← Quay lại trang sách

Chương 657 Tiên Đế Không Chịu Nổi Một Kích!

Trốn cũng trốn không thoát, đánh cũng đánh không lại, hắn có thể không tuyệt vọng sao?

Mà trong sân, tuyệt vọng không chỉ có hắn, còn có Ngao Vệ.

Khuôn mặt Ngao Vệ co quắp, con mắt cơ hồ muốn trừng ra ngoài, một mặt khó có thể tin cùng tuyệt vọng.

Hắn cũng bị thao tác này của Tô Trần dọa choáng váng!

Trời đất ơi!

Có cần phải quá quắt như vậy không!

Thế này còn để cho những sinh linh bình thường như chúng ta sống thế nào?

⚝ ✽ ⚝

Tay trái Tô Trần đặt ở phía sau, tay phải của hắn thì nắm chặt cổ Phượng Viêm. Khuôn mặt tuấn tú của hắn giống như một hồ nước yên tĩnh, không có chút gợn sóng nào.

Mà giờ khắc này Phượng Viêm đã biến thành hình người. Sắc mặt hắn đỏ lên, con mắt trừng thật lớn, giống như muốn lồi ra hốc mắt, tràn đầy sợ hãi còn có không thể tin.

Hắn khó mà tin được, bản thân đã chạy xa như vậy rồi mà Tô Trần vẫn có thể tóm được mình, hơn nữa thủ đoạn còn nghịch thiên như thế!

Trực tiếp xé rách thời không, bắt lấy hắn!

Trời đất ơi!

Đầu óc hắn trống rỗng, không thể suy nghĩ, không thể nào hiểu được tất cả những chuyện vừa mới xảy ra.

Lúc này, tay phải của Tô Trần đột nhiên phát lực!

Thân thể Phượng Viêm lập tức căng thẳng, con ngươi co rút lại, cảm giác ngột ngạt ập đến trước mặt, hai tay hắn vô thức nắm lấy tay Tô Trần, cố gắng tách bàn tay đang bóp cổ mình ra.

Nhưng mà, đây chẳng qua là phí công mà thôi. Vô luận hắn dùng sức như thế nào, lại thủy chung không cách nào tách bàn tay kia ra mảy may, điều này làm cho hắn sinh lòng tuyệt vọng, cùng với vô tận sợ hãi.

Tất cả sinh linh trong sân nhìn một màn này, trong mắt Nhân tộc đầy kính sợ cùng tôn kính. Hỏa Phượng tộc cùng Long tộc cường giả thì là vẻ mặt sợ hãi, thân thể đều kìm lòng không được run rẩy lên.

Thật là đáng sợ!

Phượng Viêm ở trong tay Tô Trần, giống như một con cừu non thực lực nhỏ yếu, mà phải biết rằng, Phượng Viêm chính là Tiên Đế đỉnh phong!

Tiên Đế đỉnh phong thực lực nhỏ yếu?

Đây không phải là đang đùa giỡn sao!

Chủ yếu là Tô Trần quá mạnh, Tiên Đế đỉnh phong ở trước mặt hắn cũng chỉ là một con kiến có chút thực lực mà thôi.

Tất cả cường giả Hỏa Phượng tộc và cường giả Long tộc, giờ phút này sợ hãi đến đỉnh điểm.

Bọn họ chưa bao giờ thấy qua nhân loại khủng bố như thế!

Không đúng!

Là sinh linh chưa từng thấy qua nghịch thiên như thế!

Thực lực quá kinh khủng!

Hôm nay bọn họ còn có thể sống trở về sao?

Nghĩ vậy, tất cả cường giả Hỏa Phượng tộc và Long tộc càng thêm hoảng sợ, thân thể run rẩy tràn ngập bất an và tuyệt vọng.

Lăng Hư nhịn không được nói: "Tiên Đế đỉnh phong này ở trước mặt tiền bối, thật sự ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, thực lực của tiền bối, thật sự quá kinh khủng!"

Nam tử trung niên ngưng giọng nói: "Ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ, Tiên giới này, sao lại xuất hiện nhân vật như tiền bối vậy?"

Lão giả kia nói: "Nếu chúng ta có thể suy nghĩ cẩn thận, Tiên giới sẽ không có khả năng có nhân vật như tiền bối.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Lăng Hư nói: "Đúng vậy, chuyện của tiền bối, há là chuyện mà chúng ta có thể hiểu rõ? Ngươi cũng không động não suy nghĩ."

Nam tử trung niên sắc mặt tối sầm lại, trán nổi gân xanh, hoa văn rõ ràng có thể thấy được, "Ta không phải chỉ thuận miệng nói một chút thôi sao? Ngươi cần phải nói ta như vậy sao?"

"Ha ha."

Lăng Hư cười lạnh một tiếng, "Ngươi đừng quên, trước kia ngươi cũng không thiếu lần nói ta, làm sao? Chẳng lẽ chỉ có thể ngươi nói ta, ta không thể nói ngươi?"

"Ngươi!"

Nam tử trung niên bị chọc giận thảm hại, trước ngực phập phồng, muốn phản bác, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, bởi vì trước kia, hắn xác thực không ít lần nói Lăng Hư.

"Hừ!"

Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tô Trần, không để ý tới Lăng Hư nữa.

Tiêu Tĩnh thu ánh mắt trên người Tô Trần lại, nhìn hai người, trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Hai người các ngươi lúc nào mới trưởng thành một chút? Quen biết lâu như vậy rồi, vẫn là như vậy."

Lăng Hư nói: "Ta cũng không muốn, ai bảo trước đây tên này thường hay nói ta."

Nghe vậy, nam tử trung niên đột nhiên nhìn về phía Lăng Hư, cả giận nói: "Ngươi đừng có nói bừa, cái gì gọi là ta trước kia thường xuyên nói ngươi? Chẳng lẽ nói ngươi trước kia chưa từng nói ta?"

Lăng Hư vừa định mở miệng, phản bác lại.

Nhưng Tiêu Tĩnh đột nhiên nói: "Đủ rồi!"

Giọng nói nghe rõ ràng có chút tức giận.

Lăng Hư há to miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Nam tử trung niên cũng như thế.

Tiêu Tĩnh chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức, lắc đầu, hắn không để ý đến hai người này nữa, mà lại lần nữa đưa mắt nhìn Tô Trần. Nhìn Tô Trần, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, không biết đang suy nghĩ gì.

Phượng Thương Ngô và năm vị Tiên Đế Hỏa Phượng tộc, cùng với bốn vị Tiên Đế Long tộc kia, giờ phút này lại hoàn toàn không còn uy nghiêm và bình tĩnh như ngày xưa. Khuôn mặt bọn họ vặn vẹo, thân thể không ngừng run rẩy, mỗi một tấc cơ bắp đều căng thẳng đến cực hạn.

Một vị cường giả Tiên Đế Hỏa Phượng tộc run rẩy nhìn về phía Phượng Thương Ngô, run giọng nói: "Đại... Đại trưởng lão, chúng ta... chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Phượng Thương Ngô vốn là bởi vì Tô Trần cường đại mà cảm thấy vô cùng sợ hãi cùng bực bội. Nhưng mà, vị Tiên Đế Hỏa Phượng tộc này lại còn tiến lên, hỏi hắn nên làm thế nào.

Câu hỏi này giống như dội thêm một thùng dầu nóng vào ngọn lửa đang cháy hừng hực, trong nháy mắt đã hoàn toàn châm lửa giận trong lòng hắn.

Phượng Thương Ngô trừng lớn hai tròng mắt, lửa giận trong mắt như muốn phun ra, gân xanh trên trán nổi lên, giống như từng con giun vặn vẹo.