← Quay lại trang sách

Chương 613 Ta nhịn không được!

Lúc này Phượng Hiên nhìn về phía sau lưng Tiêu Nguyệt Nhi, hắn ta trực tiếp lờ đi Tô Trần, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Khinh Vũ và Diệp Linh Khê, thậm chí còn lộ ra một nụ cười tự nhận là lịch sự,

"Không biết hai vị cô nương này là?" Diệp Linh Khê lạnh lùng nói: "Là cha ngươi đấy." Nghe vậy, sắc mặt Phượng Hiên lập tức trở nên âm trầm, khí tức đáng sợ của Tiên Tôn cảnh tràn ngập, thời không xung quanh lập tức sôi trào.

Hắn gằn từng chữ một: "Ngươi, nói, cái, gì?" Tiêu Nguyệt Nhi trực tiếp chắn trước người Diệp Linh Khê, mặt không biểu cảm nhìn Phượng Hiên,

"Nàng ấy là bằng hữu của ta, ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt Phượng Hiên âm trầm như nước,

"Ngươi không nghe thấy nàng ta vừa rồi nhục mạ ta sao?" Tiêu Nguyệt Nhi lạnh lùng nói: "Xin lỗi, ta thật sự không nghe thấy, ta chỉ thấy ngươi vô duyên vô cớ muốn động thủ với bằng hữu của ta."

"Ngươi!" Trán Phượng Hiên nổi gân xanh, lực lượng trong cơ thể điên cuồng dâng trào, mơ hồ có chút mất khống chế. Lúc này, lão giả đột nhiên xuất hiện ở phía sau Phượng Hiên,

"Thiếu gia, đây không phải là địa bàn của chúng ta, xin hãy bình tĩnh." Sắc mặt Phượng Hiên cực kỳ âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Linh Khê và Tiêu Nguyệt Nhi.

Hai con tiện nhân, chờ đó cho ta!

"Hừ!" Phượng Hiên hừ lạnh một tiếng, lập tức thu hồi khí tức. Cùng lúc đó, tay phải vốn đang mở của Yến Khinh Vũ cũng dần dần thả lỏng.

Nếu như vừa rồi Phượng Hiên dám động thủ, Yến Khinh Vũ sẽ không chút do dự ra tay xóa bỏ hắn. Lúc này, Tiêu Tĩnh đột nhiên lên tiếng: "Nguyệt Nhi, vị công tử này và hai vị cô nương sao lại tới đây?" Tiêu Nguyệt Nhi nhìn về phía Tiêu Tĩnh,

"Bọn họ nói muốn đến xem, ta liền mang đến." Nghe vậy, Tiêu Tĩnh nhìn ba người Tô Trần thật sâu, sau đó gật đầu, "Được, các ngươi đi theo ta." Nói xong, hắn liền cất bước, đi ra khỏi đại điện.

Phượng Hiên lạnh lùng nhìn bọn Tô Trần, sau đó liền đi theo lão giả. Diệp Linh Khê chán ghét nhìn bóng lưng của Phượng Hiên,

"Tên gia hỏa này, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt lành gì." Nói xong, nàng nhìn về phía Tiêu Nguyệt Nhi,

"Tiêu tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn gả cho hắn sao?" Vẻ mặt Tiêu Nguyệt Nhi lộ ra bất đắc dĩ.

"Chỉ cần hắn có thể cứu sống tỷ tỷ của ta." Nói xong, nàng liền cất bước rời đi. Diệp Linh Khê bất đắc dĩ thở dài, nhưng nàng cũng không nói gì nữa.

Một ngọn núi không biết tên, ngọn núi này cao vút trong mây, tựa như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng lên trời xanh. Mây mù lượn lờ, sinh cơ bừng bừng, tựa như một bức tranh thủy mặc, hùng hồn mà tráng lệ.

Mà ở đỉnh ngọn núi này, một nữ tử lẳng lặng nằm trên bồ đoàn mềm mại. Một bộ tố hắn dán lên đường cong uyển chuyển của nàng.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, khuôn mặt dưới ánh sáng chiếu rọi càng thêm nhu mỹ, vài sợi tóc trên trán theo gió phiêu động, tăng thêm vài phần linh động cho nàng.

Chỉ có điều, sắc mặt nữ tử tái nhợt như tờ giấy, khí tức mong manh như tơ nhện, mỗi một lần hô hấp đều lộ ra cực kỳ gian nan, phảng phất tùy thời đều có thể rời khỏi thế giới này.

Nhìn nữ tử, hai mắt Phượng Hiên sáng ngời, nhịn không được khen: "Thật đẹp." Diệp Linh Khê ở bên cạnh vẻ mặt khinh bỉ nhìn Phượng Hiên, trong mắt tràn đầy ghét bỏ cùng chán ghét.

Mặt mũi Tiêu Nguyệt Nhi tràn đầy sương lạnh, ánh mắt lạnh như băng, hai tay nắm chặt. Ngay cả trong mắt Tiêu Tĩnh cũng hiện lên một tia lạnh lẽo.

"Khụ khụ!" Phượng Hiên cũng ý thức được không ổn, giả vờ ho khan hai tiếng để giảm bớt xấu hổ. Yến Khinh Vũ nhìn bồ đoàn, kinh ngạc, "Bồ đoàn này không đơn giản chứ?" Tiêu Tĩnh gật đầu,

"Ừm, bồ đoàn này có thể hấp thu sinh mệnh khí của thiên địa, mà sinh mệnh khí này, thì sẽ không ngừng rót vào trong cơ thể Tử Yên, nếu không phải có bồ đoàn này hỗ trợ, Tử Yên cũng sẽ không sống lâu như vậy." Nói xong, hắn nhìn về phía Phượng Hiên,

"Không biết Phượng Hiên công tử có cách nào chữa trị thương thế cho tiểu nữ không?" Phượng Hiên tự tin mỉm cười.

"Đương nhiên là có cách, chỉ có điều tại hạ phải xem xét thương thế của Tử Yên cô nương trước, chỉ khi nào hiểu rõ thương thế của nàng, tại hạ mới có thể nghĩ biện pháp cứu nàng." Tiêu Tĩnh gật đầu.

"Ừm, vậy thì làm phiền Phượng Hiên công tử rồi." Phượng Hiên cười cười, lập tức đi đến trước bồ đoàn, nhìn Tiêu Tử Yên nằm trong bồ đoàn, trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia dâm tà, hắn nhịn không được đưa tay sờ soạng khuôn mặt của Tiêu Tử Yên.

Nhưng cũng đúng lúc này, Tiêu Tĩnh đột nhiên nắm lấy tay hắn, lạnh lùng nói: "Phượng Hiên công tử, còn xin tự trọng." Mà giờ khắc này Tiêu Nguyệt Nhi mặt mũi lạnh lẽo, thần sắc phẫn nộ, nàng thậm chí có chút không khống chế được bản thân muốn động thủ với Phượng Hiên.

Trong mắt Phượng Hiên lóe lên một tia không vui, nhưng vẫn gật đầu,

"Tại hạ biết rồi." Tiêu Tĩnh buông tay phải của Phượng Hiên, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Phượng Hiên.

Phượng Hiên xoa xoa cổ tay, sau đó quan sát thương thế của Tiêu Tử Yên, cứ quan sát hồi lâu, đột nhiên hắn nói: "Ta biết làm sao trị liệu thương thế của Tử Yên cô nương rồi." Tiêu Tĩnh vội vàng nói: "Nói thế nào?" Tiêu Nguyệt Nhi nhăn mày, trong mắt mang theo vẻ hoài nghi.

Diệp Linh Khê cũng vậy. Rõ ràng, các nàng cũng không tin Phượng Hiên có biện pháp chữa khỏi cho Tiêu Tử Yên. Nhất là Diệp Linh Khê, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng!

Phải biết, Tiêu Tĩnh là ai chứ? Hắn là một vị Tiên Đế đỉnh phong cường giả! Thế nhưng, cường giả như vậy đều không thể tìm được biện pháp cứu chữa nữ nhi.

Dựa vào cái gì mà Phượng Hiên lại tìm được? Hắn cũng chỉ mới sống được mấy ngàn năm. Kinh nghiệm mấy ngàn năm sao có thể so sánh với Tiêu Tĩnh?