Chương 617 Đến liền một kiếm diệt!
Phượng Hiên trước kia, là con của Đại trưởng lão, ở trong tộc được tôn sùng, có thể nói là chúng tinh phủng nguyệt, nhưng mà giờ khắc này, thân thể hắn run rẩy, con ngươi một mực ở vào trạng thái co rút lại, hoàn toàn mất đi tự tin cùng ngạo mạn ngày xưa, thay vào đó là sợ hãi cùng tuyệt vọng vô tận.
Đối mặt với Tô Trần, hắn ta thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Hắn thật sự là nhân loại sao?
Nhân loại đáng sợ như vậy sao?
Trong lòng Phượng Hiên không khỏi dâng lên những lời tự hỏi, chỉ vì hắn chưa bao giờ thấy qua nhân loại kinh khủng như vậy.
Thực sự đã đánh vỡ nhận thức của hắn.
Nói ra cũng kỳ quái, đối mặt với Tiêu Tĩnh, Phượng Hiên tuy sợ, nhưng không có sợ đến mức thái quá như vậy, có lẽ, hắn biết Tiêu Tĩnh sẽ không giết hắn, cho nên trong lòng có phần chắc chắn.
Nhưng sự thật đúng là như thế, Tiêu Tĩnh sẽ không giết hắn.
Phải biết, Phượng Hiên là con trai của đại trưởng lão Hỏa Phượng tộc, có thân phận như vậy, Tiêu Tĩnh sao dám giết?
Nếu giết hắn, Hỏa Phượng tộc nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, tuyệt đối sẽ điên cuồng trả thù hắn cùng toàn bộ Huyễn Thành, bản thân hắn cũng không sợ bị trả thù, dù sao thực lực của hắn bày ra đó.
Nhưng Huyễn Thành không chịu nổi cơn thịnh nộ của Hỏa Phượng tộc, đến lúc đó nếu bởi vì hắn nhất thời xúc động, dẫn đến toàn bộ Huyễn Thành luân hãm, vậy hắn tất nhiên sẽ lâm vào tự trách thật sâu.
Phượng Hiên biết điểm này, cho nên đối mặt với Tiêu Tĩnh, có chút không sợ hãi.
Nhưng ở chỗ Tô Trần, hắn không còn sự không sợ hãi đó nữa, chỉ còn lại sự sợ hãi và tuyệt vọng vô tận!
Đôi mắt Tô Trần tuy nhìn thì bình tĩnh, nhưng Phượng Hiên lại có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và lãnh khốc, lạnh đến mức khiến hắn nghẹt thở!
Hắn biết, Tô Trần sẽ không bận tâm đến thân phận của hắn, càng không để ý đến sự uy hiếp của hắn.
Tô Trần thật sự dám giết hắn!
Thật sự dám!
Nhưng, sao hắn dám chứ?
Chẳng lẽ, hắn không sợ Hỏa Phượng tộc trả thù sao?
Không sợ sao?
Phượng Hiên có chút mơ hồ.
Lúc này, Diệp Linh Khê đột nhiên lên tiếng: "Huynh trưởng, mau giết hắn đi, nhìn thật chướng mắt."
Nghe vậy, Phượng Hiên như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, thân thể hắn run rẩy, không ngừng dập đầu với Tô Trần và Diệp Linh Khê, trong miệng liên tục cầu xin tha thứ: "Tha... Tha mạng! Xin hãy tha cho ta một mạng, ta thề, sau khi trở về tuyệt đối sẽ không trả thù, ta ngu muội, xin người rộng lượng!"
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt hắn không ngừng tuôn rơi, có thể thấy được nội tâm sợ hãi cùng tuyệt vọng đến mức nào.
Nhưng mặc cho hắn cầu xin tha thứ như thế nào, trên mặt Tô Trần vẫn không có chút gợn sóng nào, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Phượng Hiên tuyệt vọng, hắn biết rõ, Tô Trần sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Ha ha... Ha ha ha!"
Hắn cười điên cuồng, sau đó vẻ mặt dữ tợn nhìn Tô Trần và Diệp Linh Khê, gầm lên: "Chờ đó! Chờ Hỏa Phượng tộc ta trả thù..."
Vút!
Một đạo hàn quang xẹt qua giữa sân.
Vẻ mặt Phượng Hiên lập tức cứng đờ, trong mắt ngoài tuyệt vọng và sợ hãi, còn có thêm sự không cam lòng.
Không thể không nói, thiên phú tu luyện của Phượng Hiên cũng cực kỳ yêu nghiệt, tuổi còn trẻ đã đạt tới Tiên Tôn cảnh, ngoại trừ thiên phú yêu nghiệt ra, cộng thêm bối cảnh của hắn, tương lai có thể nói là bằng phẳng, sau này nhất định có thể đứng trên đỉnh Tiên giới!
Thế nhưng, một kẻ vốn nên có tiền đồ xán lạn như hắn, cứ như vậy mà chết đi, thật sự là hoang đường, có lẽ, ngay cả bản thân hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày này.
Nhưng cái chết của hắn cũng không oan uổng, ai bảo hắn không coi ai ra gì, ngang ngược càn rỡ, lại còn dám trêu chọc Tô Trần chứ?
Tô Trần sẽ không quan tâm đến bối cảnh của hắn, càng không để ý đến sự uy hiếp của hắn, đối với Tô Trần mà nói, chỉ cần là kẻ dám có ý đồ bất chính với hắn, giết là được!
Còn về phần hậu quả... Hắn chưa từng nghĩ tới!
Có người dám đến báo thù, cứ việc đến!
Tô Trần hắn không sợ!
Tới một tên, giết một tên!
Tiêu Tĩnh cau mày, trong mắt mang theo vẻ ngưng trọng, hắn nhìn về phía Tô Trần, trầm giọng nói: "Ngươi giết hắn, Hỏa Phượng tộc sẽ không bỏ qua đâu."
Tô Trần liếc nhìn Tiêu Tĩnh, bình tĩnh đáp: "Không bỏ qua càng tốt, vừa lúc ta cũng lâu rồi chưa diệt tộc."
Tiêu Tĩnh: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Nhìn xem, nhìn xem đây là lời người ta nói sao?
Thật sự là quá mức cuồng vọng!
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều không cho rằng Tô Trần đang khoác lác.
Xin thưa, Tô Trần là cường giả vượt qua cả Tiên Đế!
Cường giả vượt qua cả Tiên Đế, các ngươi hiểu không!
Nếu Hỏa Phượng tộc thật sự dám tìm Tô Trần báo thù, e là Tô Trần chỉ cần một kiếm, là có thể khiến cho toàn bộ Hỏa Phượng tộc biến mất khỏi Tiên giới.
Đây chính là sức mạnh của cường giả vượt qua cả Tiên Đế!
Thật đáng sợ!
Diệp Linh Khê nhếch miệng cười, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ: "Hỏa Phượng tộc, các ngươi sắp gặp xui xẻo rồi!"
Theo như nàng hiểu biết về huynh trưởng nhà mình, Hỏa Phượng tộc chắc chắn sẽ bị diệt tộc, trừ phi Hỏa Phượng tộc có tự biết lượng sức mà không tìm Tô Trần báo thù.
Nhưng điều này gần như là không thể nào, phải biết rằng, trong mắt Hỏa Phượng tộc, nhân loại chỉ là sinh vật hạ đẳng, thế nhưng, sinh vật hạ đẳng như vậy, lại dám giết tộc trưởng của bọn họ.
Bởi vậy, Hỏa Phượng tộc sao có thể dễ dàng bỏ qua? Huống chi, Tô Trần giết không phải là tộc nhân Hỏa Phượng tộc bình thường, mà là con trai của đại trưởng lão Hỏa Phượng tộc!
Vậy thì Hỏa Phượng tộc càng không thể không báo thù.