Chương 722 Khảo hạch không thông qua!
Nhưng điều này cũng không thể phủ nhận nỗ lực của Tần An. Xây dựng một thế lực há lại chuyện đùa, tất nhiên phải trải qua muôn vàn khó khăn, nên trong quá trình này, Tần An chắc chắn đã chịu không ít khổ cực.
Nhưng những khổ cực này, Tần An không hề nói với Tô Trần, bởi vì nàng cảm thấy chuyện đã qua, không cần thiết phải nhắc lại. Nguyên nhân chủ yếu nhất là nàng không muốn Tô Trần đau lòng.
Tuy nàng không nói, nhưng sao Tô Trần lại không biết?
Thật lòng mà nói, nếu không dựa vào hệ thống, muốn tạo ra một thư viện như vậy, có thể nói là cực kỳ khó khăn, khả năng thất bại chiếm tám phần!
Vì vậy, Tô Trần không thể không thừa nhận mẫu thân của mình thật sự rất lợi hại, vậy mà có thể sáng lập ra một thư viện quy mô lớn như vậy.
Chỉ là hiện tại, lại có kẻ dám mơ tưởng cướp đoạt tất cả những thứ này.
Ánh mắt Tô Trần ẩn hiện sát ý.
U Nguyệt lúc này mở miệng nói: "Hôm nay là ngày Ứng Thiên thư viện chiêu mộ đệ tử, ngươi có muốn đi cùng ta xem thử không?"
Tô Trần hoàn hồn, gật đầu: "Được."
Rất nhanh, U Nguyệt liền dẫn Tô Trần đến một quảng trường rộng lớn. Quảng trường này có không gian vô cùng khoáng đạt, mặt đất được lát bằng những phiến đá bằng phẳng, sạch sẽ, gọn gàng.
Mà ở giữa quảng trường, sừng sững một pho tượng tinh xảo. Pho tượng này tạc một vị phu nhân, dáng người nàng tao nhã mà đoan trang, đầu hơi ngẩng lên, toát ra vẻ tự tin và ung dung.
Nhìn pho tượng, Tô Trần thoáng sững sờ, bởi vì chủ nhân của pho tượng này hắn nhận ra, chính là mẫu thân của hắn, Tần An.
U Nguyệt bỗng nhiên nói: "Đây là tượng của sư tôn ta."
Giọng nói mang theo sự tôn kính và sùng bái.
Tô Trần gật đầu: "Quả là một người phi phàm."
U Nguyệt cười nói: "Phải không? Ta cũng thấy sư tôn rất phi phàm, ta luôn kính trọng nàng."
Cùng lúc đó, phía dưới pho tượng, lúc này đang tụ tập một nhóm thiếu nam thiếu nữ, mà ở phía trước bọn họ, có một lão giả đang đứng.
Lão giả mặc một bộ trường bào màu trắng, tuy có chút cũ kỹ nhưng lại sạch sẽ, chỉnh tề. Thời gian đã khắc lên khuôn mặt lão giả những nếp nhăn sâu, tóc đã bạc trắng nhưng không hề làm giảm đi khí chất của lão.
Tất cả thiếu nam thiếu nữ đều cung kính nhìn lão giả, ánh mắt mang theo sự mong đợi và phấn khởi, xen lẫn một chút lo lắng. Bởi vì ngay sau đây, bọn họ sẽ được biết mình có thể ở lại Ứng Thiên thư viện hay không.
Tô Trần đưa mắt nhìn lướt qua đám thiếu nam thiếu nữ, bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên người một thiếu niên.
Khuôn mặt thiếu niên có đường nét rõ ràng, một đôi mắt sáng như kiếm, mang theo vẻ sắc bén, mái tóc đen dài bay bay trong gió.
Tô Trần nhìn thiếu niên, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhưng không nói gì.
Lúc này, trong đám người bỗng có người lên tiếng nói với lão giả: "Hứa trưởng lão, xin người hãy công bố kết quả khảo hạch đi, ta thật sự không đợi được nữa.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Vị Hứa trưởng lão kia liếc nhìn người vừa nói, hai mắt hơi nheo lại, ánh mắt lóe lên hàn quang: "Ta cho phép ngươi nói chuyện sao?"
Sắc mặt người nọ tái nhợt, không nhịn được lùi lại một bước, run giọng nói: "Xin...xin lỗi."
"Hừ!"
Hứa trưởng lão hừ lạnh một tiếng, rồi nói: "Còn có lần sau, tự gánh lấy hậu quả."
Người nọ run rẩy gật đầu: "Vâng...vâng ạ."
Hứa trưởng lão thu hồi ánh mắt, sau đó bắt đầu công bố kết quả khảo hạch: "Vương Trữ, thông qua khảo hạch."
Vừa dứt lời, đám thiếu nam thiếu nữ trong sân đồng loạt nhìn về phía một thiếu niên.
Thiếu niên này mặc một bộ trường bào được may bằng loại tơ lụa thượng hạng, bên hông đeo một chiếc đai lưng được khảm những viên bảo thạch thần bí, cả người toát lên vẻ cao quý, thoạt nhìn không phải người thường.
Mà thiếu niên này, chính là Vương Trữ vừa được xướng tên thông qua khảo hạch.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, khóe miệng Vương Trữ nhếch lên một nụ cười, ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo. Nhưng lúc này, dường như hắn nhớ tới điều gì đó, ánh mắt rơi vào người thiếu niên lúc nãy, lạnh giọng nói: "Lâm Phàm, dám đối đầu với ta, ta sẽ cho ngươi hối hận."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Hứa trưởng lão.
Hứa trưởng lão dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn Vương Trữ.
Hai người dường như đang dùng ánh mắt trao đổi điều gì đó.
Hứa trưởng lão thu hồi ánh mắt, rồi nói: "Hồ Cảnh, khảo hạch không thông qua."
Nghe vậy, thiếu niên tên Hồ Cảnh trong đám người, lập tức như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Mọi người thấy cảnh này, đều không nhịn được lắc đầu, đồng thời, bọn họ cũng trở nên căng thẳng hơn.
Một nén nhang sau, kết quả khảo hạch gần như đã đi đến hồi kết.
Trong đó có chín phần mười số người không thông qua khảo hạch, chỉ có một phần mười thông qua, có thể thấy tỷ lệ đào thải cao đến mức nào.
Những người không thông qua khảo hạch, ánh mắt tràn đầy thất vọng và chán nản, như thể thế giới lúc này đã mất hết màu sắc.
Còn những người thông qua khảo hạch, thì trên mặt đều nở nụ cười rạng rỡ, vô cùng phấn khích và vui mừng.
Lúc này, Hứa trưởng lão nhìn về phía thiếu niên cuối cùng chưa được công bố kết quả, rồi nói: "Lâm Phàm, khảo hạch không thông qua!"
Nghe vậy, tất cả mọi người trong sân đều sững sờ, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.
Khóe miệng Vương Trữ hiện lên một nụ cười lạnh.
"Ta không phục!"
Thiếu niên tên Lâm Phàm trong đám người, bỗng nhiên phẫn nộ nói: "Vừa rồi trong lúc khảo hạch, ta rõ ràng đã thể hiện rất tốt, tại sao lại không thông qua?"
Mọi người khẽ gật đầu, bọn họ cũng cho rằng Lâm Phàm đáng lẽ phải thông qua khảo hạch, bởi vì trong các bài khảo hạch trước đó, Lâm Phàm thể hiện tốt hơn tất cả bọn họ, lẽ ra việc thông qua khảo hạch là điều chắc chắn.