← Quay lại trang sách

Chương 390 Thành Huyền Vũ Thay Đổi

Thật Lớn

Cộc cộc cộc ~~

Mễ Á đi lên trước, đưa tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt quầy.

- Hả, là ai?

Bách Biến Ma Nữ giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy vô thức lấy lòng bàn tay chùi đi khóe miệng, không có lưu lại nước miếng, cô mới thở phào.

- Chúng ta muốn ở lại một đêm.

Hi Bối Kỳ nói một câu.

- Vâng, muốn gian phòng loại nào?

Bách Biến Ma Nữ quan sát tất cả mọi người đang đứng ở trong sảnh.

Cô nhìn về phía Hi Bối Kỳ và Mễ Á, cười nhẹ nhàng hỏi:

- Trước đó, các ngươi đã từng ở Tam Tinh lâu của chúng ta?

- Ừm, từng ở qua.

Nét mặt của Mễ Á nghiêm túc gật đầu, cô có kinh nghiệm nói khẽ:

- Chúng ta muốn gian phòng phổ thông nhất.

- Được, cho ta xin Văn Điệp Thông Quan hoặc thẻ căn cước của các ngươi.

Âm thanh trong trẻo của Bách Biến Ma Nữ vang lên.

Cô từ trong ngăn kéo quầy hàng lấy ra sổ ghi chép, cầm bút lên chuẩn bị ghi lại thông tin đăng ký.

- Chỉ có Văn điệp Thông Quan.

Mễ Á đưa ra Thông Quan Văn điệp.

Thẻ căn cước là cái gì?

Nhóm người Tam trưởng lão thấy thế, cũng lấy ra Văn Điệp Thông Quan đặt vào trên quầy.

- Phòng phổ thông có giá mười viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng một ngày.

Bách Biến Ma Nữ đang di chuyển bút than trong tay, cười nhẹ nhàng hỏi:

- Các ngươi năm người, vậy sẽ phải ở ba gian phòng?

Mễ Á do dự một chút, vẫn là gật đầu.

Tam trưởng lão là trưởng bối, nên ở một gian phòng riêng.

- Vậy tổng cộng là ba mươi viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, hoặc thanh toán ba mươi đồng Huyền Vũ.

Bách Biến Ma Nữ nói bằng giọng dịu dàng, báo ra giá cả.

Tam trưởng lão yên lặng thở phào.

Ba mươi viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng mà thôi, đối với cô ấy mà nói cũng không phải rất đắt.

- Đây.

Cô lấy ra tinh thạch hung thú giao tiền phòng.

- Xin hỏi, đồng Huyền Vũ là cái gì?

Mễ Á kinh ngạc hỏi.

- Chính là cái này.

Bách Biến Ma Nữ lấy ra một tờ có mệnh giá một đồng Huyền Vũ từ trong ngăn kéo, đặt ở trên quầy để cho bọn họ quan sát.

- Đây chính là đồng Huyền Vũ?

Mễ Á cầm lấy một đồng Huyền Vũ quan sát tỉ mỉ.

- Rất đẹp.

Trong mắt Tam trưởng lão hiện lên vẻ ngạc nhiên, mở lời khen ngợi.

- A, còn có thể thay đổi màu sắc.

Hi Bối Kỳ cũng cầm lấy một đồng Huyền Vũ, dưới ánh sáng kết hợp với góc độ có thể nhìn thấy màu sắc khắc xuất hiện.

- Có thể cho ta một tờ không?

Tam trưởng lão rất thích hình vẽ trên đồng Huyền Vũ.

- Cái này không thể được.

Bách Biến Ma Nữ lắc đầu, tiếp tục nói:

- Nhưng các ngươi có thể đi Ngân Hàng đối diện Trân Bảo Lâu, nơi đó có thể đổi được đồng Huyền Vũ.

Ngân Hàng cũng có mở chi nhánh ở Phố Buôn Bán, cung cấp dịch vụ trao đổi tinh thạch hung thú.

- Ngân hàng…...

Các cô gái như có điều suy nghĩ gật đầu, về phần Ngân Hàng là cái gì, bọn họ không biết.

- Được rồi, xin cất kỹ Văn Điệp Thông Quan, ta dẫn các ngươi đi nhận phòng.

Bách Biến Ma Nữ trả lại Văn Điệp Thông Quan.

- Mấy vị đi theo ta.

Cô cầm chìa khóa đứng dậy, đi về lối nhỏ ở lầu một.

Bọn người Lỵ Lỵ mang lòng tò mò đuổi theo, phòng ở nơi này đến cùng là tốt bao nhiêu mà ở một ngày phải tốn mười viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Bách Biến Ma Nữ liên tục mở ra cửa ba căn phòng, giới thiệu nói:

- Căn thứ nhất, thứ hai là phòng đôi, căn thứ ba là phòng một người, một người một giường, còn có phòng vệ sinh riêng.

- Tốt.

Mễ Á chậm rãi gật đầu.

- Có chuyện gì lại đến tới tìm ta.

Bách Biến Ma Nữ đang chuẩn bị rời đi thì bước chân dừng lại, bổ sung một câu:

- Nếu muốn tắm nước nóng, mỗi phòng phải trả thêm mười viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

- Ta đã biết.

Mễ Á đi lên một bước, lễ phép mỉm cười.

Cô quyết định nhịn, đợi ngày mai đến Khu vực Trung ương, lại đến nhà Mễ Nặc tắm rửa hưởng thụ một cái.

Kể từ khi rời đi Thành Huyền Vũ, cô cũng chưa tắm rửa qua, vì thế cũng cảm thấy rất khó chịu.

Đạp đạp đạp ~~

Bách Biến Ma Nữ ngáp một cái rời đi.

- Sư phụ, ngài ở phòng một người.

Mễ Á dùng chất giọng dịu dàng nói.

- Ừm, tất cả mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.

Tam trưởng lão vỗ xuống bả vai của Mễ Á, quay người tiến vào phòng một người.

- Ta với Mễ Á ngủ căn phòng này, ngươi với Lan Đế ở căn còn lại.

Hi Bối Kỳ ôm bả vai Mễ Á, kéo cô ấy vào phòng.

- Có thể.

Lỵ Lỵ sao cũng được, nhún vai một cái, quay người vào phòng.

- Thật sạnh sẽ.

- Cái giường này thật mềm, ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau một tiếng, Lỵ Lỵ ngồi ở bên cạnh giường ngẩn người.

Trong lòng cô đã bắt đầu rung động, một vài quan niệm trong đầu cô đã bị Thành Huyền Vũ thay đổi.

- Những thứ này, ở Ốc Đảo cũng không có.

Lỵ Lỵ cắn lấy môi dưới.

Ốc Đảo có thật sự là tòa thành thị tốt nhất không?

Lan Đế nằm ở trên giường đơn, đầu đang cọ cọ vào cái gối mềm mại, dùng âm thanh nhỏ nhẹ nhắc nhở Lỵ Lỵ:

- Lỵ Lỵ, đi một ngày đường, sớm nghỉ ngơi một chút.

- Ừm, ngủ đi.

Lỵ Lỵ ngửa mặt nằm xuống, cơ thể rơi vào bên trong cái chăn bông mềm mại.

Lúc này, trong lòng của cô chỉ có một ý niệm, chính là…... Cái giường này thực sự quá thoải mái.

Đêm đã khuya, cánh cửa phòng một người lặng yên không một tiếng động mở ra, Tam trưởng lão thả nhẹ cước bộ rời khỏi phòng.

Sau đó, cô lắng nghe động tĩnh trong hai căn phòng khác, có thể nghe được mấy tiếng hít thở kéo dài, là biểu hiện của việc ngủ say.

Tam trưởng lão thả lỏng trong lòng, cất bước đi ra ngoài.

Cô cẩn thận đi đến đại sảnh, thấy Bách Biến Ma Nữ đang nằm ngủ gật trên quầy.

Tam trưởng lão quay người rời đi, đi tới trên đường phố của Phố Buôn Bán.

Lúc này, Phố Buôn Bán không có một ai, còn có vài đèn lồng làm bằng lưu ly phát sáng.

Tam trưởng lão nhìn về phía phương hướng Úng Thành, sau đó chạy như bay, rồi đằng không bay lên trời, trôi nổi ở trên bầu trời Phố Buôn Bán, nhìn ra phương hướng ngoại thành xa xa.

Cô đang do dự chuyện lẻn vào ngoại thành ban đêm, dò xét một phen hay không.

Tam trưởng lão rất quan tâm đến cây thánh thụ cực lớn kia.

Ngay lúc cô do dự, khu vực trung tâm ngoại thành, ngàn vạn ánh sáng đột nhiên sáng lên, chiếu sáng cả tòa Thành Huyền Vũ .

Tam trưởng lão trợn to con mắt, bị động tĩnh và cảnh tượng của Lĩnh Vực Tinh Thần làm cho sợ ngây người.

Đồng thời, bóng dáng của cô ở trên bầu trời, cũng hiện rõ ra.

- Ưm, vị lão tiền bối này, không khí ở phía trên tốt hơn không?

Âm thanh yêu mị vang lên, khiến cho tinh thần của Tam trưởng lão căng cứng.

….

- Ai?

Lông mày của tam trưởng lão nhăn lại, nhìn xuống Phố Buôn Bán.

Hồ Tiên một bước uốn éo xuất hiện ở Phố Buôn Bán, ngẩng cao đầu, quyến rũ nói:

- Lão tiền bối, tốt nhất nhanh hạ xuống, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

Đêm nay là lần đầu tiên cô canh gác Phố Buôn Bán, đã phát hiện có người muốn ‘Vượt giới ’.

Dáng vẻ của tam trưởng lão rất nghiêm túc, cảm nhận được thực lực của cô gái có bảy cái đuôi cáo trước mắt ngang mình.

- Ta chỉ muốn nhìn một chút, không có ác ý.

Cô khống chế gió, hạ xuống độ cao trở về mặt đất.

Tam trưởng lão không muốn nổi lên va chạm với Thành Huyền Vũ, đề phòng ảnh hưởng đến chuyện hợp tác trong tương lai.

- Thành Huyền Vũ chỉ có Phố Buôn Bán là mở cửa cho người ngoài.

Trong con ngươi màu đỏ rực của Hồ Tiên dâng lên tia lạnh lẽo, cảnh cáo nói:

- Nếu như vượt qua Úng thành, bất kể là người nào cũng đều sẽ bị đuổi ra ngoài.

- Ngươi là ai?

Tam trưởng lão ngước mắt hỏi.

Vì muốn tránh mâu thuẫn, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.

- Người quản lý của Phố Buôn Bán.

Hồ Tiên đưa tay che miệng, ngáp một cái, giọng lười biếng nói:

- Mau đi về nghỉ đi, đừng có chạy lung tung.

- Ừm.

Tam trưởng lão khẽ rũ lông mi xuống che con mắt, quay người trở về Tam Tinh Lâu.

Hồ Tiên lắc lắc cái đuôi, yên tĩnh nhìn chăm chú một hồi, sau đó quay người rời đi.

.........

Buổi sáng ngày thứ hai.

- A ha ~~

Hi Bối Kỳ tỉnh giấc trên chiếc giường mềm mại, duỗi lưng một cái, lộ ra cái bụng nhỏ bị da ôm sát.

- Đã rất lâu không được ngủ thoải mái và dễ chịu như vậy.

Cô chép miệng ba cái, chỉnh lại quần áo trên người, rồi mang đôi giày đặt bên cạnh giường, mới rời khỏi giường.

Kể từ rời đi Thành Huyền Vũ , mỗi ngày cô đều sống không quen, luôn nhớ khoảng thời gian sống ở Thành Huyền Vũ.

- Nếu không thì…... Lần này, ta không rời đi nữa.

Hi Bối Kỳ lẩm bẩm một câu.

Cô không muốn trở về Thành Dạ Nguyệt, cũng không muốn đến Ốc Đảo, dự định sẽ sống lâu dài ở Thành Huyền Vũ.

- Ngươi nói cái gì?

Mễ Á gãi gãi mái tóc màu đen, trong con ngươi màu ửng đỏ hiện lên tia bối rối rồi rất nhanh biến mất.

- Không có gì, ta chỉ là đói bụng.

Hi Bối Kỳ hồn nhiên nói.

- Ta đi xem sư phụ với hai người kia một chút xem họ tỉnh chưa?

Mễ Á nghe vậy đẩy cửa rời khỏi phòng.

Cộc cộc cộc ~~

Cô gõ vang cửa phòng của Tam trưởng lão.

- Người nào?

Âm thanh của Tam trưởng lão truyền ra.

Mễ Á vội vàng đáp lại:

- Sư phụ, là ta, ngài đã tỉnh rồi sao?

- Ừm, chờ ta rửa mặt cái.

Tiếng đáp lại của Tam trưởng lão lại lần nữa truyền ra.

- Không vội ạ.

Mễ Á chớp chớp đôi mắt màu đỏ ửng, lúc này mới nhớ tới bản thân cũng chưa rửa mặt, liền bước nhanh trở về phòng, cùng thiếu nữ Ma Cà Rồng vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Mười lăm phút sau, năm người lại lần nữa tụ tập, rời khỏi Tam Tinh lâu đi tới trên đường lớn của Phố Buôn Bán.

- Bây giờ, chúng ta đi ăn điểm tâm sao?

Hi Bối Kỳ ôm lấy cái bụng, nhìn về phía cô gái tai mèo hỏi:

- Hay trực tiếp đi tìm Mễ Nặc với Mục Lương?

- Ầm ầm ~~-

Đột nhiên, mặt đất nhẹ nhàng chấn động, có thể cảm nhận được mặt đất đang dâng lên cao.

- Đây là có chuyện gì xảy ra?

Lỵ Lỵ khẩn trương hỏi.

- Chắc là Tiểu Huyền Vũ bắt đầu di động.

Hi Bối Kỳ suy đoán nói.

Tam trưởng lão nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quả nhiên phát hiện bầu trời đang lùi lại.

Mễ Á nhìn về phía Tam trưởng lão, nhẹ giọng hỏi:

- Sư phụ, bây giờ, chúng ra đến gặp thành chủ Thành Huyền Vũ sao?

- Cũng được.

Tam trưởng lão nhẹ gật đầu.

Tối hôm qua, cô không thể dò xét tỉ mỉ nội tình trong Thành Huyền Vũ, hôm nay chỉ có thể đến thăm hỏi chính thức.

- Vậy đi thôi.

Hi Bối Kỳ bước chân nhẹ nhàng, đi về phía cổng Úng thành.

- Dừng lại, không được sự cho phép, không thể tiến vào khu vực ngoại thành.

Thủ vệ ngăn lại nhóm người Hi Bối Kỳ.

- Chúng ta là tới tìm Mục Lương, làm phiền ngươi đi thông báo một chút.

Khuôn mặt của Mễ Á nghiêm túc nói.

- Tìm Thành Chủ Đại Nhân?

Thủ vệ nhíu mày, không phải là người nào đều cũng có thể gặp Thành Chủ Đại Nhân.

- Không thể.

Thủ vệ lắc đầu.

- Cô ấy là chị gái của Mễ Nặc, như vậy cũng không thể sao?

Hi Bối Kỳ chỉ vào Mễ Á, hỏi.

- Mễ Nặc là ai?

Thủ vệ vẫn như cũ lắc đầu.

Cô gái tai thỏ trời sinh đã sợ người lạ, ngoại trừ nhân viên nồng cốt ở Thành Huyền Vũ, những người khác rất ít người biết cô ấy.

- Ai là chị gái của Mễ Nặc?

Một âm thanh quyến rũ truyền đến.

Hồ Tiên uốn éo bước tới, bảy cái đuôi cáo đang đong đưa qua lại không theo quy tắc nào.

- Đại nhân Hồ Tiên.

Thủ vệ Úng thành đưa tay ra hành lễ, chào một cái cung kính.

- Chị gái này thật xinh đẹp.

Hi Bối Kỳ nhìn mà trợn tròn mắt.

- Lão tiền bối, lại gặp mặt.

Hồ Tiên nhếch miệng lên, lên tiếng chào hỏi Tam trưởng lão.

-......

Đôi mắt của Tam trưởng lão âm trầm lại, cô gái này không đơn giản, chắc chắn vẫn luôn chú ý các cô.

Lỵ Lỵ với nhóm người Lan Đế cảm thấy kinh ngạc, Tam trưởng lão biết cô gái quyến rũ trước mắt?

- Trong các ngươi ai là chị gái của Mễ Nặc?

Hồ Tiên lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa.

- Là ta.

Mễ Á tiến về phía trước một bước, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi biết Mễ Nặc?

- Đương nhiên biết.

Hồ Tiên cười nhẹ nhàng gật đầu.

- Vậy làm phiền phức chị gái nói với cô ấy một chút, nói chúng ta đã quay lại.

Hi Bối Kỳ vui mừng nói.

- Không cần phiền toái như vậy, đi vào chung với ta, đúng lúc ta muốn trở về dùng nữa sáng.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói.

Mặc dù, cô bảo vệ và quản lý Phố Buôn Bán, nhưng ba bữa một ngày vẫn sẽ quay về cung điện ăn chung với mọi người.

Dù sao đồ ăn nơi đó mới là ngon nhất Thành Huyền Vũ.

- Quá tốt rồi.

Hi Bối Kỳ mừng rỡ lên tiếng.

- Đi thôi.

Hồ Tiên bước uốn éo đi về phía Úng thành .

Thủ vệ vội vàng thấy thế vội mở ra cổng chính, liếc mắt nhìn đám người tiến vào khu vực ngoại thành.

- Oa, Thành Huyền Vũ đã thay đổi trở nên thật lớn.

Hi Bối Kỳ kinh ngạc nói, quan sát khu vực ngoại thành đã xảy ra nhiều thay đổi, diện tích cũng mở rộng hơn.

Lỵ Lỵ, Tam trưởng lão cũng đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, trong lòng vô cùng chấn động.

Mười lăm phút sau.

Hồ Tiên mang theo đám người đi về phía cầu thang dẫn lên Khu vực Trung ương.

- Cuối cùng cũng trở về.

Hi Bối Kỳ hưng phấn nói.

A Mạn đang canh giữ cổng Khu vực Trung ương, liếc thiếu nữ Ma Cà Rồng một cái, nhận ra hai người là ai, cho nên không có ngăn cản.

Hi Bối Kỳ, Mễ Á có một đoạn thời gian Khu vực Trung ương, nên thủ vệ nơi đây đã quen thuộc, về phần ba người còn lại thì bị ngăn lại.

- Xin phối hợp kiểm tra.

A Mạn lạnh nhạt nói.

- Sư phụ, đây là kiểm tra thông thường.

Mễ Á khẽ nhắc nhở nho nhỏ.

Khóe mắt của tam trưởng lão giật giật, tùy ý cho A Mạn kiểm tra một lần trên người mình, sau khi bảo đảm không có vũ khí, mới được cho đi.

- Thật là phiền phức.

Lỵ Lỵ nhíu mày.

Sau đó Lan Đế cũng bước qua vòng kiểm tra.

- Đi thôi.

Đôi mắt của Hồ Tiên lộ ý cười, cất bước đi đến tầng năm Khu vực Trung ương.

Khi tiến vào bên trong, Tam trưởng lão và Lỵ Lỵ đã trợn mắt hốc mồm.

Toàn bộ nơi đây được bảo phủ bởi rất nhiều thực vật xanh, trạng thái bọn chúng sinh trưởng cũng rất tốt, có còn vài gốc cây nở hoa, xanh mơn mởn một vùng.

- Ta đang đi vào Thiên Đường sao?

Lỵ Lỵ nhẹ giọng hỏi.

Hiện tại, cô được nhìn thấy thực vật xanh còn gấp rất nhiều lần so với Ốc Đảo.

Sắc mặt của tam trưởng lão nghiêm túc lại, thả chậm cước bộ, nghiêm túc quan sát những loài cây được trồng tùy ý ở ven đường.

Những loài cây này làm sao để trồng được như vậy?

Vì sao có thể trồng được nhiều thực vật xanh sống tốt như thế? Trông bọn chúng rất dồi dào sức sống.

- Ô ô, Khu vực Trung ương cũng trở nên to hơn trước đây.

Hi Bối Kỳ kinh ngạc hô liên tục, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình ảnh quen thuộc trước đây.

Vốn dĩ nơi này chỉ có ba tầng, lúc này đã biến thành tầng năm, các tòa nhà cũng tăng nhiều hơn.

- Thay đổi thật lớn.

Mễ Á cảm thán một tiếng.

Ngắn ngủi ba, bốn mươi ngày không ở đây, rất nhiều thứ đều đã xảy ra thay đổi.

............