← Quay lại trang sách

Chương 466 Ta Sẽ Không Gả Cho

Ngươi Đâu

- Tại sao lại có nhiều người như vậy chứ?

Phất Âu Nạp nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

Hôm nay là ngày thứ hai Rùa Đen dừng chân ở thành Dạ Nguyệt, các mặt tốt của Phố Buôn Bán đã được truyền khắp thành Dạ Nguyệt vào hôm qua.

Năm khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng là có thể mua được trái cây tươi ngon, đây là chuyện mà trước đó bọn họ không hề dám mơ tới.

Lại còn có đủ loại mỹ thực và đồ uống lạnh mà mọi người chưa từng nghe qua, những thứ này đều hấp dẫn bọn họ.

Sau một đêm chờ đợi, người dân trong thành Dạ Nguyệt đã không thể chờ thêm được nữa.

Trời vừa hừng đông, rất nhiều người đã lục tục kéo đến xếp hàng, muốn vào thành tìm tòi thật giả ra sao.

- Thiếu chủ, chúng ta tiến lên trước đi.

Thuộc hạ Ma Cà Rồng đề nghị.

- Ừ.

Phất Âu Nạp giơ cằm lên, cất bước muốn đi tới trước.

- Ba người kia! Xin hãy xếp hàng, không được chen lấn!

Cao Thao quát lớn một tiếng.

- Đúng vậy, ai đều phải xếp hàng, các ngươi có gì đặc biệt hơn mọi người?

Có người không hài lòng nói.

- Đừng nói nữa, hắn là thiếu chủ của gia tộc Lộ Pháp, chúng ta đắc tội không nổi.

Một người trong đội ngũ có lòng tốt nhắc nhở.

-..... Tại sao ngươi không nói sớm hơn chứ?

- Với thân phận của ta mà còn muốn xếp hàng à?

Phất Âu Nạp ngạo mạn quát lớn một tiếng.

- Cho dù là thành chủ thành Dạ Nguyệt tới đây, muốn vào thành thì cũng phải xếp hàng.

Cao Thao nghiêm mặt nói.

- To gan, ngươi dám ăn nói như vậy với thiếu chủ nhà chúng ta sao?

Thuộc hạ Ma Cà Rồng mắng to, có ý định ra tay.

- Ngươi muốn gây sự?

Cao Thao nheo mắt lại.

- Cùm cụp ~~

Bên trên Thiên Môn Lâu, Thành Phòng Quân giơ nỏ quân dụng lên, tên đã trên dây, mũi tên nhắm chuẩn ba người Phất Âu Nạp, mười mấy thanh nỏ quân dụng vận sức chờ phát động.

-.....

Tay của hai tên thuộc hạ Ma Cà Rồng run lên, không dám hó hé thêm một câu nào nữa.

Khuôn mặt của Phất Âu Nạp âm trầm, không ngờ có người cả gan chĩa vũ khí vào hắn.

Ngay sau đó, hơi thở của hung thú cấp 7 đột nhiên bao phủ toàn bộ Thiên Môn Lâu.

Một con Kỳ Nhông Năm Màu cực lớn thò đầu ra ở trên Thiên Môn Lâu, nhìn xuống ba người Phất Âu Nạp.

Năm màu trên người nó khiến cho người ta không thể rời mắt, nhìn lâu rồi sẽ cho người ta một loại cảm giác choáng váng.

- Hung thú cấp 7!

Thuộc hạ Ma Cà Rồng kinh hô một tiếng, suýt nữa dọa tới mức xụi lơ.

- Chọc giận Linh thú bảo vệ thành, ta không cách nào cứu ngươi được.

Cao Thao lạnh nhạt nhìn về phía Phất Âu Nạp.

-.....

Phất Âu Nạp co giật khóe mắt.

Hắn đột nhiên cảm thấy, bị chĩa vũ khí vào người tốt hơn nhiều so với việc bị hung thú cấp 7 nhìn chằm chằm.

- Thiếu chủ, nhịn một chút.

Thuộc hạ Ma Cà Rồng vội vàng thuyết phục, hắn cũng bị dọa sợ bởi sự xuất hiện đột nhiên của hung thú cấp 7.

- Ừ.

Phất Âu Nạp nhẫn nhịn cúi đầu, lần này quá mất mặt rồi.

Hắn rất muốn quay đầu rời đi, nhưng nghĩ đến việc vị hôn thê còn ở trong thành Huyền Vũ, nhớ tới lời căn dặn của trưởng lão trong gia tộc.

Dù thế nào đi nữa, hắn phải cưới Hi Bối Kỳ cho bằng được, sinh ra Ma Cà Rồng thuần chủng, mở rộng gia tộc và kéo dài huyết mạch.

Nửa giờ sau, cuối cùng đến phiên ba người Phất Âu Nạp tiến hành đăng ký, nhận lấy Văn Điệp Thông Quan.

Có sự uy hiếp trước đó của Kỳ Nhông Năm Màu, Phất Âu Nạp dứt khoát đưa phí vào thành, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời đi nơi đây, tiến vào thành Huyền Vũ.

Ai ngờ đằng sau còn có Huyền Không Các, hắn lại bị nhân viên nhân viên phục vụ kiểm tra cơ thể, gửi lại vũ khí trên người.

Cuối cùng ba người mới thành công băng qua Sơn Hải Quan, tiến vào Phố Buôn Bán.

Vừa mới bước vào Phố Buôn Bán, trên mặt ba người lộ ra vẻ ngẩn ngơ.

- Thiếu chủ, nơi này hoàn toàn không giống thành Dạ Nguyệt.

Tên thuộc hạ Ma Cà Rồng ngạc nhiên lên tiếng.

Phất Âu Nạp chậm rãi gật đầu, miễn cưỡng khen một câu:

- Không thể không thừa nhận, hoàn cảnh nơi này coi như không tệ.

Lúc này, Phố Buôn Bán tấp nập người qua lại, mỗi cửa hàng đều có người ra vào.

- Đi thôi, chúng ta đi xem một chút.

Phất Âu Nạp vô thức bắt đầu đi dạo Phố Buôn Bán, bị hấp dẫn bởi các cửa hàng rực rỡ muôn màu.

Hai tên thuộc hạ Ma Cà Rồng đưa mắt nhìn nhau, không phải thiếu chủ đến đây để tìm Hi Bối Kỳ sao?

Ba người đi dạo Phố Buôn Bán, sau đó nhanh chóng bị một mùi hương bay tới rồi kéo vào Tiệm Mì.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Sau một tiếng, ba người đứng ở giữa Phố Buôn Bán, mỗi người ợ to một cái.

- Thiếu chủ, những món ăn kia quá ngon.

Thuộc hạ Ma Cà Rồng cảm thán một tiếng.

Tên thuộc hạ Ma Cà Rồng còn lại tán đồng gật đầu, cảm thán nói:

- Nơi này chính là Thiên Đường, ước gì ta có thể ở lại nơi này mãi mãi.

- Vậy sao?

Phất Âu Nạp hơi híp mắt nhìn hai người.

- Thiếu chủ, chúng ta chỉ nói giỡn thôi.

Thuộc hạ hốt hoảng xua tay.

Phất Âu Nạp xụ mặt, lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ thân phận của các ngươi, chúng ta là Ma Cà Rồng cao quý, đừng làm ta phải mất mặt xấu hổ.

- Rõ.

Hai tên thuộc hạ cúi đầu xuống, hơi bĩu môi.

Bọn họ không dám nhắc tới chuyện thiếu chủ là người dẫn đầu đi dạo phố, thuộc hạ không phải là để bị đổ thừa sao?

- Hi Bối Kỳ sẽ ở nơi nào đây?

Phất Âu Nạp nghiêng đầu nhìn quanh Phố Buôn Bán, nhất thời không biết đi tìm cô gái Ma Cà Rồng như thế nào.

- Thiếu chủ, đằng kia có phải là tiểu thư Hi Bối Kỳ không?

Thuộc hạ đột nhiên lên tiếng, chỉ tay về phía Úng Thành.

Ở cửa ra vào Úng Thành, Hi Bối Kỳ, Mễ Á, Bối Nhĩ Liên và các cô gái khác đang chuẩn bị đi về phía Sơn Hải Quan.

……..

Bên ngoài Úng Thành.

- Mễ Á, trên đường trở về phải cẩn thận.

Hi Bối Kỳ kéo tay Mễ Á, bên trong đôi mắt màu vàng óng có vẻ không nỡ.

Mễ Á vỗ bả vai cô gái Ma Cà Rồng, nhẹ giọng nói:

- Chờ có thời gian, ta sẽ thường xuyên lui tới.

Ngày hôm nay, cô muốn đi cùng nhóm Bối Nhĩ Liên trở về Ốc Đảo.

- Nhưng em gái của ngươi vẫn ở chỗ này, chắc chắn ngươi sẽ trở lại.

Hi Bối Kỳ suy nghĩ một chút, nở nụ cười xinh đẹp.

-...

Mễ Á bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt màu đỏ tươi lấp lóe, từ chối cho ý kiến.

Lỵ Lỵ nhẹ giọng hỏi:

- Hi Bối Kỳ, ngươi thực sự muốn ở lại nơi này?

Trải qua khoảng thời gian này ở chung, quan hệ giữa cô và cô gái Ma Cà Rồng đã hòa dịu hơn, không còn tranh luận đến tột cùng là Ốc Đảo tốt, hay thành Huyền Vũ tốt.

Dù sao đáp án của vấn đề này, cô đã tận mắt tìm được đáp án.

– Tất nhiên, ta đã là một trong những đội trưởng Không Quân thành Huyền Vũ rồi mà.

Hi Bối Kỳ kiêu ngạo hất cằm.

Hai ngày này, cô đều đi theo Nguyệt Phi Nhan để hiểu rõ công việc Không Quân và kế hoạch huấn luyện.

- Thật tuyệt…

Lan Đế nhỏ giọng nói thầm một câu, trong đôi mắt màu hổ phách có vẻ rất hâm mộ.

Lòng của cô đã bị thành Huyền Vũ nắm lấy, rất muốn ở lại.

Bối Nhĩ Liên liếc nhìn Lan Đế một cái, thản nhiên nói:

- Chờ Điểm Liên Lạc được xây dựng xong, ngươi sẽ được ở lại thành Huyền Vũ.

Tam Trưởng Lão phải đi về bàn bạc với mấy vị trưởng lão khác, nếu bắt buộc phải mở ra một Điểm Liên Lạc ở thành Huyền Vũ, Lan Đế sẽ có thể ở lại đóng giữ.

- Ài ài ài, có thật không?

Đôi mắt đẹp của Lan Đế tỏasáng.

Bối Nhĩ Liên tức giận nói:

- Đừng vui mừng quá sớm, còn chưa có kết luận đâu.

- Ừm, ta biết rồi.

Lan Đế vội vàng gật đầu.

Trong lòng cô biết rõ, với sự đặc biệt của thành Huyền Vũ, Điểm Liên Lạc này chắc chắn sẽ thành lập, chỉ là người được chọn đóng giữ, sợ là sẽ dẫn đến thay đổi.

Cô quyết định tranh thủ một chút, trái tim rất mãnh liệt muốn ở lại thành Huyền Vũ.

-...

Lỵ Lỵ khẽ nhếch môi hồng, trong lòng có hâm mộ.

Ở thành Huyền Vũ nửa tháng, cô cũng đã hoàn toàn thích nơi này, vừa nghĩ tới việc phải trở về Ốc Đảo rách rưới, trong lòng ít nhiều có chút mất mát.

Nếu như Ốc Đảo có thể dời đến thành Huyền V thật là tốt biết bao….

- Được rồi, cần phải đi thôi.

Bối Nhĩ Liên bình tĩnh nói.

- Được.

Mễ Á lên tiếng.

- Ta đưa các ngươi đi ra ngoài.

Hi Bối Kỳ kéo tay cô gái tay mèo, đi về hướng cửa lớn Sơn Hải Quan.

Đạp đạp đạp ~~

- Hi Bối Kỳ, ngươi đứng lại.

Phất Âu Nạp đi nhanh tới, trên khuôn mặt gầy gò có vẻ háo sắc.

Đám người cô gái Ma Cà Rồng và Mễ Á đều dừng bước, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn lại.

- Ài, ngươi là ai?

Hi Bối Kỳ nhíu chân mày đẹp lại, bên trong đôi mắt màu vàng óng có chút nghi hoặc.

- …Ngươi không nhớ ta hả?

Sắc mặt Phất Âu Nạp lập tức tối sầm lại, sự vui mừng sau khi nhìn thấy Hi Bối Kỳ nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa.

Hi Bối Kỳ nghe vậy thì càng cau chặt mày, nghiêm túc quan sát Phất Âu Nạp.

Đám người Mễ Á và Lỵ Lỵ liếc nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, người trước nhún nhún vai, biểu thị cũng không quen biết Phất Âu Nạp.

Trước đây lúc cô gái tai mèo tới thành Dạ Nguyệt, cũng chưa từng gặp qua Phất Âu Nạp nên không biết là bình thường.

Ánh mắt Hi Bối Kỳ mơ hồ, nhỏ giọng nói:

- Có chút quen, nhưng… Không nhớ nổi, ngươi và ta đã từng gặp qua ư?

- Thật sự vẫn không nhớ ra ta…

Lòng tự trọng của Phất Âu Nạp bị sỉ nhục, mặt đen lại nói:

- Ba năm trước đây, ta đã từng gặp ngươi ở thành Dạ Nguyệt.

- A, ta thực sự không nhớ rõ.

Hi Bối Kỳ nghiêng đầu, cô thực sự không nhớ ra.

- Ta là Phất Âu Nạp, thiếu chủ gia tộc Lộ Phát, cũng là vị hôn phu của ngươi.

Phất Âu Nạp hất cằm cao giọng nói.

- Vị hôn phu?

Mễ Á trợn tròn đôi mắt màu đỏ, ngạc nhiên nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ có vị hôn thê? Chuyện khi nào vậy?

- A.

Trong mắt Lan Đế, Lỵ Lỵ có lửa bát quái cháy hừng hực.

Hi Bối Kỳ sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt, tức giận nói:

- Phất Âu Nạp, hóa ra là ngươi!

- Nhớ ra ta rồi hả?

Phất Âu Nạp nhếch miệng lên, lộ ý cười đắc ý.

- Ta muốn một cái tát đập chết ngươi.

Hi Bối Kỳ thở phì phò nói.

Hai tay của cô chống nạnh, giọng nhẹ nhàng chất vấn:

- Ta hỏi ngươi, có phải là ngươi đã nhắc tới chuyện hôn sự đúng không?

Phất Âu Nạp nghe vậy nở nụ cười, giễu cợt nói:

- Đây cũng không phải là chú ý của ta, là do đại trưởng lão của các ngươi đề nghị.

- Thực sự?

Vẻ mặt Hi Bối Kỳ tràn đầy hồ nghi.

- Đương nhiên, ta không cần thiết phải lừa ngươi.

Phất Âu Nạp nhún vai

‘Hừ, lão già kia thật xấu xa.’

Hy Bối Kỳ tức giận đến nghiến răng, trong lòng thăm hỏi tám trăm lần Đại trưởng lão gia tộc Dạ Nguyệt.

- Hi Bối Kỳ, hắn thật sự là vị hôn phu của ngươi hả?

Lỵ Lỵ hạ thấp giọng hỏi.

- Đám người đại bá làm loạn mà thôi, ta sẽ không thừa nhận.

Hi Bối Kỳ lắc lắc đầu, vẻ mặt tỏ vẻ không thừa nhận.

Lan Đế nhỏ giọng bình luận:

- Thoạt nhìn không giống như người tốt.

-??

Cái trán của Phất Âu Nạp nổi lên gân xanh, trợn mắt nhìn Lan Đế.

- Ách…

Lan Đế giật mình, ngượng ngùng trốn ở sau lưng Tam Trưởng Lão.

Bối Nhĩ Liên nhìn kỹ Tam Trưởng Lão, khí tức cấp bảy của cô làm cho hắn dời ánh mắt căm tức đi.

- Hi Bối Kỳ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Mễ Á kéo lấy cánh tay của cô gái Ma Cà Rồng.

- Ta không thể nói rõ trong mấy câu được, nhưng ta không thừa nhận quan hệ này.

Hi Bối Kỳ hồn nhiên nói với vẻ mặt nghiêm túc:

- Ta cũng đã bày tỏ rõ với phía Tam Trưởng Lão rồi, chắc là sẽ không gả cho Phất Âu Nạp nữa.

- Vì sao, gả cho ta không tốt sao?

Phất Âu Nạp tối sầm mặt lại, trầm giọng hỏi.

Bản thân hắn là một Ma Cà Rồng cao ngạo lại bị người ta chướng mắt, điều này làm cho hắn rất tức giận.

- Gả cho ngươi có gì tốt?

Hi Bối Kỳ khoanh hai tay trước người, liếc mắt nhìn Phất Âu Nạp, hỏi ngược một câu.

- Gia tộc Lộ Pháp của ta mạnh hơn nhiều so với gia tộc Dạ Nguyệt các ngươi.

Phất Âu Nạp ngạo nghễ nói:

- Chỉ có ngươi gả cho ta, hai đại gia tộc thông gia, các ngươi mới có thể bảo vệ vị trí thành chủ của gia tộc Dạ Nguyệt, đây chính là chỗ tốt lớn nhất.

Bối Nhĩ Liên nghe vậy thì chăm chú nhìn rồi ngẫm nghĩ, nếu như thật sự thông gia, e là gia tộc Dạ Nguyệt kia sẽ bị gia tộc Lộ Pháp từng bước đồng hóa.

- Đừng nói cái này với ta, ta không có tác dụng lớn như vậy.

Hi Bối Kỳ mài răng nanh, đây là muốn chụp cái mũ phụ hưng gia tộc lên trên đầu cô, buộc mình đồng ý thông gia.

Khóe miệng Phất Âu Nạp khẽ nhếch, tiếp tục nói:

- Còn nữa, chỉ cần ngươi gả cho ta, không cần lo chuyện ăn uống, mỗi ngày ngươi đều có thể uống một ly máu hung thú cấp sáu.

- Ta không có hứng thú, hiện tại ta đang uống máu của Mục Lương rồi.

Hi Bối Kỳ không động lòng chút nào.

Máu hung thú cấp sáu?

Xin lỗi, bây giờ cô uống máu cấp tám của Mục Lương nhé.

- Mục Lương là ai?

Phất Âu Nạp tức giận chất vấn.

- Thành chủ Huyền Vũ.

Mễ Á nhẹ nhàng trả lời thay.

- Thành chủ Huyền Vũ…

Phất Âu Nạp há to miệng.

Có thể làm người đứng đầu một thành, thực lực chắc chắn sẽ không yếu, máu của người này chắc tốt hơn máu của hung thú cấp sáu.

Hắn rất muốn nói nếu gả vào gia tộc Lộ Pháp sẽ không cần buồn sầu vì không có đồ ăn, toàn bộ ăn uống đầy đủ mọi thứ.

Nhưng Phất Âu Nạp nghĩ lại một chút, mấy thứ này đều có ở Phố Buôn Bán, hơn nữa còn tốt hơn rất nhiều lần so với gia tộc Lộ Pháp, bây giờ ra ngoài nhắc tới sẽ chỉ làm người ta chế giễu.

Sắc mặt của hắn thay đổi liên tục, vậy mà trong lúc nhất thời hắn không thể nói lợi ích gì khác.

Hi Bối Kỳ hồn nhiên nói với giọng trong trẻo:

- Ngươi vẫn nên trở về đi, ta sẽ không gả cho ngươi đâu.

Phất Âu Nạp nghiến răng, hắn nhớ lại mệnh lệnh của trưởng lão gia tốc, bất kể như thế nào cũng phải cưới Hi Bối Kỳ về.