Chương 567 Yêu Vực! (2)
Nhưng xác suất này nhỏ đến đáng thương, một trăm triệu con yêu thú bình thường cũng chưa chắc đã có một con lĩnh ngộ được năng lực đặc thù.
Kỳ thật, không chỉ yêu thú có thể lĩnh ngộ thần thông, nhân loại cũng có thể, nhưng nhân loại muốn lĩnh ngộ thần thông là rất khó, cần phải có thiên phú cực cao mới có thể lĩnh ngộ.
Điều đáng nói là, thần thông của nhân loại có thể truyền cho người khác, nếu không thì lúc trước Tô Ngôn Triệt cũng không thể nào truyền thụ thần thông cho Hồ Tiểu Thiên.
Cho nên, ở tu tiên giới, địa vị của yêu thú cũng không thấp hơn nhân loại. Diệp Linh Khê đột nhiên nói: "Yêu Vực nguy hiểm như vậy, hẳn là không có nhân loại nào đi?" Yến Khinh Vũ gật đầu: "Đúng là không có người đi, nhưng ở Yêu Vực có thổ dân nhân loại, những nhân loại này ở Yêu Vực có địa vị cực thấp, bị yêu thú coi như nô lệ hoặc thức ăn, không có chút tôn nghiêm và quyền lợi nào, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng khắc nghiệt, lúc nào cũng có thể bị yêu thú bắt giết." Nghe xong, Diệp Linh Khê rốt cuộc cũng hiểu vì sao lúc trước Tần An lại không muốn bọn họ đi Yêu Vực.
Quả thật nguy hiểm! Nhưng Diệp Linh Khê lại không sợ. Bởi vì nàng có một tỷ tỷ thực lực cường đại, còn có một ca ca thực lực vô địch.
Yêu Vực thôi mà, có gì phải sợ! Diệp Linh Khê có chút hưng phấn,
"Ta cảm thấy lần này đi Yêu Vực nhất định rất kích thích, đi thôi, ta đợi không kịp nữa rồi." Kỳ thật vừa rồi Diệp Linh Khê cũng không phải là thánh mẫu, chỉ là nàng vẫn luôn sống ở Nhân Vực, vẫn luôn cho rằng nhân loại cao hơn yêu thú một bậc, cho nên vừa rồi nàng mới tức giận.
Yến Khinh Vũ lắc đầu cười,
"Người ta tránh Yêu Vực còn không kịp, chỉ có ngươi là nóng lòng muốn đi."
"Hắc hắc." Diệp Linh Khê cười hắc hắc, rồi kéo tay Yến Khinh Vũ,
"Không phải là có Khinh Vũ tỷ tỷ sao?" Yến Khinh Vũ cười nói: "Nha đầu ngốc, yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi." Diệp Linh Khê mỉm cười,
"Khinh Vũ tỷ tỷ tốt nhất." Nói xong, nàng hôn lên má Yến Khinh Vũ một cái, rồi chạy về phía xa.
Yến Khinh Vũ ngẩn người, rồi mỉm cười,
"Nha đầu này." Lúc này, Tô Trần nói: "Quan hệ của hai người tốt thật đấy." Yến Khinh Vũ liếc nhìn Tô Trần,
"Sao? Không được sao?" Tô Trần cười,
"Đương nhiên được, quan hệ của hai người tốt, ta rất vui." Yến Khinh Vũ mỉm cười, nhìn về phía Diệp Linh Khê,
"Nha đầu này rất đáng yêu, ta rất thích, cho nên sau này ta sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt." Tô Trần nói: "Vậy ta thì sao?" Nghe vậy, Yến Khinh Vũ lườm hắn,
"Huynh? Tự lo cho bản thân đi." Tô Trần đen mặt,
"Nương bảo muội bảo vệ ta." Yến Khinh Vũ nhếch mép,
"Ta mặc kệ, dù sao ta chỉ bảo vệ Linh Khê." Không đợi Tô Trần nói, Yến Khinh Vũ đã chạy về phía Diệp Linh Khê.
Nhìn bóng lưng hai người, Tô Trần bất đắc dĩ lắc đầu,
"Ta là người thừa đúng không?" Hồ Tiểu Thiên trong ngực đột nhiên nói: "Không, còn có ta ở bên cạnh chủ nhân.
" Tô Trần giật khóe miệng,
"Cảm ơn ngươi nha." Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc,
"Không cần khách sáo." Tô Trần lắc đầu cười, rồi chạy nhanh đuổi theo. Nếu hắn mà không nhanh lên, e là đến cả bóng lưng của Diệp Linh Khê và Yến Khinh Vũ cũng không thấy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, sau hai tháng gấp rút đường, cuối cùng Tô Trần cùng hai nàng cũng đến biên giới Yêu Vực.
Trước mặt là một khu rừng rậm, vừa bước vào đã cảm nhận được khí tức cổ xưa và thần bí phả vào mặt.
Sương mù như lụa mỏng lượn lờ trong rừng. Nơi nơi đều có thể thấy được những loại hoa cỏ kỳ dị tỏa ra hương thơm mê người, màu sắc rực rỡ như trong mộng ảo.
Những dây leo khổng lồ như cự mãng quấn quanh thân cây, thi thoảng lại lóe lên ánh sáng thần bí. Diệp Linh Khê tò mò quan sát xung quanh,
"Đây là Yêu Vực sao? Sao ta cảm thấy chẳng khác gì Nhân Vực? Hơn nữa, dọc đường đi sao lại không thấy một con yêu thú nào?" Yến Khinh Vũ nói: "Đây mới chỉ là biên giới, đi vào trong sẽ thấy khác ngay." Diệp Linh Khê gật đầu: "Ừm." Sau đó, ba người lại tiếp tục đi khoảng hai canh giờ.
Đúng lúc này, bụi cỏ phía trước bỗng nhiên lay động, còn truyền đến tiếng động lạ.
Ba người dừng bước, ngẩng đầu nhìn.
Yến Khinh Vũ nhíu mày, một đạo kiếm quang lóe lên, bụi cỏ kia lập tức bị chém thành vô số mảnh vụn, bay múa trong gió như tuyết xanh.
Ở đó, có hai con hung thú. Một con có hình dạng giống hổ nhưng lại mọc một đôi cánh bằng xương khổng lồ, mép cánh sắc bén như đao.
Bộ lông của nó có màu đen kỳ dị, như thể bị nhuộm bởi máu tươi. Con hung thú còn lại là một con trăn khổng lồ.
Cơ thể nó lóe lên ánh sáng màu tím kỳ dị, vảy như những thanh chủy thủ sắc bén, được sắp xếp ngay ngắn và trật tự.
Đôi mắt như chuông đồng lóe lên hung quang tàn nhẫn. Điều đáng nói là lúc này, hai con hung thú này đang giữ một tư thế hết sức kỳ quái.
Con hung thú giống hổ đang đè lên con trăn khổng lồ, mà trên mặt con trăn kia lại lộ ra vẻ hưởng thụ.
Nhìn cảnh này, ba người: "..." Diệp Linh Khê nhịn không được nói: "Đây là hung thú Yêu Vực sao? Chơi lớn thật, ngay cả hai loài khác nhau cũng có thể..." Nghe vậy, Tô Trần và Yến Khinh Vũ đều lắc đầu cười.
Hai con hung thú lúc này mới hoàn hồn, lập tức nổi giận!
"Làm càn!" Hai con hung thú đồng thời tỏa ra yêu khí cực kỳ cường đại, tiếng gầm rung trời lở đất, vô cùng đáng sợ.
Con hung thú giống hổ nhìn chằm chằm ba người, sát ý trong mắt cuồn cuộn, chuẩn bị ra tay.
"Chờ đã!" Nhưng đúng lúc này, con trăn khổng lồ lại ngăn nó lại. Con hung thú giống hổ bị sốc ngưng lại, nghi hoặc nhìn con trăn,
"Bảo bối, sao vậy?" Ba người: "..." Một tiếng "bảo bối" kia khiến bọn họ im bặt.
Con trăn khổng lồ nhìn chằm chằm ba người, vẻ mặt nghiêm trọng,