Chương 789 Có ta!
Tử Vong Cấm Địa, như một góc bị thế giới lãng quên. Bốn bề là bóng tối vô tận, sương mù dày đặc như bông gòn, lượn lờ quấn quýt, che khuất tầm nhìn.
Mặt đất nứt nẻ, những khe hở thỉnh thoảng lại phun ra khói đen, tỏa ra mùi lưu huỳnh nồng nặc. Bầu trời như một tấm vải đen rách nát, bị những tia sét đỏ sẫm xé toạc, phát ra tiếng gầm rú chói tai.
Dạ Ngưng Sương thần sắc ngưng trọng: "Đây chính là Tử Vong Cấm Địa sao? Quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết, trực giác mách bảo ta, bên trong rất nguy hiểm."
Đây là lần đầu tiên nàng đến đây, dù sao cũng chẳng ai rảnh rỗi mà đến Tử Vong Cấm Địa dạo chơi, trừ khi chán sống.
Tô Trần khẽ mỉm cười, có chút hứng thú với Tử Vong Cấm Địa này.
Dạ Ngưng Sương quay sang Nhã Phù: "Nhã Phù cô nương, ngươi chắc chắn chúng ta vào đó sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
Nhã Phù trầm ngâm một lát, rồi nói: "Đi theo bản đồ, hẳn là sẽ không có chuyện gì. Bởi vì trước đây người của chúng ta cũng đi theo con đường này, cuối cùng đã an toàn trở ra."
Dạ Ngưng Sương nhướn mày: "Hẳn là? Ngay cả Nhã Phù cô nương cũng không dám chắc chắn sao?"
Nhã Phù mỉm cười: "Dạ cô nương yên tâm, ta đã dám cùng hai người đến đây, thì chắc chắn là an toàn, nếu không ta cũng chẳng đến làm gì."
Dạ Ngưng Sương suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Được, ta tin Nhã Phù cô nương sẽ không đem mạng mình ra đùa."
Nhã Phù khẽ cười, không nói gì.
Lúc này, Dạ Ngưng Sương lấy từ trong nhẫn trữ vật ra tấm da thú, rồi chậm rãi mở ra. Trên đó là những đường nét và hình vẽ chằng chịt, có chỗ như dòng sông uốn lượn, có chỗ như dãy núi hiểm trở, được vẽ bằng một loại thuốc màu thần bí nào đó, dù trải qua bao mưa gió, màu sắc vẫn tươi sáng như mới.
Dạ Ngưng Sương liếc nhìn bản đồ, rồi ngẩng đầu nói: "Đi thôi."
"Lưu huynh, Tử Vong Cấm Địa này quỷ dị quá, thật sự muốn vào sao?"
"Đúng vậy, còn chưa vào mà ta đã thấy lạnh sống lưng rồi."
"Hay... hay là thôi đi, chúng ta về đi?"
"Các ngươi cứ yên tâm, con đường ta biết tuyệt đối an toàn."
Đúng lúc ba người Tô Trần chuẩn bị tiến vào Tử Vong Cấm Địa, thì từ xa vọng lại tiếng nói chuyện của vài người.
Dạ Ngưng Sương và Nhã Phù cau mày, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy từ xa có gần trăm người đang đi tới, dẫn đầu là một tên thanh niên.
Tên thanh niên mặt mày gầy gọ, cằm lún phún râu, trông có vẻ lôi thôi. Lông mày rậm và lộn xộn, ánh mắt mang theo vài phần mệt mỏi.
Nhã Phù nhìn chằm chằm tên thanh niên, cau mày: "Lưu Thiết Trụ, ngươi có ý gì?"
Tên thanh niên nghe thấy tiếng quay đầu lại, khi nhìn thấy Nhã Phù, hắn hơi sững người, rồi mỉm cười: "Nhã Phù cô nương, đã lâu không gặp."
Gần trăm người phía sau tên thanh niên, nhìn ba người Tô Trần, ánh mắt lóe lên vẻ kinh diễm.
"Ba người này là ai vậy? Trông thật tuấn tú mỹ lệ."
"Nhìn khí chất và dung mạo, chắc chắn không phải người thường."
"Nói nhảm, vừa nhìn là biết ngay là thiên tài yêu nghiệt của đại thế lực nào đó rồi."
"Xem ra, Lưu huynh hình như quen biết bọn họ."
⚝ ✽ ⚝
Dạ Ngưng Sương truyền âm cho Nhã Phù: "Hắn là ai?"
Nhã Phù trầm giọng nói: "Hắn chính là kẻ đã an toàn rời khỏi Tử Vong Cấm Địa."
"Ồ?"
Dạ Ngưng Sương ngẩn người, rồi nói: "Vậy hắn còn đến đây làm gì? Lại còn dẫn theo nhiều người như vậy."
Nhã Phù lắc đầu: "Ta cũng không biết, đang định hỏi đây."
Nàng nhìn Lưu Thiết Trụ: "Ngươi có ý gì?"
Lưu Thiết Trụ cười nói: "Không có ý gì cả, bọn họ muốn tham quan Tử Vong Cấm Địa, tiện thể xem có gặp được cơ duyên gì không, ta liền dẫn bọn họ đến.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Dạ Ngưng Sương nhìn gần trăm người kia, lắc đầu: "Bọn họ thật sự không sợ chết."
Tô Trần lại nói: "Ngươi chẳng phải cũng vậy sao?"
Dạ Ngưng Sương cứng đờ mặt, rồi trừng mắt nhìn Tô Trần.
Tô Trần mỉm cười, không để tâm.
Sắc mặt Nhã Phù càng thêm khó coi: "Ngươi không phải đã bán tin tức cho Giai Đức đấu giá hội rồi sao? Sao còn dẫn người đến đây?"
Lưu Thiết Trụ lắc đầu: "Nhã Phù cô nương, trước đây ta đúng là có bán tin tức cho Giai Đức đấu giá hội, nhưng ta chưa từng nói chỉ bán cho mỗi các ngươi."
Sắc mặt Nhã Phù càng thêm lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng.
Lưu Thiết Trụ lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường: "Nhã Phù cô nương, ngươi định ra tay với chúng ta sao?"
Nhã Phù nhìn gần trăm người phía sau Lưu Thiết Trụ, trong lòng chùng xuống.
Trong số gần trăm người này, có bốn kẻ khiến nàng phải dè chừng, đó là một lão già cụt tay, một bà lão, một gã trung niên và một tên áo đen.
Bốn kẻ này cho nàng cảm giác rất nguy hiểm, chắc chắn không phải tu sĩ bình thường, rất có thể là Tiên Hoàng cảnh.
Nàng rất nghi hoặc, Lưu Thiết Trụ làm thế nào mà quen biết được những cường giả này?
Như nghĩ đến điều gì, Nhã Phù nhìn chằm chằm Lưu Thiết Trụ, trầm giọng hỏi: "Ngươi đã nói cho bọn chúng biết tin tức đó?"
Lưu Thiết Trụ cười nói: "Phải, có vấn đề gì sao?"
Nhã Phù nheo mắt, không nói gì, khí tức đáng sợ bùng phát từ cơ thể nàng, khiến không gian xung quanh như sôi trào.
Nhưng đúng lúc này, bốn kẻ bị nghi là Tiên Hoàng cảnh kia chậm rãi bước ra, đứng trước mặt Lưu Thiết Trụ.
Gã trung niên liếm môi, nhìn Nhã Phù, cười nói: "Vị cô nương này, ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, ta cũng không muốn làm tổn thương làn da nõn nà của ngươi đâu."
Nhã Phù lạnh lùng nói: "Ngươi đang tự tìm đường chết."
Gã trung niên chẳng mảy may quan tâm: "Có bản lĩnh thì ngươi cứ thử xem có thể giết ta được không."
Nhã Phù không hề bị lời khiêu khích làm mờ mắt mà hành động thiếu suy nghĩ. Nếu đơn đấu, nàng có rất nhiều cách để giết chết gã trung niên này, nhưng nếu ba tên cường giả còn lại cùng ra tay, dù nàng có bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể nào địch lại được bọn chúng.
Tô Trần bình tĩnh nhìn Lưu Thiết Trụ, rồi quay sang Nhã Phù: "Chúng ta đi thôi, không cần thiết phải chấp nhặt với bọn chúng."
Nhã Phù truyền âm: "Nhưng bọn chúng cũng đến đây vì truyền thừa và bảo vật, nếu không trừ khử bọn chúng..."
Nàng còn chưa dứt lời, Tô Trần đột nhiên nói: "Không sao, có ta."
Nhã Phù ngẩn người, trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: "Được."
Nàng tin tưởng, nếu Tô Trần ra tay, bốn tên kia tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Dù sao, nàng đã từng tận mắt chứng kiến cảnh Tô Trần miểu sát ba tên cường giả Tiên Hoàng cảnh.
Thực lực mạnh mẽ đến đáng sợ!
Nhã Phù lạnh lùng liếc nhìn Lưu Thiết Trụ, sau đó liền theo Tô Trần và Dạ Ngưng Sương tiến vào Tử Vong Cấm Địa.
Nhìn bóng lưng ba người, hai mắt Lưu Thiết Trụ lóe lên tinh quang, rồi nói: "Theo dõi bọn chúng."
⚝ ✽ ⚝
Vừa bước vào Tử Vong Cấm Địa, một luồng âm phong lạnh lẽo thổi tới, khiến Dạ Ngưng Sương và Nhã Phù sởn gai ốc, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Chỉ có Tô Trần vẫn giữ được vẻ mặt bình thản.
Xương trắng nằm rải rác khắp nơi, có những bộ phận bị vùi lấp trong lớp đất cháy đen. Trên những cây cổ thụ, dây leo to lớn quấn quanh, phát ra ánh sáng mờ ảo, mang theo hơi thở thần bí. Nơi đây không có chút sinh khí nào, chỉ có sự tĩnh lặng đến chết chóc và quỷ dị.