Chương 620 Đến từ Cửu U
Tô Trần chắp tay, lạnh lùng nói: "Người có ba hồn, theo thứ tự là Thiên Hồn, Địa Hồn, Nhân Hồn, mà bây giờ, tỷ tỷ của nàng đã mất đi Thiên Hồn cùng Địa Hồn, ngay cả Nhân Hồn cũng sắp hoàn toàn tiêu tán, nếu không kịp thời triệu hồi Thiên Hồn cùng Địa Hồn, chờ khi Nhân Hồn hoàn toàn tiêu tán, chính là thời khắc tỷ tỷ của nàng vẫn lạc."
Nghe vậy, Tiêu Tĩnh không khỏi run lên, không nhịn được bước về phía trước một bước, hắn cưỡng ép khống chế tâm trạng bi thương của mình, thấp thỏm hỏi: "Vậy... Tô Trần công tử, có biện pháp nào không?"
Mặt mũi Tiêu Nguyệt Nhi tràn đầy thấp thỏm.
Tô Trần liếc nhìn hai người, nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt, hắn nhìn người phụ nữ trong bồ đoàn, trong lòng không khỏi thở dài: "Thật là phiền phức."
Trong khi nói chuyện, Tô Trần nâng tay phải lên, hai ngón tay hợp nhất thành kiếm, lập tức chém về phía bên phải.
Phốc thử!
Một đạo kiếm quang chợt lóe lên, nhưng lại không có chuyện gì phát sinh.
Mọi người đều nghi hoặc, nhưng ngay lúc đó, sắc mặt của bọn họ thay đổi, chỉ thấy phía bên phải của Tô Trần, cách đó hơn trăm trượng, thời không trực tiếp bị xé ra một vết nứt sâu không thấy đáy.
Vết nứt này không giống với vết nứt thời không, bên cạnh vết nứt lóe ra minh hỏa màu u lam, trong vết nứt đó tản ra khí âm hàn cực kỳ nồng đậm, lạnh lẽo thấu xương, trong sân ngoại trừ Tô Trần, tất cả đều không rét mà run, nhìn vào bên trong, chỉ có bóng tối vô tận cùng tĩnh mịch làm người ta sởn tóc gáy, giống như thông đạo đi thông Địa Phủ.
Mọi người trong sân nhìn vết nứt này, vẻ mặt tràn đầy nghiêm nghị, Yến Khinh Vũ theo bản năng lấy ra trường kiếm, vận chuyển lực lượng trong cơ thể, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, nàng nhìn Tô Trần, ngay sau đó liền thu trường kiếm lại, cả người cũng khôi phục bình tĩnh.
Tiêu Tĩnh hoảng sợ, trong lòng nổi lên vô số sóng lớn.
Cái khe này, lại làm hắn cảm thấy khí tức tử vong!
Phải biết, hắn là Tiên Đế đỉnh phong, khe hở có thể khiến hắn cảm nhận được khí tức tử vong, nhất định không đơn giản.
Chẳng lẽ, bên trong cất giấu tồn tại khủng bố gì?
Tiêu Tĩnh cau mày, trong lòng suy đoán, hắn lắc đầu, sau đó lại nghi hoặc: "Vết nứt thông tới nơi nào?"
Giờ khắc này, trong lòng hắn tràn ngập rất nhiều nghi hoặc, hắn nhìn Tô Trần, muốn Tô Trần giải thích nghi hoặc, nhưng hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không mở miệng, cuối cùng chỉ lẳng lặng quan sát.
Lúc này, trong khe nứt truyền đến một đạo thanh âm khiến tất cả mọi người trong sân cảm thấy sởn hết cả gai ốc, "Ngươi là người phương nào? Có thể mở ra Cửu U thông đạo!"
Thanh âm khàn khàn, lại ẩn chứa âm hàn lực cực kỳ khủng bố, tất cả mọi người trong sân, bao gồm cả Tiêu Tĩnh sau khi nghe được thanh âm này, đều cảm thấy áp lực, sinh lòng sợ hãi.
Điều này làm cho đồng tử Tiêu Tĩnh không khỏi phóng đại, vẻ mặt khó có thể tin.
Chỉ là một giọng nói đã khiến hắn cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc vị đối diện kia là tồn tại gì?
Vì sao lại kinh khủng như thế?
Yết hầu của Tiêu Tĩnh lăn qua lăn lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và sợ hãi cùng với nghi hoặc, hắn nhăn mày lại, nhìn Tô Trần, trầm tư một lát, hắn cưỡng ép ổn định cảm xúc cùng với nghi hoặc trong lòng.
Tô Trần cũng không để ý tới vấn đề của lão già kia, mà duỗi ra một ngón tay, chỉ về phía nữ tử bên trong bồ đoàn, bình tĩnh nói: "Tìm Thiên Hồn và Địa Hồn của nữ tử này cho ta."
"Làm càn!"
Đầu bên kia khe nứt giận tím mặt, "Ngươi là cái thá gì? Cũng dám ra lệnh cho ta?"
Thanh âm như sấm sét nổ vang, vang vọng trong tai mọi người, sắc mặt bọn họ trắng bệch, nhịn không được lui một bước, đáy lòng trào ra một cỗ hàn ý mãnh liệt cùng với khí tức tử vong làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Cuồng phong thổi qua, tóc bạc tung bay, nam tử áo trắng đứng chắp tay, trong thần sắc lộ ra bình tĩnh, giống như một đầm nước đọng.
Cùng lúc đó, Minh Hỏa ở biên giới khe nứt càng thêm tràn đầy, giống như một biển lửa, chỉ có điều biển lửa này so với lửa mạnh bình thường còn kinh khủng hơn, thời không bốn phía bắt đầu bị cắn nuốt, hòa tan, cực kì khủng bố.
Tiêu Tĩnh mặt mũi tràn đầy ngưng trọng, âm thầm vận chuyển lực lượng trong cơ thể, nếu cẩn thận quan sát liền có thể phát hiện, đường đường là Tiên Đế đỉnh phong, giờ phút này lại mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, trong mắt thậm chí lộ ra sợ hãi.
Điều này cũng đủ để chứng minh, ngọn lửa kinh khủng của Minh Hỏa kia, có thể khiến cho một vị cường giả Tiên Đế đỉnh phong cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ còn không khủng bố sao?
Bỗng nhiên, Minh Hỏa đánh về phía Tô Trần, giống như sóng lớn vạn trượng, muốn nuốt chửng Tô Trần, khiến hắn hóa thành tro bụi.
Mọi người trong sân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trắng bệch, cơ thể không kìm được run rẩy, nhưng nghĩ đến có Tô Trần ở đây, bọn họ cắn răng một cái, lại áp chế nỗi sợ hãi trong lòng.
Đối với Tô Trần, Diệp Linh Khê và Yến Khinh Vũ không cần phải nói, nhất định là rất tin tưởng. Về phần Tiêu Tĩnh và Tiêu Nguyệt Nhi, không hiểu sao lại tin tưởng Tô Trần.
Nếu Tô Trần dám mở Cửu U thông đạo thì chắc chắn sẽ nắm chắc, nếu không nắm chắc thì hắn còn mở ra, đó không phải là kẻ ngu sao?
Tiêu Tĩnh và Tiêu Nguyệt Nhi không tin Tô Trần là kẻ ngu, vì vậy bọn họ tin tưởng Tô Trần.
Đối mặt với Minh Hỏa ngập trời này, trong mắt Tô Trần không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có bình tĩnh và sự lạnh lùng sâu thẳm.
"Tản."
Theo tiếng nói hạ xuống, Minh Hỏa vốn uy thế ngập trời, ẩn chứa uy năng khủng bố, lại trong khoảnh khắc tiêu tán!
"Làm sao có thể!"
Đầu kia của khe nứt truyền đến tiếng kinh hô, phảng phất tràn ngập khó có thể tin.
Ông!