Chương 807 Cựa vào cái gì mà bảo ta tha cho ngươi?
Dạ Ngưng Sương ngây người nhìn Tô Trần, đầu óc trống rỗng, môi khẽ mở ra nhưng không phát ra tiếng nào.
Đoạn Thiên Thương trừng mắt, tim như ngừng đập: "Ta… Ta chết lặng rồi!".
Hắn vừa còn đoán Tô Trần sau này nhất định sẽ đạt tới cảnh giới đó, ai ngờ Tô Trần đã ở cảnh giới đó rồi!
Dạ Ngưng Sương im lặng hồi lâu, hiển nhiên vẫn chưa tiêu hóa được chuyện vừa xảy ra.
Sức mạnh của Tô Trần khiến nàng cảm thấy xa lạ.
Ai mà chưa tới năm trăm tuổi đã đạt đến cảnh giới đó?
Ai chứ?
Ai vậy?
Chuyện này căn bản là không thể nào!
Thế nhưng chuyện không tưởng này lại xảy ra trên người nam nhân kia!
Dạ Ngưng Sương nhận ra, Tô Trần liên tục phá vỡ nhận thức của nàng về tu hành.
Thật quá phi lý!
Lúc này, ánh mắt Đoạn Thiên Thương nhìn Tô Trần mang theo sự kính trọng. Dù sao thì với tồn tại như vậy, ai mà không kính trọng chứ?
Hắn lắc đầu cười: "Ta đã nói rồi, tại sao viện trưởng luôn bình tĩnh như vậy. Nếu ta có thực lực này, ta cũng chẳng lo lắng gì cả!"
Cách xưng hô ở đây đã thay đổi. Sở dĩ hắn thay đổi là vì hắn đã quyết định, sau này nhất định phải bám chặt lấy Tô Trần.
Hắn không ngốc, biết nếu đi theo Tô Trần, thành tựu sau này sẽ đạt đến mức không thể tưởng tượng.
Thậm chí có thể vượt qua cả Tiên Đế.
Có lẽ sẽ có người hỏi, cảnh giới của Tô Trần cũng chỉ mới trên Tiên Đế, tại sao Đoạn Thiên Thương lại cho rằng Tô Trần có thể giúp hắn đột phá cảnh giới này?
Phải biết rằng, Tô Trần còn chưa đến năm trăm tuổi!
Ở độ tuổi này mà đã đạt đến cảnh giới như vậy, Đoạn Thiên Thương không dám nghĩ, nếu cho Tô Trần thêm thời gian, Tô Trần sẽ đạt đến mức độ nào?
Có thể khẳng định rằng, tương lai Tô Trần chắc chắn sẽ còn mạnh hơn bây giờ. Vì vậy, nếu đến lúc đó Tô Trần muốn giúp hắn đột phá lên trên Tiên Đế, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Lúc này, trong lòng Đoạn Thiên Thương vô cùng kích động. Trước đây, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ duyên như vậy.
Cho nên hắn nhất định phải ôm chặt lấy cái đùi này!
Tuyệt đối không thể buông!
Hắn thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng tương lai mình đột phá đến cảnh giới trên cả Tiên Đế, đến lúc đó, tất cả sinh linh Tiên giới, kẻ nào dám bất kính với hắn?
Kẻ nào dám?
Đoạn Thiên Thương càng nghĩ càng kích động, thân thể không khống chế được mà run rẩy.
Đột nhiên, hắn nhớ đến cảnh tượng vừa gặp mặt Tô Trần, vừa nghĩ đến cảnh tượng này, hắn hận không thể tự cho mình một quyền.
Hắn nghĩ mãi không hiểu tại sao lúc đầu mình lại giả vờ như vậy, nhưng may thay Tô Trần đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân như hắn, không so đo với hắn, nếu không, hắn thật sự sẽ hối hận cả đời.
Dạ Ngưng Sương nhìn Tô Trần, lắc đầu thở dài: "Tên này, làm ta cũng thấy tự ti rồi."
Đoạn Thiên Thương nghe vậy, lập tức nói: "Dạ tiểu thư chớ nên nghĩ như vậy, với bậc tồn tại như công tử, trên đời này có nữ tử nào xứng đôi? Theo ta thấy, người xứng với công tử nhất, chắc chắn là Dạ tiểu thư, dù sao, Dạ tiểu thư muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn dung mạo có dung mạo, muốn dáng người... khụ khụ, tóm lại Dạ tiểu thư đã vô cùng ưu tú rồi, nên ngàn vạn lần đừng tự ti."
Dạ Ngưng Sương nhìn Đoạn Thiên Thương, được an ủi như vậy, tâm tình vốn phức tạp lại khó chịu của nàng, đã khá hơn nhiều, "Đa tạ."
Đoạn Thiên Thương cười nói: "Không cần đa tạ, ta chỉ nói sự thật mà thôi."
Lúc này, tất cả mọi người của Vạn Khí Tông đều nín thở ngưng thần, nhịp tim trong sự yên tĩnh này như bị phóng đại vô hạn, thần kinh của mỗi người đều căng như dây đàn.
Bọn chúng nhìn Tô Trần, sự sợ hãi trong mắt không thể che giấu, đồng thời cũng rất nghi hoặc.
Vì sao Tiên giới lại có tồn tại như Tô Trần?
Chẳng phải nói trên Tiên Đế chỉ có Thiên Đạo sao?
Vậy người này là thế nào?
Tất cả mọi người nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
Hàn Thọ Tùng hiện tại vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ.
Hắn vạn vạn không ngờ rằng, mình lại bị trấn áp dễ dàng như vậy!
Chết tiệt!
Hắn đường đường là Tiên Đế a!
Hơn nữa còn là Tiên Đế đỉnh phong!
Ai có thể trấn áp hắn?
Hàn Thọ Tùng hoàn hồn, tâm thần run lên, nhìn Tô Trần, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô tận: "Ta... Ta chết tiệt, hắn... hắn chẳng lẽ là cảnh giới đó sao?"
Chết tiệt!
Nhất định là vậy!
Nếu không phải, sao hắn có thể trấn áp ta trong nháy mắt?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Thọ Tùng càng lúc càng trắng bệch, cuối cùng trắng như tờ giấy, không còn chút huyết sắc, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.
Cảnh giới đó... làm sao có người có thể đột phá đến cảnh giới đó?
Ánh mắt Hàn Thọ Tùng đờ đẫn, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu, không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Bởi vì hắn biết rõ, vấn đề này không phải hắn có thể nghĩ thông, e rằng người biết được đáp án, cũng chỉ có Thiên Đạo mà thôi?
Hàn Thọ Tùng dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên nhìn về phía Tôn Cổ ở đằng xa, trong mắt tràn ngập lửa giận ngút trời: "Tôn Cổ, ngươi chọc vào loại tồn tại này, rồi gọi ta ra trả nợ ân tình? Ta đ-t mẹ ngươi!"
Tôn Cổ lúc này vô cùng uất ức, nhưng không dám phản bác, hắn nào biết Tô Trần lại là cảnh giới đó? Nếu biết, ngay từ đầu hắn đã không đánh với Tô Trần, mà trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Hàn Thọ Tùng không thể hiểu nổi Tôn Cổ, hắn chỉ biết, tên ngu xuẩn này đã hại hắn thê thảm!
Ngươi nói ngươi chọc ai không chọc?
Lại đi chọc vào một vị tồn tại trên cả Tiên Đế, sau đó biết mình đánh không lại, liền đi tìm người giúp đỡ.
Ai mà đánh lại được chứ?
Những lời tiếp theo của Hàn Thọ Tùng, toàn là chửi rủa tổ tông mười tám đời nhà Tôn Cổ, thật khó tưởng tượng, đây lại là những lời mà một vị Tiên Đế đỉnh phong có thể nói ra.
Nhưng cũng là chuyện bình thường, bởi vì quyết định của Tôn Cổ, khiến cho Hàn Thọ Tùng hôm nay có thể vẫn lạc tại đây, cho nên Hàn Thọ Tùng mới thất thố như vậy, cũng là điều dễ hiểu.
Kỳ thực nếu không phải Tô Trần trấn áp hắn, hắn hận không thể lập tức ra tay, một chưởng đánh chết Tôn Cổ.
Lúc này, Tô Trần chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Thọ Tùng, thần sắc bình tĩnh.
Hàn Thọ Tùng lập tức cảm thấy mình như bị thần minh nhìn chăm chú, ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu linh hồn hắn, khiến cho từng tấc da thịt của hắn nổi da gà, từng sợi tóc đều dựng đứng lên.
Hắn sợ đến chết khiếp.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không dám nhìn thẳng Tô Trần, vội vàng cầu xin tha thứ: "Tiền... tiền bối, chuyện này không liên quan đến ta, ta chỉ đến để trả ơn nghĩa mà thôi."
Tô Trần mỉm cười: "Trả ơn nghĩa?"
Hàn Thọ Tùng liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta vốn không có thù oán gì với tiền bối, nếu không phải trả ơn nghĩa, ta tuyệt đối sẽ không đối địch với tiền bối."
Tô Trần thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Vậy ta hỏi ngươi, nếu thực lực của ta không bằng ngươi, vậy kết cục của ta sẽ như thế nào?"
Hàn Thọ Tùng cứng đờ người, há hốc miệng, cuối cùng cũng không nói ra được lời nào.
Bởi vì nếu thực lực của Tô Trần không bằng hắn, hắn tất nhiên sẽ trực tiếp giết Tô Trần để trả ơn nghĩa!
Đó cũng là lý do vì sao hắn không nói nên lời.
Tô Trần bình tĩnh nói: "Vậy ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta tha cho ngươi?"
......