Chương 586 Nói sớm đi!
Cho nên nàng tuyệt đối sẽ không để cho Tô Trần một mình đối mặt với Đường lão và Hạ Hầu Uyên. Tô Trần có chút bất đắc dĩ nói: "Thực lực của ta rất mạnh, nàng cứ yên tâm." Lúc này Diệp Linh Khê cũng nói: "Thực lực của huynh ấy muội đã tận mắt chứng kiến qua, rất mạnh! Cho nên Khinh Vũ tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng, trở về đi." Yến Khinh Vũ chau mày, ánh mắt nhìn về phía Diệp Linh Khê,
"Muội có biết hai lão già này cảnh giới gì không?" Diệp Linh Khê gật đầu nói: "Đương nhiên là biết, chẳng phải là Tiên Hoàng cửu trọng đỉnh phong sao, huynh ấy chỉ cần giơ tay là có thể miểu sát bọn họ!" Đường lão: "" Hạ Hầu Uyên: "" Yến Khinh Vũ cau mày nói: "Linh Khê, bây giờ là lúc nào rồi, muội chớ có nói đùa với tỷ." Diệp Linh Khê nói: "Muội không có lừa Khinh Vũ tỷ, muội nói thật mà!" Hạ Hầu Uyên nhịn không được, lập tức nói: "Tiểu nha đầu, muội khoác lác cũng không thể khoác lác như vậy chứ? Còn miểu sát chúng ta, muội để huynh ấy miểu sát chúng ta xem thử xem nào?!" Nghe vậy, Hồ Tiểu Thiên vẫn luôn ngủ say đột nhiên nhìn về phía Hạ Hầu Uyên, trong mắt mang theo vẻ khiếp sợ,
"Ta kháo, lão già này sao lại dũng cảm như vậy?" Diệp Linh Khê quay đầu nhìn về phía Tô Trần, cười hì hì,
"Huynh, muội đã khoác lác rồi đấy, nếu huynh không thỏa mãn hắn, thì chính là đánh vào mặt muội!" Tô Trần lắc đầu cười,
"Nha đầu này." Nói xong, hắn nhìn về phía Hạ Hầu Uyên, bình tĩnh nói: "Vậy thì thỏa mãn yêu cầu của hắn đi."
"Ha ha ha!" Lúc này Hạ Hầu Uyên cười lớn một tiếng, giống như nghe được chuyện cười hay nhất trên thế gian. Hắn nhìn Tô Trần, cười lạnh nói: "Tiểu tử" Lúc này, Tô Trần đột nhiên nâng tay phải lên, sau đó đưa tay điểm một cái về phía Hạ Hầu Uyên.
Oanh! Sau một khắc! Một đạo lực lượng thần bí vượt qua nhận thức của bọn họ lập tức áp chế lên người Hạ Hầu Uyên, hắn thậm chí còn không kịp phản ứng, liền quỳ rạp xuống đất!
Ầm! Hai đầu gối của Hạ Hầu Uyên trực tiếp quỳ xuống đất tạo thành hai cái hố sâu, mặt đất trong nháy mắt nứt ra, có thể thấy được lực lượng đè nén trên người hắn mạnh mẽ đến mức nào!
Nhìn một màn này, con ngươi của tất cả mọi người trong sân đều co rút lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt không thể tin được.
Cứ như vậy đã quỳ rồi sao? Chết tiệt! Chết tiệt! Sao có thể như vậy được! Hạ Hầu Uyên cứ như vậy mà quỳ rồi sao? Thật khó tin!
Đây là ý nghĩ duy nhất của tất cả mọi người lúc này. Quá khó tin! Bởi vì phải biết, Hạ Hầu Uyên chính là Tiên Hoàng cửu trọng đỉnh phong!
Cường giả như vậy, làm sao có thể bị người ta dễ dàng trấn áp như vậy? Trừ phi là Tiên Đế mới có thể làm được! Chờ chút! Tiên Đế?
Chết tiệt! Hắn là Tiên Đế! Nghĩ đến đây, tất cả mọi người trong sân đều choáng váng, ánh mắt không thể tin được nhìn Tô Trần, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Tiên Đế! Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, Tô Trần lại là Tiên Đế! Tại sao không ai hoài nghi? Ngươi cảm thấy nếu như Tô Trần không phải Tiên Đế, có thể trong nháy mắt trấn áp Hạ Hầu Uyên sao?
Hoàn toàn không có khả năng! Vậy nên Tô Trần ngoài là Tiên Đế ra, còn có thể là cảnh giới nào khác sao? Kỳ thật, thật sự là có!
Đó chính là cảnh giới cao hơn cả Tiên Đế! Chỉ là không ai nghĩ đến mà thôi, bởi vì nhận thức của bọn họ cao nhất chính là Tiên Đế, còn về phần cảnh giới cao hơn Tiên Đế, bọn họ không dám nghĩ tới!
Diệp thống lĩnh giờ phút này hoàn toàn ngây dại, sau khi hoàn hồn, hắn run rẩy nói: "Tiên Tiên Đế, hắn hắn làm sao lại là Tiên Đế!" Hỏng rồi!
Diệp thống lĩnh thật sự hoảng sợ. Chỉ vì hắn đã chọc giận một vị Tiên Đế! Ở Yêu Vực, cường giả Tiên Đế của Nhân tộc cực kỳ hiếm hoi, không quá mười người!
Không quá mười người! Hiếm hoi đến mức nào! Tại sao lại ít như vậy? Bởi vì nơi này là Yêu Vực! Ở Yêu Vực, ngay cả việc sinh tồn của Nhân tộc cũng là một vấn đề, làm sao có thể tu luyện?
Nếu Nhân tộc muốn đột phá đến Tiên Đế trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, khó khăn như lên trời! Mà mỗi một vị Tiên Đế Nhân tộc, thành chủ của Huyễn Thành đều sẽ mời bọn họ đến Huyễn Thành làm trưởng lão, bảo vệ những Nhân tộc còn sót lại.
Bởi vậy, Tiên Đế Nhân tộc ở Huyễn Thành vô cùng được tôn kính. Nếu để cho người của Huyễn Thành biết, Diệp thống lĩnh chọc giận một vị Tiên Đế Nhân tộc, chắc chắn sẽ khiến cho người của Huyễn Thành bất mãn!
Đến lúc đó, không cần Tô Trần ra tay, tự nhiên sẽ có người ra tay giải quyết Diệp thống lĩnh. Cho nên, lúc này Diệp thống lĩnh vô cùng hoảng sợ.
Diệp thống lĩnh muốn khóc. Ngươi là Tiên Đế sao không nói sớm! Nếu ta biết ngươi là Tiên Đế, ta nào dám chọc giận ngươi?
Ta thật quá khó khăn! Nếu về sau còn có cơ hội, ta nhất định sẽ không bao giờ kiêu ngạo nữa! Cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm vào Tô Trần, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc.
Diệp thống lĩnh nhìn về phía cô gái, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cô gái hoàn hồn, liếc nhìn Diệp thống lĩnh, lạnh lùng nói: "Làm sao bây giờ? Ngươi chọc giận người ta, ngươi hỏi ta phải làm sao bây giờ?" Diệp thống lĩnh cúi đầu, không dám phản bác.
Hai mắt cô gái chậm rãi nhắm lại,
"Chờ lát nữa tự mình đi xin lỗi, nếu như hắn tha thứ cho ngươi, vậy thì tốt rồi, còn nếu như hắn không tha thứ, vậy thì ngươi tự sát đi." Nghe vậy, sắc mặt của Diệp thống lĩnh biến đổi,
"Tiểu thư, người muốn từ bỏ ta sao?" Cô gái nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: "Nếu không thì sao? Ngươi nhìn xem ngươi đã chọc giận đến tồn tại như thế nào đi?" Diệp thống lĩnh im lặng, im lặng hồi lâu, hắn mới gật đầu nói: "Ta biết rồi." Hắn đã chấp nhận số phận.