Lý Vân tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Phần Thiên Thánh Chủ.
Tên khốn kiếp này lại đi trêu chọc một kẻ địch mạnh như vậy, kết quả mình đánh không lại, gọi hắn tới.
Sao vậy, ta với ngươi rất thân sao?
Phần Thiên Thánh Chủ giờ phút này trong lòng tuôn ra một vòng hàn ý, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, hoàn toàn không hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, Bách Lý Vân ôm quyền hành lễ với Tô Trần, trên mặt hiếm thấy lộ ra một nụ cười, nói:
"Tiểu hữu, có thể Phần Thiên thánh địa đã xảy ra chút sai lầm với ngươi..."
"Ta không thích ngươi đứng nói chuyện với ta lắm." Tô Trần đột nhiên ngắt lời Bách Lý Vân.
Nghe vậy, Bách Lý Vân sững sờ, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Vậy tiểu hữu hy vọng ta nói chuyện với ngươi như thế nào?"
Tô Trần bình tĩnh nói: "Quỳ xuống."
Lời vừa nói ra, giữa sân lập tức xôn xao.
"Hắn làm sao dám! Làm sao dám nói ra loại lời này!"
"Quả thực quá ngông cuồng!"
"Chẳng lẽ hắn không biết, vị Thánh Chủ đời thứ bảy của chúng ta cũng là Tiên Đế sao?"
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ bất mãn với Tô Trần.
Người Phần Thiên thánh địa cũng ỷ vào có Bách Lý Vân tồn tại, cho nên mới dám biểu lộ bất mãn. Ai bảo Bách Lý Vân cũng là Tiên Đế chứ?
Nếu như Bách Lý Vân không phải Tiên Đế, Tô Trần nói lời này, đoán chừng người Phần Thiên thánh địa ngay cả tiếng cũng không dám ho he.
Trung Bá nhìn Tô Trần, trong lòng sinh ra một tia lo lắng. Tô Trần càng kiêu ngạo, cuồng vọng, sự lo lắng này của lão sẽ càng mãnh liệt.
Thật sự quá tự tin. Hắn dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? Hoặc là thực lực mạnh hơn Bách Lý Vân, hoặc là bối cảnh ngập trời.
Trung Bá càng muốn tin tưởng vế trước hơn, chủ yếu là thực lực của Tô Trần thật sự là một bí ẩn, lần lượt đánh vỡ nhận thức của lão.
Lão thật sự sợ rồi! Sợ lát nữa Tô Trần sẽ trực tiếp ra tay trấn áp Bách Lý Vân! Chắc là sẽ không đâu nhỉ?
Sẽ không thái quá như vậy chứ? Dù nói thế nào Bách Lý Vân cũng là một vị Tiên Đế, không đến mức bị trấn áp chứ? Trên mặt Trung Bá tràn ngập lo lắng.
Phần Thiên Thánh Chủ cau mày, nhìn Tô Trần, cả người lâm vào trầm tư. Trực giác nói cho hắn biết, Tô Trần cũng không phải là một kẻ cuồng vọng.
Nhưng lời này của Tô Trần, không khỏi quá coi thường Bách Lý Vân rồi? Lại bắt hắn quỳ xuống nói chuyện.
Quả thực kiêu ngạo đến không biên giới. Lúc này sắc mặt Bách Lý Vân âm trầm tới cực điểm, có thể nhỏ ra nước, trên trán nổi gân xanh, trong mắt có thể thấy rõ ràng sự phẫn nộ.
Tô Trần lại bảo hắn quỳ xuống nói chuyện, còn là nói trước mặt nhiều người như vậy. Sỉ nhục! Thật sự sỉ nhục!
Từ khi hắn bước vào Tiên Đế đến nay, thật sự là lần đầu tiên bị sỉ nhục như thế! Nhưng hắn biết, Tô Trần sở dĩ dám nói như vậy, nhất định là có cơ sở, về phần là cơ sở gì, hắn cũng không biết.