Chương 447 Trận Hỏa Hoạn Đầu Tiên Ở Thành
Huyền Vũ
Công nhân bảo vệ môi trường giống như vậy thành Huyền Vũ có 20 người, phụ trách vệ sinh của toàn bộ ngoại thành, Phố Buôn Bán.
- Đường phố cũng cần quét sạch sao?
Ma Cà Rồng ngạc nhiên, ở thành Dạ Nguyệt không có chuyện như vậy.
Lan Na mím môi, càng thêm tò mò về thành Huyền Vũ.
Dường như ở chỗ này, cũng không phải chuyện xấu.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, tán cây to lớn của Trà Thụ Tinh Thần khiến cô có hơi thất thần, những điều mà ngày hôm nay thấy, đều là thứ mà thành Dạ Nguyệt không có.
Ly Nguyệt dừng chân lại, quay đầu lạnh giọng nói:
- Nhanh chân lên.
Phía sau, Ma Cà Rồng đang cách nàng bảy tám mét.
- Hẹp hòi…
Lan Na bĩu môi, tốc độ dưới chân nhanh hơn.
Sau mười lăm phút, Ly Nguyệt dẫn theo Ma Cà Rồng đi qua Úng Thành, đi vào Phố Buôn Bán.
Bước chân của cô vẫn không ngừng, tiếp tục đi về phía Sơn Hải Quan.
Lan Na nhìn lại toàn cảnh của Phố Buôn Bán, trong mắt có hơi không nỡ, đây thật sự là một nơi tốt.
- Đại nhân.
Vệ Cảnh vội vã đi xuống từ pháo đài, đi tới trước mặt thiếu nữ.
Hắn không biết người mặc khôi giáp trước mặt mình là ai, dù sao thành Huyền Vũ có mấy tận người mặc Khôi Giáp U Linh.
- Mở cửa, đưa họ rời khỏi.
Ly Nguyệt bình tĩnh nói.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính đáp.
Hắn xoay người hô to một tiếng:
- Mở cửa.
- Đi thôi.
Ly Nguyệt phất tay về phía ba người.
Lan Na sâu đậm chăm chú nhìn vào mắt của thiếu nữ, sau đó xoay người theo Vệ Cảnh đi vào Sơn Hải Quan, rời khỏi Phố Buôn Bán.
Bên ngoài Sơn Hải Quan, trên quảng trường nhỏ, Vệ Cảnh dừng bước lại.
Hắn nhìn về phía ba người La Lan Na, nghiêm túc nói:
- Các ngươi đi dọc theo cầu thang để xuống dưới.
- Man Thú Hoang Cổ sẽ dừng lại sao?
Lan Na nhìn ra bên ngoài, mặt đất và bầu trời đang không ngừng lui về phía sau.
- Các ngươi xuống phía dưới Thiên Môn Lâu rồi chờ đấy, đêm đến sẽ dừng lại nghỉ ngơi, đến lúc đó các ngươi có thể rời đi.
Vệ Cảnh chậm rãi nói.
- Bây giờ các ngươi muốn đi nơi nào?
Thuộc hạ hiếu kỳ hỏi.
- Thành Dạ Nguyệt.
Vệ Cảnh thuận miệng lên tiếng.
- Thật sao?
Lan Na trong mắt đẹp hiện lên tia ngạc nhiên.
- Ừm.
Vệ Cảnh nhàn nhạt gật đầu.
- Hiểu rồi.
Lan Na nhíu mày, lòng khẽ run lên.
Cô phải lập tức chạy về thành Dạ Nguyệt, nói rõ tình huống với nhóm trưởng lão.
- Đi, chúng ta trở về.
Lan Na nắm tay hướng về phía dưới.
Một khắc sau, đôi mắt màu vàng óng của cô trở nên đỏ như máu, đôi cánh hình con dơi ở sau lưng mở ra.
Cô bay lên trời, đập cánh bay cách xa Huyền Vũ.
Hai gã thuộc hạ cũng như vậy, đập cánh theo sát sau lưng La Lan Na.
- Hóa ra là Ma Cà Rồng.
Vệ Cảnh nhếch miệng, xoay người trở về pháo đài.
……..
Buổi chiều, ở khu ngoại thành của thành Huyền Vũ.
Tô Nhi, đi vào siêu thị của Huyền Vũ.
Hôm nay là ngày nghỉ của cô nên tới siêu thị mua sắm đồ dùng hàng ngày, còn có nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho bữa tối.
Trong siêu thị có không ít người, bọn họ đang ngắm từng quầy hàng một, phần lớn mọi người nếu thấy vừa ý món đồ nào đó đều sẽ mua.
Kể từ sau khi tiến hành cải cách điểm cống hiến trở thành đồng Huyền Vũ sờ được thấy được, mức chi tiêu của cư dân ngày càng tăng cao.
- Trước tiên mua một chút thịt.
Tô Nhi quen đường quen lối đi tới quầy bán thịt.
Sau quầy, nhân viên bán hàng đang lau chùi dao thái thịt, duy trì vệ sinh sạch sẽ.
- Xin chào, cô muốn mua thịt gì?
Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười đón chào.
- Ta muốn một cân thịt Lợn Tám Răng Nanh!
Tô Nhi ôn nhu nói.
- Được, một cân là ba đồng.
Nhân viên bán hàng thao tác nhanh chóng, cắt một khối thịt lợn tám răng nanh, sau hai lần cân đo, mới vừa đủ một cân.
- Đây.
Tô Nhi đưa ba tờ mệnh giá 1 đồng Huyền Vũ ra, lại đưa tay nhận túi giấy đựng thịt, xoay người đi tới quầy hàng tiếp theo.
Cô còn phải mua một chút khoai lang, trở về làm món chính ăn.
Tô Nhi đi tới trước quầy bán khoai lang, khoa tay múa chân nói:
- Xin chào, ta muốn hai cân khoai lang tươi.
Hiện nay trong nhà chỉ có một mình cô.
Ngày thường, chồng cô là Vệ Cảnh rất ít về nhà, cơ bản đều ở Sơn Hải Quan.
Con gái thì làm tiểu hầu gái ở cung điện, bốn năm ngày mới có thể trở về một lần, cho nên mua hai cân khoai lang là đủ ăn rồi.
Nhân viên bán hàng mỉm cười gật đầu, thanh thúy nói:
- Được, hai cân tổng cộng là ba đồng Huyền Vũ.
- Hở? Có phải đã tính sai rồi hay không?
Tô Nhi nghi hoặc hỏi.
Cô nhớ rõ ràng giá một cân khoai lang là 4 đồng, sao hiện tại hai cân chỉ có ba đồng.
Nhân viên bán hàng vừa cân khoai lang, vừa giải thích:
- Không tính sai đâu, giá khoai lang hạ rồi, hiện tại mỗi cân chỉ cần 1 đồng rưỡi.
- Hóa ra là như vậy.
Tô Nhi khẽ nhếch miệng.
Khoai lang là rau thân rễ, bán 1 cân với giá 1 đồng rưỡi, không khỏi quá rẻ rồi sao?
Đây là một hạng mục cải cách của Mục Lương, đó chính là hạ giá thành của sản phẩm nấu món chính, trong đó bao gồm lúa mì và khoai lang.
Đây là để giúp dân trong thành dễ được ăn no hơn, tiết kiệm được đồng Huyền Vũ, có thể tiêu vào chỗ khác.
Dù sao trong ăn, mặc, ở, đi lại, trừ ăn ra còn phải mặc, ở, đi.
Nhân viên bán hàng đưa hai cân khoai lang đã gói cẩn thận ra, sùng bái nói:
- Thành Chủ Đại Nhân quá hào phóng.
- Đúng vậy, Thành Chủ Đại Nhân đối với những bình dân như chúng ta thật sự quá tốt rồi.
Nhân viên bán hàng ở quầy bên cạnh cũng khen không ngớt.
Tô Nhi cũng gật đầu đồng tình, cảm thán nói:
- Ít nhiều nhờ có Thành Chủ Đại Nhân, chúng ta mới có thể có được cuộc sống tốt.
- Có ai nói không phải sao, nếu có ai nói Thành Chủ Đại Nhân không tốt, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.
Nhân viên bán hàng ở sau quầy giơ nắm đấm lên, trên mặt viết đầy sự sùng bái dành cho Mục Lương.
Lúc này, đúng lúc không có khách, những nhân viên bán hàng bắt đầu và nhau khen ngợi Mục Lương, cảm thán về sự thay đổi sau khi tới thành Huyền Vũ.
Tô Nhi nghỉ chân nghe xong một hồi lâu, thỉnh thoảng cũng mở miệng nói với bọn họ mấy câu, cho đến khi có nhiều khách hơn thì cuộc nói chuyện mới dừng.
Cô chưa thỏa mãn ôm túi giấy rời đi, tới quầy hàng bán hoa quả.
- Xin chào, lê và quả táo mỗi thứ một quả.
Tô Nhi đưa hai tờ mệnh giá 1 đồng Huyền Vũ ra.
Trong nhà chỉ có một mình cô, hai quả này đối với cô mà nói cũng có thể ăn trong vòng hai ngày.
- Được, chờ một lát.
Nhân viên bán hàng lấy một túi giấy ra, gói lê và táo mỗi thứ một quả.
Mười lăm phút sau.
Tô Nhi đi ra khỏi siêu thị, trong lòng ôm tất cả túi giấy lớn nhỏ.
- Trở về nấu cơm thôi.
Cô đi về phía đường Giáp Thứ Nhất.
Năm phút sau, Tô Nhi đi tới đầu đường Giáp thứ nhất, phát hiện trên đường có rất nhiều người.
Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm một câu:
- Náo nhiệt như thế, đã xảy ra chuyện gì?
- Mau đi xem một chút, không biết nhà ai bốc cháy rồi, khói đặc bay ra từ cửa sổ.
Trên đường có người vội vã hô to.
- Căn nhà số ba tòa số ba bốc cháy rồi.
Lại có người lớn tiếng hô một câu.
Căn nhà số ba tòa số ba có chút quen.
Tô Nhi nháy mắt một cái.
Một khắc sau, cô kinh hô thành tiếng:
- Căn nhà số ba tòa số ba, đó là nhà của ta!
Hình như cung phản xạ của cô hơi dài nên phản ứng chậm
Tô Nhi vội vã chạy về phía nhà mình, đợi đến khi cô đi đến dưới lầu, lên lầu cầu thang đã bị đoàn người vây xem chặn lại.
Viền mắt của cô phiếm hồng, gấp giọng hô to:
- Nhanh cho ta đi vào, nơi bốc cháy là nhà ta.
- Là Tô Nhi, ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Người quen biết Tô Nhi đều thở phào.
- Ta không sao, nhưng nhà bị cháy rồi, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Tô Nhi gấp đến đỏ mắt.
- Người không có việc gì là tốt rồi, nhà có thể xây lại.
Mọi người vây xem an ủi.
- Trước hết để cho ta vào xem đi.
Tô Nhi gấp giọng nói.
- Đừng lên đi, thế lửa lớn như vậy, ngươi cũng không phải Giác Tỉnh Giả, đi vào thì quá nguy hiểm.
Hàng xóm dồn dập mở miệng khuyên can.
- Nước tới!
Giọng nói ưu nhã vang lên.
Nguyệt Thấm Lan nhanh chóng đi tới, bàn tay ngọc nhẹ nhàng vung lên, lòng bàn tay ngưng tụ ra dòng nước, thông qua cửa sổ vọt vào căn nhà bị cháy.
- Thật tốt quá, người đến là Thư Ký đại nhân.
Trong số quần chúng có không ít người đều thở phào.
- Nguyệt Chủ đại nhân!
Tô Nhi mừng rỡ hô.
- Ừm, trước tiên dập lửa đã.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Quanh thân cô hiện ra bọt nước mịn, lại ngưng tụ thành dòng nước, triệt để dập tắt ngọn lửa trong căn nhà.
- Thật tốt quá, dập được lửa rồi.
Quần chúng vây xem mừng rỡ kêu lên.
Nguyệt Thấm Lan thu tay lại, cau mày nói:
- Đang yên lành sao lại bốc cháy?
- Ta cũng không biết.
Tô Nhi cắn khóe miệng khổ tâm, trong bất đắc dĩ xen lẫn khổ sở.
Đối với cô mà nói, nhà bị cháy, cũng chính là mất đi cái nửa mạng.
Nguyệt Thấm Lan như có điều suy nghĩ gật đầu, liếc nhìn đám quần chúng vây xem, thanh nhã nói:
- Tất cả giải tán đi.
- Vâng.
Quần chúng nghe lời tản ra, không tụ tập nữa.
Lúc này, Tuần Cảnh Vệ cũng đúng lúc chạy tới, bảo vệ trật tự của đường Giáp thứ nhất.
- Đến nhà ngươi xem thử.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói.
Cô đang đi thị sát ở trường học xong, đang định trở về Khu vực Trung ương thì bị động tĩnh ở đường Giáp thứ nhất hấp dẫn qua đây.
- Được.
Tô Nhi vội vã đi ở phía trước dẫn đường.
Hai người tới lầu ba, đi vào trong phòng, phòng khách bị đốt phân nửa, khắp nơi đều là tiếng tách tách ẩm ướt.
- Xem ra nguyên nhân cháy không ở phòng khách.
Nguyệt Thấm Lan chớp mắt, con mắt màu xanh nước biển nhìn quanh toàn bộ bên trong phòng.
- Nguyệt Chủ đại nhân, lửa phát ra ở phòng bếp, những căn phòng khác đều không sao.
Tại phòng bếp, truyền đến tiếng thở phào của Tô Nhi.
Cửa sổ phòng bếp đối diện với đường cái, cho nên vụ cháy mới được phát hiện kịp thời.
Nguyệt Thấm Lan cất bước đi tới phòng bếp, bên trong một mảnh hỗn độn, mặt tường đều bị lửa và khói đặc hun đen.
Giá gỗ đặt ở góc phòng bếp cũng bị thiêu hủy, bình gốm và chén đũa rơi vỡ đầy đất.
Nguyệt Thấm Lanưu nhã nói:
- Còn may, chỉ là bị cháy phòng bếp, để thợ của phường sửa chữa tới sửa một chút, vẫn có thể ở được.
Cô giơ tay lên, điều khiển Nguyên Tố nước, thu lại nước trong nhà, làm mặt đất và gian phòng từ từ trở nên khô ráo.
- Lại tốn không ít đồng Huyền Vũ.
Tô Nhi cười khổ một tiếng.
- Người không có việc gì mới là quan trọng nhất, tiền vẫn có thể kiếm lại.
Nguyệt Thấm Lan vỗ bả vai của Tô Nhi, xoay người rời khỏi.
- Nguyệt Chủ đại nhân, cảm ơn cô.
Tô Nhi vội vã đáp tạ.
Nguyệt Thấm Lan cũng không quay đầu lại mà chỉ khoát tay áo, tư thái ưu nhã đi xuống lầu, nàng muốn đi về báo lại chuyện này cho Mục Lương.
Đây là trận hỏa hoạn đầu tiên xảy ra ở thành Huyền Vũ.
…….
Thành Huyền Vũ, Khu Vực Trung Ương, bên trong cung điện.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đẩy cửa bước vào thư phòng.
Trong thư phòng, Mục Lương vẫn còn đang nghiên cứu nhạc phổ và nhạc cụ.
- Mục Lương, mọi thứ bên trường học đều bình thường.
Nguyệt Thấm Lan thong thả đi tới bên cạnh rồi ngồi xuống.
Anh đặt điện thoại di động xuống bàn, kinh ngạc hỏi:
- Những đứa bé người thú kia có thể chung sống hòa bình với những đứa bé khác không?
Thuộc hạ của Hồ Tiên có rất nhiều người thú, cũng có một ít trẻ con người thú.
Sau khi vào ở thành Huyền Vũ, sau khi trải qua khoảng thời gian thích ứng thì các đứa bé người thú bắt đầu được cho đi học.
- Những đứa bé người thú kia vẫn chưa đến trường đâu.
Nguyệt Thấm Lan kéo ghế ngồi xuống, thanh nhã nói:
- Hai ngày nữa sẽ sắp xếp xong, ta đã phân phó Y Lệ Y dạy dỗ bọn họ trước.
- Ừ, như vậy cũng tốt.
Mục Lương vươn tay ôm eo của Nguyệt Thấm Lan, tán dương:
- Vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn nhất.
Đôi mắt màu lam của Nguyệt Thấm Lan lộ ra sự vui vẻ, cô vừa hờn vừa cười nói:
- Cái này là do ngươi quá bận rộn, những loại chuyện nhỏ nhặt này cứ để ta xử lý.
Anh cười dịu dàng, yên tĩnh hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau hiếm có này.
- Đúng rồi, lúc ta trở về có đi ngang qua đường Giáp Thứ Nhất, nơi đó có một căn nhà bị cháy, ta đã ra tay dập tắt.
Cô kể lại chuyện hỏa hoạn.
- Tại sao nơi đó lại bị cháy?
Mục Lương cau mày hỏi.
- Lửa bắt nguồn từ phòng bếp, chắc ngoài ý muốn, có thể liên quan tới bếp lò.
Nguyệt Thấm Lan nói suy đoán của mình.
Khi cô đi vào phòng bếp của Tô Nhi thì phát hiện có than củi đang đốt dưới bếp lò, sau khi bị dập tắt thì vẫn còn đang bốc hơi nóng.
- Xem ra chúng ta phải nhanh chóng thành lập Đội Phòng Cháy Chữa Cháy.
Mục Lương trầm giọng nói.
- Đội Phòng Cháy Chữa Cháy? Đó là cái gì?
Nguyệt Thấm Lan tựa cằm trên vai của Mục Lương, trong đôi mắt màu xanh nước biển hiện lên sự hoang mang.
- Phòng cháy nghĩa là phòng chống cháy nổ.
Anh giới thiệu sơ lược.
- Vậy Đội Phòng Cháy Chữa Cháy này chủ yếu là để dập lửa sao?
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi.
- Không phải, Đội Phòng Cháy Chữa Cháy còn có rất nhiều việc khác, dập lửa chỉ là một phần trong số đó.
Mục Lương ôn hòa giải thích.
Anh nhớ lại Đội Phòng Cháy Chữa Cháy ‘không gì làm không được’ ở kiếp trước.
Bọn họ không chỉ đơn giản là cứu lửa, còn phải cứu nước, cứu người, cứu giúp tài sản của nhân dân, thậm chí có đôi khi sẽ cứu một ít chó mèo gặp nạn.
Mục Lương dự định bồi dưỡng ra những nhân viên chữa cháy như vậy, có điều trước đó thì anh phải chế tạo ra bình chữa cháy.
Trong đầu Mục Lương có chút ý tưởng, lấy một tờ giấy trắng rồi cầm bút than tô tô vẽ vẽ.
Nguyệt Thấm Lan nhướng mày, Mục Lương lại có ý tưởng mới?
Cô chậm rãi ngồi thẳng người, mím môi an tĩnh lại.