Chương 647 Mọi người tuyệt vọng!
Sau đó, Phượng Viêm và Ngao Vệ không đánh trực diện với Tiêu Tĩnh nữa mà chuyển sang chiến thuật tiêu hao.
Phượng Viêm bay lượn trên không trung, đôi cánh rực rỡ thi thoảng lại bắn ra những tia lửa nhưng không dám tới gần Tiêu Tĩnh. Ngao Vệ thì bơi lội từ xa, luôn giữ khoảng cách an toàn với Tiêu Tĩnh.
Bọn chúng biết rõ, thần hồn và nhục thể của Tiêu Tĩnh đang nhanh chóng suy yếu, mỗi giây phút trôi qua đều là sự tước đoạt tàn nhẫn đối với sinh mạng hắn. Bọn chúng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi Tiêu Tĩnh kiệt sức là được.
Tiêu Tĩnh tự nhiên hiểu rõ ý đồ của chúng. Tuy mỗi tấc da, mỗi thớ thịt trên người hắn đều đang phải chịu đựng nỗi đau đớn không gì sánh bằng, nhưng hắn vẫn lựa chọn chủ động tấn công, muốn nhân lúc còn chút sức lực cuối cùng để giáng cho Ngao Vệ và Phượng Viêm một đòn chí mạng.
Tuy nhiên, Ngao Vệ và Phượng Viêm đã sớm đề phòng. Khi Tiêu Tĩnh xông tới, Phượng Viêm lập tức dang rộng đôi cánh, lướt qua không trung một đường cong tuyệt đẹp, dễ dàng né tránh đòn tấn công của Tiêu Tĩnh.
Ngao Vệ thì xoay người, lách sang một bên với tốc độ cực nhanh.
Trong mắt chúng không hề có chút kinh hoàng nào, chỉ có sự bình tĩnh. Bởi vì chúng biết, tuy công kích của Tiêu Tĩnh rất hung mãnh, nhưng mỗi lần ra tay đều khiến sinh mạng hắn bị rút ngắn.
Điều bọn chúng cần làm bây giờ là kéo dài thời gian!
Điều đáng nói là, tuy Ngao Vệ và Phượng Viêm liên thủ không đánh bại được Tiêu Tĩnh, nhưng né tránh công kích của hắn thì vẫn có thể làm được. Dù sao bọn chúng cũng là cường giả Tiên Đế đỉnh phong, không đến mức bị Tiêu Tĩnh nghiền ép.
Vì vậy, mỗi lần Tiêu Tĩnh tấn công, bọn chúng đều có thể né tránh. Trong lòng Tiêu Tĩnh dâng lên cảm giác bất lực nhưng hắn không hề bỏ cuộc, vẫn kiên cường chủ động tấn công. Cho dù cuối cùng có phải bỏ mạng, hắn cũng phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!
Trong trận chiến khốc liệt này, Tiêu Tĩnh không phải người duy nhất chiến đấu.
Cách đó không xa, Lăng Hư cùng ba vị Tiên Đế Nhân tộc khác đều đang thiêu đốt thần hồn và nhục thân. Sắc mặt bọn họ trắng bệch như tờ giấy, thân thể trọng thương, loạng choạng như sắp đổ nhưng trong mắt vẫn sáng rực ý chí chiến đấu bất khuất.
Trường bào trên người Thanh Loan đã sớm bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, khóe miệng không ngừng chảy máu nhưng nàng vẫn nắm chặt trường kiếm trong tay, sẵn sàng liều chết chiến đấu với Phượng Thương Ngô!
Phượng Thương Ngô nhìn Thanh Loan, cười khẩy, "Ngươi còn chống đỡ được bao lâu nữa?".
Thanh Loan lau đi vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nhìn Phượng Thương Ngô, chân phải điểm nhẹ, lao thẳng về phía hắn.
"Hừ!"
Phượng Thương Ngô khinh thường hừ lạnh, trong mắt tràn ngập sát ý. Hắn cầm đại đao, nghênh đón Thanh Loan.
Oanh!
Trận chiến lập tức bùng nổ!
Rắc!
Đúng lúc này, Thánh Quang Trận đột nhiên truyền đến tiếng nứt vỡ.
Ngay sau đó, trên kết giới xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, lan ra với tốc độ chóng mặt. Mỗi vết nứt đều như đang kêu gào dưới áp lực cực lớn.
Cảnh tượng này khiến cho đám người Hỏa Phượng tộc và Long tộc vô cùng phấn khích, ra tay càng thêm tàn nhẫn!
Dần dần, vết nứt ngày càng nhiều, ánh sáng của kết giới lúc sáng lúc tối, tựa như đang chống cự một cách yếu ớt.
Trong thành, tuy mọi người không còn sợ hãi cái chết nhưng làm sao có thể thật sự không sợ hãi chứ?
Cơ thể bọn họ run lên không thể kiểm soát nổi, mười ngón tay siết chặt, trái tim đập liên hồi, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Dưới sự công kích điên cuồng của đám người Hỏa Phượng tộc và Long tộc, kết giới rốt cuộc cũng đạt đến cực hạn.
⚝ ✽ ⚝
Một tiếng nổ lớn vang lên, tựa như trời long đất lở. Thánh Quang Trận oai phong một cõi, cứ thế sụp đổ!
Theo Thánh Quang Trận vỡ tan, một luồng khí tức ngột ngạt bao trùm lấy toàn bộ thành trì. Mấy vạn cường giả Long tộc và mấy vạn cường giả Hỏa Phượng tộc như thác lũ, gào thét lao vào trong thành.
Tiêu Tĩnh tức giận quát lớn, muốn ngăn cản nhưng làm sao Ngao Vệ và Phượng Viêm chịu để hắn toại nguyện? Chúng lập tức lao lên tấn công Tiêu Tĩnh.
Bởi vì lúc này, lực lượng của Tiêu Tĩnh đang nhanh chóng cạn kiệt, thần hồn và nhục thể cũng sắp đạt đến cực hạn.
Vì vậy, Ngao Vệ và Phượng Viêm không chọn cách tiêu hao nữa mà chủ động tấn công, muốn nhân cơ hội này giết chết Tiêu Tĩnh!
Thực ra, Tiêu Tĩnh là cường giả Tiên Đế đỉnh phong, trừ phi là kẻ mạnh hơn Tiên Đế, nếu không căn bản không ai có thể giết chết hắn. Sở dĩ Ngao Vệ và Phượng Viêm có thể ép Tiêu Tĩnh đến mức này là bởi vì hắn không muốn chạy trốn. Nếu hắn muốn chạy, Ngao Vệ và Phượng Viêm cũng không thể nào ngăn cản được.
Lúc này, Thanh Loan và bốn vị Tiên Đế Nhân tộc cũng bị chặn đường. Bọn họ vô cùng phẫn nộ, liều mạng tấn công, muốn đẩy lùi đám người đang chặn đường.
Nhưng mặc cho bọn họ có tấn công điên cuồng thế nào, đám cường giả Tiên Đế của Hỏa Phượng tộc và Long tộc vẫn chặn bọn họ rất kỹ, không cho bọn họ cơ hội đi cứu người.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong thành đều trừng lớn mắt, trên mặt tràn ngập sự bất lực, tuyệt vọng và thù hận. Nhìn dòng người hung hãn của Long tộc và Hỏa Phượng tộc đang lao tới, bọn họ như nhìn thấy lưỡi hái tử thần đang giáng xuống. Những đứa trẻ sợ hãi, nép chặt vào lòng cha mẹ, tiếng khóc hòa vào khung cảnh hỗn loạn. Trên những gương mặt non nớt ấy là nỗi sợ hãi tột cùng.
Tiêu Nguyệt Nhi trơ mắt nhìn đám người Long tộc và Hỏa Phượng tộc xông vào thành, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt trắng bệch. Những giọt nước mắt long lanh kia như kết tinh của nỗi đau, sự tuyệt vọng và thất vọng vô hạn trong lòng nàng.
Tiêu Tử Yên ở bên cạnh siết chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, máu tươi chảy ra nhưng nàng không hề hay biết...