← Quay lại trang sách

Chương 700 Hắn sẽ hận ngươi!

Hắn ngăn cản Bạch Lạc Tuyết, không phải vì ích kỷ, mà vì hắn biết, một khi Bạch Lạc Tuyết trở về, chắc chắn sẽ phải đối mặt với hình phạt khủng khiếp.

Vì vậy, hắn kiên quyết không đồng ý để nàng trở về.

Bạch Lạc Tuyết nhìn Kiếm Tâm, cố gắng nở một nụ cười, "Không sao đâu, ta dù sao cũng là tiểu thư Bạch gia, chúng sẽ không làm gì ta đâu."

Kiếm Tâm lắc đầu, "Không được!"

Bạch Lạc Tuyết nhìn Kiếm Tâm, trong mắt tràn đầy yêu thương, nhưng nàng vẫn lắc đầu, "Giờ đã không còn cách nào khác, phải không?"

Kiếm Tâm cắn răng, im lặng.

Bởi vì giờ, thật sự không còn cách nào khác.

Nếu Bạch Lạc Tuyết theo chúng trở về, vậy thì tốt, như vậy cả hai đều sống. Nhưng nếu nàng không trở về, hôm nay cả hai đều phải chết ở đây.

Vì vậy Bạch Lạc Tuyết theo chúng trở về, là lựa chọn tốt nhất.

Bạch Lạc Tuyết mỉm cười nói: "Gặp được ngươi, ta rất vui, cũng không hối hận."

Nói xong, nàng không kìm được nữa, lệ trào mi, nháy mắt ướt đẫm cả gương mặt.

Kiếm Tâm run rẩy, lòng đau như cắt, chợt nghĩ đến điều gì, hắn vốn tuyệt vọng, lại dấy lên tia hy vọng. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn trời, kêu lớn: "Sư tôn! Sư tôn! Đệ tử gặp nạn, cầu xin người cứu đệ tử!"

Giọng nói tràn đầy khẩn cầu và khao khát, trong mắt ánh lên tia hy vọng, như đang mong đợi bóng hình luôn khiến hắn kính trọng xuất hiện.

Nhưng mà, bốn phía vắng lặng, không ai đáp lại tiếng kêu của hắn. Bóng hình hắn mong đợi cũng không thấy đâu, chỉ có tiếng gió rít gào bên tai.

Kiếm Tâm mặt mày cứng đờ, lòng chìm xuống đáy vực, hy vọng vừa lóe lên, đã tan biến không còn gì!

"Không... Không thể nào..." Mặt hắn trắng bệch, như không muốn chấp nhận sự thật.

"Hừ!"

Sở Vũ cười lạnh, "Xem ra sư tôn của ngươi không nghe thấy ngươi gọi rồi? Không sao, chờ chúng ta đi rồi, ngươi có thể đi tìm sư tôn ngươi, bảo hắn tới tìm ta, xem hắn có dám thay ngươi báo thù không."

Kiếm Tâm thất thần đứng giữa không trung, hai mắt đờ đẫn, lẩm bẩm: "Vì sao..."

Giọng nói run rẩy, chất chứa nỗi đau đớn và hoang mang vô tận.

Trước đây, mỗi khi hắn gặp phải tuyệt cảnh, sư tôn của hắn đều xuất hiện giúp đỡ, nhưng lần này, bóng hình ấy lại không thấy đâu.

Nỗi mất mát dâng lên trong lòng hắn.

Hắn không hiểu vì sao, vì sao lần này bóng hình ấy lại không xuất hiện.

Vì sao?

Chẳng lẽ... Sư tôn gặp phải chuyện gì?

⚝ ✽ ⚝

Kiếm Tâm tự giễu.

Sư tôn mạnh như vậy, sao lại gặp chuyện gì được?

Bạch Lạc Tuyết nhìn Kiếm Tâm, cắn chặt môi, ánh mắt xót xa. Nàng muốn an ủi, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.

Sở Vũ cười lạnh: "Ngươi phế vật như vậy, chắc sư tôn của ngươi cũng là phế vật."

Nghe Sở Vũ nói, Kiếm Tâm bỗng nhìn hắn, mặt mày tím tái, mắt trợn trừng: "Ngươi câm miệng! Sư tôn của ta há để ngươi phỉ báng?"

Dứt lời, hắn hóa thành một đạo kiếm quang, lao về phía Sở Vũ, sát ý và phẫn nộ ngập tràn, lan tỏa khắp không trung.

Lúc này, Kiếm Tâm phẫn nộ tột độ!

Thấy vậy, Bạch Lạc Tuyết biến sắc: "Đừng!"

Sở Vũ nhếch mép, khinh thường: "Với ngươi bây giờ, cũng xứng đánh với ta một trận?"

Hắn nắm chặt trường thương trong tay phải, đâm mạnh tới. Mũi thương xuyên qua không gian, phát ra tiếng rít chói tai, ẩn chứa thương đạo chi lực kinh khủng, mọi thứ trong phạm vi mười vạn dặm, đều bị dư uy hủy diệt.

Kiếm Tâm mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên trên cánh tay phải, toàn thân tỏa ra nộ khí cuồn cuộn cùng sát ý gần như hữu hình.

Đối mặt với một thương này của Sở Vũ, hắn quát lớn, giơ cao Khinh Ngân kiếm, thân kiếm bừng sáng chói mắt.

Kế tiếp!

Kiếm Tâm dùng sức mạnh lôi đình vạn quân chém xuống!

Quy Nhất!

Một kiếm này chứa đựng phẫn nộ, hoang mang và không cam lòng, hắn như muốn trốc hết thảy tâm tình vào trong một kiếm này.

⚝ ✽ ⚝

Kiếm và thương va chạm, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sóng xung kích mạnh mẽ tỏa ra bốn phía. Kim giáp cường giả xung quanh biến sắc, vội vàng lùi xa khỏi khu vực này.

Rắc!

Cũng lúc này, kiếm ý sắc bén như thủy tinh mỏng manh, vỡ vụn dưới uy thế của trường thương.

Kiếm Tâm cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn ập tới, Khinh Ngân kiếm trong tay gần như muốn rời khỏi tay, cuối cùng, thân thể hắn như diều đứt dây, bị hất văng ra ngoài.

Trên đường đi, thân thể hắn nứt toác, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả người, rồi rơi ầm xuống đất.

Sở Vũ nhìn Kiếm Tâm, cười lạnh: "Chỉ vậy thôi sao? Phế vật."

Kiếm Tâm cắn răng, hai tay chống đất, cố gắng nâng người dậy, nhưng một kích vừa rồi quá nặng, khiến hắn bị thương rất nghiêm trọng. Hắn chỉ hơi cử động, là đau đớn như xé rách.

Hai chân Kiếm Tâm run rẩy, dù dùng hết sức lực toàn thân, cũng không thể đứng dậy. Khuôn mặt từng kiên nghị giờ đầy đau đớn, bất lực và không cam lòng.

Bạch Lạc Tuyết xuất hiện bên cạnh Kiếm Tâm, nhìn hắn, toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa.

Nàng muốn đưa tay ôm Kiếm Tâm.

Nhưng đúng lúc này, Sở Vũ lạnh lùng nói: "Đi theo ta."

Bạch Lạc Tuyết run lên, môi bị cắn rách, máu tươi nhỏ xuống, ánh mắt nàng dần ảm đạm, vẻ mặt đau khổ.

Kiếm Tâm nhìn Bạch Lạc Tuyết, dùng hết sức lực, lắc đầu: "Không... Đừng..."

Giọng nói mang theo khẩn cầu.

Bạch Lạc Tuyết đau như dao cắt, nhưng cuối cùng, nàng vẫn chậm rãi quay người, động tác nặng nề, khuôn mặt tuyệt mỹ phủ đầy đau khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nếu có thể, nàng nguyện chết cùng Kiếm Tâm, nhưng thiên phú tu luyện của hắn yêu nghiệt như vậy, tương lai thành tựu nhất định phi phàm, nếu vì nàng mà chết, thì thật bất công với hắn.

Nhìn bóng lưng Bạch Lạc Tuyết quay đi, Kiếm Tâm đỏ mắt, toàn thân run rẩy, muốn lao tới giữ nàng lại, nhưng hắn bây giờ, ngay cả cử động cũng khó khăn, làm sao có thể ngăn cản?

Cuối cùng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị mang đi.

Nỗi đau như sóng cuồn cuộn dâng lên trong lòng Kiếm Tâm, hắn cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, đau đến khó thở. Cơn đau sắc nhọn như vô số mũi kim đâm vào tim hắn.