← Quay lại trang sách

Chương 749 Nhất chỉ kiến trận!

Thấy vậy, toàn bộ cường giả Hỏa Phượng tộc kinh hãi, tử khí mãnh liệt bao phủ, khiến bọn chúng nghẹt thở.

“Đại nhân, ta nguyện ý! Xin tha mạng cho ta!”

“Đừng giết ta! Đừng giết ta!”

“Đại nhân, được làm tọa kỵ là vinh hạnh của ta, xin tha mạng!”

⚝ ✽ ⚝

Cuối cùng, dưới uy hiếp của cái chết, những cường giả Hỏa Phượng tộc này thỏa hiệp.

Không thỏa hiệp thì chết!

Bọn chúng nào muốn chết!

Mạng sống còn dài mà!

Vì vậy, bọn chúng không thể không thỏa hiệp!

Tô Trần chắp tay, đứng giữa không trung, nhìn những cường giả Hỏa Phượng tộc đang cầu xin tha thứ, ánh mắt không chút gợn sóng.

Tuy hắn rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người trong thành đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, Hỏa Phượng tộc cao cao tại thượng lại cúi đầu cầu xin tha thứ, một màn này khắc sâu vào lòng tất cả mọi người.

Lúc này, kiếm khí trên không trung mang theo hàn ý lạnh thấu xương, xẹt qua hư không, thẳng đến những cường giả Hỏa Phượng tộc kia.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều giật mình.

Trung niên nam tử Tiên Đế ngưng trọng nói: “Tiền bối không định tha cho bọn chúng sao?”

Những người khác không nói gì, chỉ chăm chú nhìn.

Còn những cường giả Hỏa Phượng tộc kia, giờ phút này đã bị dọa choáng váng, muốn bỏ chạy, nhưng giữa sân đột nhiên tràn ngập một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố, bao phủ bọn chúng, khiến chúng không thể động đậy.

Điều này khiến bọn chúng tuyệt vọng vô cùng.

Mọi người đều cho rằng Hỏa Phượng tộc đã xong đời.

Thế nhưng, những đạo kiếm khí này chỉ dung nhập vào mi tâm của những cường giả Hỏa Phượng tộc, không hề làm bọn chúng bị thương.

Mọi người nhíu mày, nghi hoặc.

Lăng Hư nói: “Chuyện gì đây? Bọn chúng không chết?”

Tất cả cường giả Hỏa Phượng tộc phát hiện mình không chết, mừng đến rơi lệ.

Tô Trần nhìn bọn chúng, lạnh nhạt nói: “Những đạo kiếm khí này sẽ ở trong cơ thể các ngươi cả đời, chỉ cần các ngươi dám phản bội, kết cục chính là bị kiếm khí xóa sổ thần hồn lẫn nhục thân, ngay cả cơ hội luân hồi chuyển thế cũng không có.”

Nghe vậy, những cường giả Hỏa Phượng tộc cảm thấy trời đất sụp đổ, nhưng bọn chúng không thể không chấp nhận hiện thực này.

Haiz~

Tất cả cường giả Hỏa Phượng tộc thở dài, sau đó vập cánh, cung kính hô lên: “Chủ nhân!”

Tô Trần lạnh nhạt, phẩy tay áo, xoay người trở về thành: “Các ngươi ở đây chờ, ngày mai theo ta về Nhân Vực.”

“Tuân mệnh!”

⚝ ✽ ⚝

Trong thành, mọi người kích động nhìn Tô Trần đáp xuống đất, ánh mắt tràn ngập sự tôn kính và sùng bái.

Tiêu Tĩnh cùng năm vị Nhân tộc Tiên Đế đến trước mặt Tô Trần, đồng loạt hành lễ: “Tiền bối!”

Tô Trần chắp tay, gật đầu: “Ừ.”

Sau đó hắn nhìn Tiêu Tĩnh: “Tìm cho ta một chỗ, ta muốn lập một tòa Truyền Tống Trận.”

Nghe vậy, Tiêu Tĩnh dường như nghĩ tới điều gì, vô cùng kích động, vội vàng gật đầu: “Ta biết rồi!”

Năm vị Nhân tộc Tiên Đế lộ vẻ nghi hoặc.

Tiêu Tĩnh nhìn bọn họ, nói: “Lát nữa ta sẽ giải thích.”

Năm người gật đầu.

Một lát sau, Tiêu Tĩnh dẫn Tô Trần cùng năm vị Nhân tộc Tiên Đế đến nội thành, nơi này là một quảng trường rộng lớn.

Năm vị Nhân tộc Tiên Đế vô cùng phấn khích, bởi vì Tiêu Tĩnh đã nói cho bọn họ lý do lập Truyền Tống Trận.

Bọn họ biết rõ tầm quan trọng của Truyền Tống Trận này, nếu lập được, về sau Huyễn Thành nhất định sẽ xuất hiện vô số cường giả, đến lúc đó, khắp Yêu Vực, còn yêu ma nào dám trêu chọc Nhân tộc bọn họ?

Tiêu Tĩnh xoay người nhìn Tô Trần, nói: “Ở đây được chứ?”

Tô Trần không đáp, quan sát xung quanh, sau đó, giơ tay phải lên, điểm một chỉ vào hư không.

Ngay sau đó!

Vô số phù văn thần bí từ đầu ngón tay hắn bay ra, giao thoa, dung hợp trên không trung. Trên mặt đất, những đường vân cổ xưa phức tạp dần dần hiện ra, như có sinh mệnh, chậm rãi lan ra.

Ánh sáng càng lúc càng mạnh, chiếu rọi toàn bộ quảng trường sáng như ban ngày.

Mấy người Tiêu Tĩnh đều vô cùng kinh ngạc.

Chỉ một ngón tay đã có thể lập nên Truyền Tống Trận, thật quá khó tin!

Ánh mắt bọn họ nhìn Tô Trần càng thêm kính trọng.

Vô số phù văn lượn lờ quanh Tô Trần, tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, dần dần hiện ra những hoa văn tinh xảo phức tạp.

Thời gian trôi qua, hoa văn càng lúc càng rõ ràng.

Bỗng nhiên, một đạo hào quang mãnh liệt phóng lên trời, chiếu sáng cả bầu trời. Điều này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong thành, cùng với những cường giả Hỏa Phượng tộc đang bất động trên không trung.

Bọn chúng nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy chấn động.

⚝ ✽ ⚝

Ứng Thiên Thư Viện.

Giữa quảng trường đột nhiên có biến động, mặt đất dần dần hiện ra những phù văn thần bí, sau đó một đạo hào quang phóng lên trời.

Các đệ tử trong thư viện đều giật mình.

Có người nghi hoặc hỏi: “Đây… đây là chuyện gì?”

Một vị trưởng lão nói: “Còn đứng đó làm gì? Mau đi báo cho Tiết Phó Viện Chủ!”

“Không cần, ta tới rồi.”

Đột nhiên, không gian bị xé rách, thân ảnh Tiết Nhã bước ra từ khe nứt.

Nhìn thấy Tiết Nhã, tất cả đệ tử và trưởng lão vội vàng hành lễ: “Tiết Phó Viện Chủ!”

Tiết Nhã không đáp, mà nhìn vào giữa quảng trường với vẻ mặt ngưng trọng: “Truyền Tống Trận? Ai đang lập Truyền Tống Trận? Lẽ nào là… Tiểu Trần?”

⚝ ✽ ⚝

Huyễn Thành.

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, năng lượng cường đại khuếch tán ra xung quanh.

Một lát sau, mọi thứ trở lại bình tĩnh.

Truyền Tống Trận, hoàn thành!

Lăng Hư kinh ngạc nói: “Này… vậy là xong rồi?”

Trung niên nam tử Tiên Đế nói: “Nhanh quá vậy? Bình thường, lập một tòa Truyền Tống Trận phải mất vài tháng, thậm chí lâu hơn, vậy mà tiền bối chỉ dùng một khắc đồng hồ đã lập xong, thật không thể tưởng tượng nổi.”

Tô Trần buông tay phải xuống, xoay người nhìn Tiêu Tĩnh: “Truyền Tống Trận này là hai chiều, nghĩa là, sau này ngươi có thể dùng nó để quay về, cũng có thể dùng nó để đến thư viện.”