← Quay lại trang sách

Chương 692 Lời nói khó hiểu!

Mấy lần chạy trốn đều là vì nàng sắp không chịu nổi, Kiếm Tâm mới đưa nàng chạy trốn. Nàng đoán nếu không vì nàng, Kiếm Tâm sẽ không chạy trốn mà tiếp tục tử chiến!

Nàng từng gặp qua rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, nhưng chưa từng thấy ai có thiên phú tốt mà lại liều mạng tu luyện như vậy!

Bởi thế, nàng rất tò mò về Kiếm Tâm, dù ở bên cạnh hắn rất nguy hiểm nhưng nàng vẫn không rời đi.

Đồng thời, nàng nảy sinh một loại cảm xúc khó tả với Kiếm Tâm, mỗi khi thấy hắn sắp không chống đỡ nổi, nàng lại thấy bối rối, tim đập nhanh, dường như rất sợ hắn gục ngã.

Nàng còn phát hiện bản thân ngày càng ỷ lại vào Kiếm Tâm, nàng cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Bạch Lạc Tuyết tò mò hỏi: “Ngươi định khi nào rời khỏi Man Châu?”

Kiếm Tâm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ cần thêm một khoảng thời gian nữa.”

Hắn do dự một chút rồi nói: “Lạc Tuyết cô nương, hay là ngươi rời đi đi? Ở bên cạnh ta rất nguy hiểm.”

Bạch Lạc Tuyết nhìn Kiếm Tâm không nói gì.

“Ưm...”

Kiếm Tâm lúng túng gãi đầu, không hiểu ý nàng.

Bạch Lạc Tuyết đột nhiên nói: “Nếu ta muốn đi, đã đi từ lâu rồi, cần ngươi nói sao?”

Kiếm Tâm nói: “Nhưng… nhưng ở bên cạnh ta rất nguy hiểm.”

“Hừ!”

Bạch Lạc Tuyết hừ lạnh: “Ta thấy ngươi xem ta là gánh nặng, muốn đuổi ta đi rồi đúng không?”

Kiếm Tâm vội vàng lắc đầu: “Sao có thể? Thời gian qua, Lạc Tuyết cô nương đã giúp ta rất nhiều, ta sao lại đuổi ngươi đi? Ta chỉ là lo lắng…”

Chưa dứt lời, Bạch Lạc Tuyết ngắt lời: “Vậy thì đừng nói nữa, khi nào ta muốn đi, tự khắc sẽ đi, không cần ngươi nói.”

Kiếm Tâm do dự một lát rồi gật đầu: “Được rồi.”

Bạch Lạc Tuyết lại hỏi: “Ta có thể bái sư tôn ngươi làm thầy được không?”

“Hả?”

Kiếm Tâm ngẩn người, lắc đầu: “Chuyện này ta không biết.”

Bạch Lạc Tuyết chớp mắt: “Vậy ngươi có thể nói giúp ta vài lời tốt đẹp trước mặt sư tôn ngươi được không?”

Kiếm Tâm khó hiểu: “Vừa rồi ngươi còn oán trách sư tôn ta, sao giờ lại muốn bái sư tôn ta làm thầy?”

Bạch Lạc Tuyết đảo mắt: “Oán trách thì oán trách, sư tôn ngươi lợi hại như vậy, ai mà chẳng muốn làm đồ đệ của người?”

Nàng đột nhiên nắm lấy tay Kiếm Tâm, nhìn hắn bằng ánh mắt nũng nịu: “Van ngươi đó, nói giúp ta vài lời tốt đẹp trước mặt sư tôn ngươi đi mà.”

Bàn tay Bạch Lạc Tuyết mềm mại ấm áp, Kiếm Tâm như bị sét đánh, đứng ngây người ra.

⚝ ✽ ⚝

Bạch Lạc Tuyết nhìn Kiếm Tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không được sao?”

Kiếm Tâm hoàn hồn, mặt đỏ bừng, tim đập như trống đánh. Ánh mắt hắn lảng tránh, không dám nhìn thẳng Bạch Lạc Tuyết.

Từ trước đến nay, hắn chỉ đắm chìm trong tu luyện, không màng thế sự, chỉ muốn theo đuổi cảnh giới cao hơn, mục tiêu là được sánh vai cùng Tô Trần, thậm chí vượt qua Tô Trần.

Vì vậy, hắn chưa từng nghĩ sẽ có khoảnh khắc này. Bàn tay bị Bạch Lạc Tuyết nắm lấy như phá vỡ sự tĩnh lặng trong quá trình tu luyện của hắn, tựa như hòn đá ném xuống mặt hồ, tạo nên từng gợn sóng lan tỏa.

Hắn có chút bối rối, đồng thời nhớ lại những kỷ niệm cùng Bạch Lạc Tuyết, một loại tình cảm xa lạ dâng lên trong lòng.

Cảm giác này hắn chưa từng trải qua trong lúc tu luyện, nó như làn gió xuân, lặng lẽ thổi vào cánh cửa khép kín trong tim hắn.

Kiếm Tâm hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta… ta biết rồi.”

Mắt Bạch Lạc Tuyết sáng lên, mỉm cười: “Ngươi đồng ý rồi?”

Kiếm Tâm nhìn nụ cười của nàng, suýt chút nữa thì mất ổn định đạo tâm: “Ừ.”

“Cảm ơn!”

Bạch Lạc Tuyết bất ngờ ôm chầm lấy Kiếm Tâm, hắn cứng đờ người, như bị điểm huyệt. Tâm trí trống rỗng, chỉ cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại của nàng.

Hít hà hương thơm trên người Bạch Lạc Tuyết, tim Kiếm Tâm đập loạn xạ. Hai tay hắn lúng túng không biết đặt đâu, do dự một chút rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Hắn cảm nhận rõ ràng nhịp tim của Bạch Lạc Tuyết hòa cùng nhịp tim của mình, tạo thành một giai điệu kỳ diệu.

Mặt Bạch Lạc Tuyết ửng hồng, nàng cúi đầu, hàng mi dài khẽ rung như cánh bướm.

Thực ra, trong lòng nàng cũng rất hồi hộp và ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên nàng chủ động với một nam nhân như vậy. Nàng không hiểu vì sao mình lại làm thế, chỉ biết rằng khoảnh khắc vừa rồi, một cảm xúc mãnh liệt dâng trào khiến nàng không thể khống chế bản thân.

Nàng vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, không biết phải đối mặt với tình huống này thế nào.

Nàng khẽ cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vòng tay ấm áp kia khiến nàng không nỡ rời xa.

Tim nàng vẫn đập nhanh, mặt nóng bừng, nàng không biết phải làm sao, chỉ có thể đắm chìm trong cảm xúc hỗn độn này.

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như mờ đi, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người. Làn gió nhẹ thoảng qua mang theo chút hơi lạnh, nhưng không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng họ.

Bạch Lạc Tuyết bỗng cảm thấy có gì đó cọ vào người. Nàng cứng đờ, vẻ mặt càng thêm bối rối.

Tim nàng đập như trống, nàng hoảng hốt muốn thoát khỏi vòng tay Kiếm Tâm nhưng lại cảm thấy toàn thân bất lực.

Lúc này, tâm trí nàng rối bời, không biết phải làm sao. Hơi thở nàng gấp gáp, trong lòng tràn ngập xấu hổ và bất an.

Kiếm Tâm nhận thấy sự khác thường của nàng, thoáng ngẩn người, sau đó mặt cũng đỏ bừng, cả người cứng đờ, không biết làm sao.

Ánh mắt hắn lộ vẻ bối rối và lúng túng, muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn khẽ cử động, định lùi ra xa nàng một chút, nhưng càng động lại càng lúng túng hơn!

Lý trí của Kiếm Tâm như sợi dây căng đứt phựt, dục vọng trong lòng như sóng cuộn trào dâng không thể kìm nén. Ánh mắt hắn nóng bỏng và mê ly, hai tay ôm chặt Bạch Lạc Tuyết như muốn hòa làm một thể với nàng.