← Quay lại trang sách

Chương 645 Đáng giá!

Yến Khinh Vũ khẽ cười, không nói gì.

Diệp Linh Khê nhìn không trung: "Nếu không có ca ca, e là Huyễn Thành này tiêu đời rồi."

Tô Trần gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười: "Lời này ta thích nghe."

Yến Khinh Vũ liếc nhìn Tô Trần, sau đó nhìn Diệp Linh Khê, nói: "Linh Khê, muội có từng nghĩ, nếu không phải ca ca muội giết thiếu niên Hỏa Phượng tộc kia thì đã không xảy ra những chuyện này?"

Nghe vậy, Diệp Linh Khê sững sờ, trầm tư.

Tô Trần thì mặt mày đen sì nhìn Yến Khinh Vũ: "Muội có thể bớt nói vài câu được không?"

Yến Khinh Vũ định đáp trả, nhưng nghĩ đến chiếc vòng ngọc Tô Trần tặng, nàng im lặng, quyết định nể mặt hắn một chút.

Tô Trần bất đắc dĩ nói: "Khinh Vũ, ta nhớ trước kia muội không phải thế này, lúc nào muội cũng cung kính gọi ta một tiếng Thiếu điện chủ, ta bảo gì làm nấy. Từ sau khi được phụ mẫu nhận làm nghĩa nữ, muội thay đổi rồi."

Yến Khinh Vũ bị chọc cười: "Tại huynh luôn chọc tức ta."

Tô Trần bất đắc dĩ, uống một ngụm rượu, không nói gì nữa. Lúc này, hắn rất mong Yến Khinh Vũ của trước kia trở về.

Diệp Linh Khê đột nhiên nói: "Ca ca, muội thấy Khinh Vũ tỷ tỷ nói cũng có lý."

Tô Trần nhìn nàng, chậm rãi nói: "Khinh Vũ nói không sai, nguyên nhân mọi chuyện là do ta, đó là lý do ta quyết định ở lại, ta muốn tự mình giải quyết hậu quả."

Hắn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: "Cho nên muội về sau chớ nên tùy tiện gieo nhân quả, nếu không tự mình gánh vác không nổi đâu."

Diệp Linh Khê cười hì hì: "Không phải còn có ca ca sao? Ta gánh không nổi thì huynh gánh."

Nghe vậy, khóe miệng Tô Trần khẽ giật, sau đó lắc đầu cười: "Tiểu nha đầu này, không phải muội muốn tự mình cố gắng sao?"

Diệp Linh Khê le lưỡi: "Muội biết, muội chỉ nói đùa thôi."

Tô Trần mỉm cười, đưa tay xoa đầu Diệp Linh Khê, trong mắt hiện lên tia phức tạp, nhưng rất nhanh liền biến mất.

⚝ ✽ ⚝

Ngoài thành, một cường giả Long tộc tức giận quát: "Cái trận pháp gì thế này? Lực phòng ngự thật kinh người!"

Một cường giả Hỏa Phượng tộc nói: "Ta từng nghe nói đến trận pháp này, nó tên là Thánh Quang Trận, nghe đồn có thể ngăn cản mọi công kích dưới Tiên Đế!"

Cường giả Long tộc trầm giọng: "Vậy phải làm sao?"

Cường giả Hỏa Phượng tộc kia nói: "Tuy rằng trận pháp này có lực phòng ngự cực kỳ kiên cố, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi công kích của tất cả chúng ta, chỉ cần chúng ta liên tục tấn công, nhất định sẽ có lúc phá được nó!"

Cường giả Long tộc gật đầu: "Được!"

Hắn nhìn các cường giả Long tộc và Hỏa Phượng tộc, hô lớn: "Mọi người hãy dùng toàn lực, cùng nhau phá vỡ bình chướng này!"

Trong nháy mắt, tiếng long ngâm, phượng hót vang lên không ngớt, vô số đạo công kích khủng bố hung hăng đánh lên Thánh Quang Trận. Cường giả Long tộc vung vuốt, xé rách hư không, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa đánh lên bình chướng.

Cường giả Hỏa Phượng tộc thì gào thét, phun ra cột lửa nóng rực, ngọn lửa ma sát với không khí tạo nên tiếng nổ đùng đoàng chói tai, tựa như muốn thiêu rụi cả thiên địa, điên cuồng va chạm vào bình chướng.

Cả thiên địa rung chuyển dữ dội, tựa như động đất cấp mười, vô cùng đáng sợ.

Dù Thánh Quang Trận có lực phòng ngự mạnh đến đâu, nhưng đồng thời phải chống đỡ công kích của mấy vạn cường giả Long tộc và Hỏa Phượng tộc, thì cũng có lúc không chịu nổi.

⚝ ✽ ⚝

Thanh Loan nhìn xuống dưới, nhíu chặt mày, những ngón tay thon dài không tự chủ được siết chặt, mỗi một lần hít thở đều vô cùng nặng nề, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và lo lắng.

Nàng không hiểu vì sao Tô Trần vẫn chưa xuất hiện, nếu hắn không xuất hiện, đợi đến khi trận pháp bị phá, toàn bộ thành trì sẽ bị hủy diệt trong chớp mắt, hàng vạn người trong thành đều sẽ chết!

Phượng Thương Ngô vốn đang âm trầm, sau khi nhìn xuống dưới thì khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Thanh Loan, cười lạnh: "Trận pháp này còn chống đỡ được bao lâu nữa?"

"Hừ!"

Thanh Loan hừ lạnh, mái tóc dài bay múa trong gió, trường kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng chói lọi, tựa như có thể chém đứt vạn vật trên thế gian. Ánh mắt nàng lạnh băng, kiếm khí quanh quẩn.

Ngay sau đó, nàng vung trường kiếm trong tay, một đạo kiếm quang sáng chói như tia chớp đánh về phía Phượng Thương Ngô.

Phượng Thương Ngô thản nhiên, giơ tay lên, một thanh đại đao xuất hiện trong lòng bàn tay. Đại đao đỏ rực, trên thân đao được khắc hình Hỏa Phượng sống động như thật.

Đối mặt với kiếm chiêu của Thanh Loan, hắn không hề sợ hãi, giơ đại đao lên, một đạo đao khí hùng hồn nghênh đón kiếm quang. Kiếm khí và đao khí va chạm, tạo nên tiếng nổ kinh thiên động địa, quang mang chói lọi, không gian vỡ vụn.

Cùng lúc đó, Thanh Loan giậm chân, hóa thành một đạo lưu quang, lao đến trước mặt Phượng Thương Ngô, kiếm ý ngút trời, ẩn chứa sát ý và lực lượng vô tận!

Phượng Thương Ngô nheo mắt, vung đại đao trong tay, xé rách không gian, vô số đạo đao ý mang theo lực lượng thần thú, vô cùng đáng sợ!

⚝ ✽ ⚝

Sóng xung kích kinh thiên động địa khuếch tán ra xa, phá hủy mọi thứ trên đường đi.

Thanh Loan và Phượng Thương Ngô đều bị đánh bay, nhưng lập tức lại lao vào nhau.

Thanh Loan sử dụng kiếm pháp tinh diệu, kiếm chiêu biến hóa khôn lường, lúc như mưa phùn, lặng lẽ xuyên qua phòng ngự của đối phương, lúc lại như cuồng phong bão tố, mang theo sức mạnh hủy diệt tấn công đối phương. Mỗi một chiêu thức đều có thể khiến không gian sụp đổ.

Tuy là thần thú, nhưng Phượng Thương Ngô cũng có lĩnh ngộ rất cao về đao pháp. Hắn sử dụng đao pháp bá đạo, mỗi một đao đều khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang. Hơn nữa, với lực lượng thần thú của bản thân, đao ý của hắn càng thêm đáng sợ!

Hai người không ngừng va chạm, mỗi lần va chạm đều tạo nên sóng xung kích kinh thiên động địa, vô cùng chấn động.

Ở một nơi khác, một trận chiến càng thêm kịch liệt đang diễn ra!