← Quay lại trang sách

Chương 485 Ống Giảm

Thanh

..............

Mục Lương ngồi xuống, hứng thú nhìn nửa khối tinh thể trong tay.

Anh chìa ngón tay ra, vỗ lên bề mặt lăng của tinh thể.

- Ông ~~

Tinh thể nhẹ nhàng chấn động.

Mục Lương mím môi một cái, mặt dày mở miệng:

- Ta là người đẹp trai nhất.

Lời vừa cất lên, anh lại ấn lên bề mặt trơn nhẵn của tinh thể.

Sau một khắc, tinh thể lại phát ra âm thanh:

- Ta là người đẹp trai nhất.

Vẫn lặp lại như cũ, chất giọng, nội dung hoàn toàn tương tự.

- Không nghĩ tới, máy ghi âm của dị giới lại được chế tạo ra như vậy!

Mục Lương nhếch miệng lên, trong lòng tự nhấn like cho mình.

Lúc này, cửa phòng làm việc nhẹ nhàng bị đẩy ra, cô gái tai thỏ ló đầu vào.

Thấy hiện tại Mục Lương không có chế tạo linh khí, mới yên tâm đi vào phòng, trong tay còn cầm một cái ly Lưu Ly.

- Mục Lương, mau nếm thử đồ uống lạnh mà ta mới nghiên cứu ra.

Mễ Nặc hồn nhiên nói.

- Là cái gì?

Mục Lương nhận lấy cái chén do cô gái tai thỏ đưa tới.

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, mong đợi nói:

- Được chế từ nước táo và rượu lúa mì. Ngươi mau nếm thử.

- Bỏ thêm rượu lúa mì?

Mục Lương kinh ngạc lên tiếng, tư duy sáng tạo của cô gái tai thỏ càng ngày càng cao.

Trước tiên anh uống một hớp nhỏ, cảm giác lạnh buốt vào miệng là nồng nặc hương vị táo, sau đó mùi rượu bị trái cây trung hoà, nồng độ cao hơn so với rượu lúa mì bình thường.

Mục Lương mím môi một cái, đây cũng có thể là Cocktail vị táo nhỉ?

Anh uống hết số rượu còn dư lại, chưa thỏa mãn nói:

- Mùi vị rất ngon, nguyên liệu làm rượu lúa mì sao rồi?

Nếu muốn tăng nồng độ rượu lúa mì, cần trải qua quá trình chưng cất mới được, số lần chưng cất càng cao, nồng độ rượu sẽ càng cao.

Lúc đạt tới số lần chưng cất nhất định, lại trải qua ủ lâu năm, pha chế rượu, còn có thể chế thành rượu đế.

Mễ Nặc ngây thơ gật đầu, cười dịu dàng nói:

- Ừm, rượu ta dùng là rượu lúa mì chưng cất hai lần.

- Uống rất ngon, chỉ là các ngươi uống thì cho ít rượu lúa mì thôi.

Mục Lương ôn hòa dặn dò.

Uống rượu lúa mì không qua chưng cất đã say, vậy nếu uống rượu đã chưng cất, chẳng phải là một ngụm đã gục rồi sao?

- Ừm, lần sau ta sẽ cho ít đi.

Mễ Nặc nhu thuận gật đầu.

Cô dùng giọng trong trẻo hỏi:

- Vậy Mục Lương, ngươi còn muốn uống thêm không?

- Có thể thêm một ly nữa.

Mục Lương đưa tay xoa xoa đầu cô gái tai thỏ, cảm giác mềm nhũn, khiến người ta yêu thích không rời.

- A, vậy ta phải nhanh chóng tới phòng bếp, chớ không bị Hi Bối Kỳ và chị Phi Nhan uống hết.

Tai thỏ lông nhung của Mễ Nặc run rẩy dựng đứng, xoay người vội vã rời khỏi.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đều ở phòng bếp?

Anh đã dự đoán được hai cô ấy đều đã say choáng váng rồi.

Rượu đã qua hai lần chưng cất, hàm lượng cồn sẽ thấp hơn bia hai lần, lấy tửu lượng của hai cô ấy, chỉ cần hai ba ngụm là có thể say.

Mễ Nặc trở lại phòng bếp, mới vừa vào cửa đã nghe thấy vài tiếng nói mớ mơ hồ không rõ.

Trên sàn nhà ở phòng bếp, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đang ôm nhau nằm trên mặt đất, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.

- Ta bay nhanh hơn ngươi, chính là nhanh hơn ngươi.

Nguyệt Phi Nhan cứng cổ gấp giọng nói.

- Mới không nhé, ta bay nhanh hơn ngươi.

Đây là giọng nói phát khờ của Hi Bối Kỳ.

- Lại so thử đi.

- So thì so…

-...

Hai cô ngươi một câu ta một câu bắt đầu nói, đôi mắt đẹp cũng đã nhắm chặt.

- A… sao lại nằm trên mặt đất hết rồi hả?

Mễ Nặc kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình của hai người.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, cô gái tai thỏ mới yên lòng, xác định hai người chỉ là uống say mà thôi.

Mễ Nặc đứng lên, hai tay chống nạnh thở dài.

- Mục Lương đã từng nói, sau khi uống say sẽ ngủ một giấc, hoặc uống nửa ly trà Tinh Thần là được rồi…

Cô nhìn ấm nước Lưu Ly ở trên quầy, bên trong đã trống rỗng.

- Một giọt cũng không còn.

Mễ Nặc cầm bình nước lên xem, nghiến răng ngà dông dài nói hai câu.

Cô rời khỏi phòng bếp, gọi tiểu hầu gái tới, đưa Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan về Thiên Điện của từng người một.

Nửa giờ sau, cô gái tai thỏ trở lại phòng làm việc.

Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Mục Lương là nhổ nước bọt

- Mục Lương, nhóm Phi Nhan đã uống sạch đồ uống lạnh của ta làm rồi.

Mễ Nặc nhíu mũi thon, một đôi tai thỏ co ro.

Chỉ là một giây kế tiếp.

Biểu cảm của cô không căng nữa, bật cười:

- Hì hì… Lúc ta trở về, họ đang nằm ngủ ở phòng bếp.

- Quả nhiên là đã say.

Mục Lương thấy buồn cười, quả nhiên là thế.

- Mục Lương, ta lại đi làm cho ngươi một ly.

Mễ Nặc ôn nhu nói.

- Không cần phiền như vậy.

Mục Lương nói xong, vẫy tay với cô gái tai thỏ.

– Qua đây, cho ngươi xem đồ tốt.

- Cái gì vậy?

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, đi tới bên cạnh Mục Lương.

- Đây là linh khí ta vừa phát minh ra.

Linh khí Mục Lương chế ra được anh đặt tên là ‘Máy ghi âm’.

- Có tác dụng gì?

Mễ Nặc đưa tay cẩn thận nhận lấy tinh thể. Đôi tai thỏ lông nhung lay động trái phải.

Mục Lương đè lên tay cô dạy:

- Ngươi ấn vào chỗ này.

Mễ Nặc nghe vậy làm theo, dùng tay nhỏ đè lên bề mặt lăng của tinh thể.

Ngay sau đó, giọng của Mục Lương truyền ra từ bên trong tinh thể:

- Mễ Nặc xinh đẹp mỹ lệ, là một cô gái vô cùng đáng yêu…

- Ôi chao, sao nó lại biết nói chứ, còn là giọng của ngươi nữa?

Mễ Nặc hơi đỏ mặt, hiển nhiên bị dọa cho hoảng sợ, lông tơ trên lỗ tai lông tơ dựng đứng từng cái, kém chút ném tinh thạch ra ngoài.

- Đây là máy ghi âm, là linh khí có thể thu âm thanh.

Mục Lương vội vã đè tay của cô gái tai thỏ lại.

Đoạn lời khen vừa nãy, là sau khi cô gái tai thỏ rời đi anh đã ghi lại, làm như vậy là để thử nghiệm độ dài thời gian ghi âm của máy ghi âm.

Trải qua thử nghiệm, độ dài thời gian ghi âm có thể cao tới nửa giờ, đồng thời mỗi mặt chính của tinh thể đều có thể ghi âm, không ảnh hưởng lẫn nhau.

- Di, ta nhớ là điện thoại di động của ngươi cũng có công năng này.

Mễ Nặc kinh ngạc lên tiếng.

- Ừm, khá giống nhau.

Mục Lương cười gật đầu.

Anh từng bật công năng ghi âm của điện thoại di động ở trước mặt cô gái tai thỏ.

- Chờ đêm đến, dùng máy ghi âm thu lại bài hát ở trong điện thoại di động, sau này ngươi có thể nghe thường xuyên rồi.

Mục Lương bấm tay vuốt xuôi mũi của cô gái tai thỏ….

- Thật tốt quá!

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc trợn tròn, vui vẻ nhảy về phía trước hai vòng.

Không có sự cho phép của Mục Lương, cô sẽ không động vào điện thoại di động, dù cho anh chưa từng nói như vậy.

Cô gái tai thỏ nhìn ra được điện thoại di động rất quý, cho dù là Mục Lương cho phép, cũng không dám tùy ý chiêm ngưỡng điện thoại di động.

- Chụt!

Mễ Nặc nhảy lên treo ở trên người Mục Lương, hôn một cái lên mặt anh.

Con ngươi màu đen của Mục Lương tỏa sáng, tay vừa mới nâng lên, cô gái tai thỏ đã linh hoạt xoay người xuống đất.

- Bây giờ, ta sẽ đi làm đồ uống lạnh cho ngươi.

Mễ Nặc cười đến đỏ cả mặt, ánh mắt né tránh xoay người chạy.

- Ta đây đang bị đùa giỡn sao?

Mục Lương lắc đầu cười khổ, khiêu khích rồi bỏ chạy, không khỏi quá không có trách nhiệm rồi sao?

Anh bất đắc dĩ cảm thán nói:

- Vẫn chờ một chút vậy.

Cô gái tai thỏ tuổi còn quá nhỏ, còn cần đợi mấy năm, nếu không trong lòng anh sẽ cảm thấy hơi có lỗi.

Mục Lương cầm lấy một khối tinh thể khác, suy nghĩ đến khả năng đặc tính khác.

- Có thể xây dựng không chỉ một cái mạch lộ, thử lại cái mạch lộ khác.

Mục Lương chuyên chú, đầu ngón tay tuôn ra tơ nhện, tiến vào các lỗ nhỏ dày đặc trên tinh thể.

Hơn nửa canh giờ, mạch lộ mới được tạo hoàn thành, dùng tinh thạch hung thú khảm nạm, ngay sau đó tiến hành khải linh.

Đầu ngón tay của Mục Lương nhỏ xuống máu tiên, rơi vào tinh thạch hung thú.

Ông ~~

Ánh sáng của tinh thạch hung thú lóe lên, sau khi liên tiếp phản ứng, khải linh thành công, lại một món linh khí trung cấp được chế tác.

Mục Lương lại đè lên bề mặt lăng.

Lần này tinh thể vẫn nhẹ nhàng chấn động như cũ, phát sinh một tiếng ông thật vang, ngay sau đó thế giới liền không còn tiếng động.

- Lĩnh Vực Im Lặng?

Mục Lương ngạc nhiên trong lòng.

Không nghĩ tới thay đổi mạch lộ bên trong tinh thể, còn khiến cho công năng của tinh thể cũng xảy ra biến hóa.

Mục Lương thả tinh thể trong tay ra, cất bước rời khỏi nó, một mét, hai mét,…

Mới cách xa phạm vi ba mét, bên tai anh lại lần nữa tràn ngập từng chủng âm thanh, tiếng hít thở, tiếng tim mình đập.

Mục Lương đi lên một bước nhỏ, toàn bộ âm thanh lại biến mất.

- Phạm vi tối đa là ba mét.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, trong lòng có tính toán sơ bộ.

Anh cầm tinh thể mới chế lên, khẽ gõ vào mặt lăng của tinh thể, Lĩnh Vực Im Lặng nhất thời biến mất, khôi phục bình thường.

- Có thể sẽ hợp với mấy người Ly Nguyệt, lúc hành động chấp hành nhiệm vụ và ám sát hành, cũng có thể dùng tới.

Trong lòng Mục Lương có rất nhiều ý nghĩ.

- Vậy thì có thể thay thế ống giảm thanh đi!

Anh nhớ ở trên súng ngắm có trang bị ống giảm thanh, thuận tiện cho những lúc thực hiện nhiệm vụ và ám sát của Ly Nguyệt, không bị những người khác phát hiện.

Ngoài ra, lúc điều tra tình báo, Khôi Giáp U Linh hợp với ống hãm thanh, cũng có thể triệt để không tiếng động tới gần kể địch.

- Để nhóm Lê Tuyết chế tác ra số lượng lớn đi!

Mục Lương dự định.

Anh nhìn tinh thể còn lại trong rương giữ đồ, trong lòng có những ý nghĩ khác.

Máy ghi âm và ống giảm thanh đều có thể chế tác được, vậy có phải máy chiếu phim cũng có thể hay không?

..........

Bên ngoài thành Dạ Nguyệt.

Kỳ Lân đạp đất tiến lên, trên lưng của nó là Nguyệt Thấm Lan, Ly Nguyệt và Ny Cát Toa.

Ly Nguyệt và Ni Cát Toa duy trì trạng thái ẩn thân.

Hai bên Kỳ Lân còn có tám tên hộ vệ Khu Vực Trung Ương võ trang đầy đủ có nhiệm vụ bảo vệ.

- Đến nơi rồi.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, nhìn xuống hộ vệ canh gác cửa thành Dạ Nguyệt.

-..... Các hạ, toạ kỵ của ngài không thể đi vào thành.

Hộ vệ cắn răng lên tiếng.

Kỳ Lân cúi đầu xuống, hàm răng trắng nhọn chỉ cách đầu gã hộ vệ chưa đến nửa mét.

-....., đừng ăn ta!

Trên mặt bốn tên hộ vệ tràn đầy hoảng sợ, cả đám ngã ngồi xuống đất, bò lùi về sau bằng cả hai tay và hai chân.

Nguyệt Thấm Lan cong môi cười, gió thổi mái tóc dài màu xanh nước biển của cô, tư thái ưu nhã.

Cô cất giọng lạnh nhạt:

- Gọi Đại trưởng lão Cát Tư của các ngươi ra đây.

- Mau lên, mau đi mời Đại trưởng lão tới!

Hộ vệ Ma Cà Rồng lảo đảo đứng dậy, giang đôi cánh sau lưng bay về phía pháo đài thành Dạ Nguyệt.

Mười phút sau, hộ vệ Ma Cà Rồng trở về, có điều Cát Tư không đến, người tới lại là Lan Na.

- Thành chủ phân phó chúng ta tới đây để chọn lựa nhân khẩu và hung thú.

Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu lạnh nhạt.

- Mời mọi người vào thành.

Lan Na nhìn chằm chằm Kỳ Lân, khóe mắt nhảy lên, lại là một con hung thú cấp 7.

- Vào thành.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.

- Gào…...

Kỳ Lân gào một tiếng, vượt qua tường thành đi vào bên trong.

Lan Na đi trước dẫn đường, Kỳ Lân và hộ vệ Khu Vực Trung Ương đi theo phía sau.

Rất nhanh, đám người đi vào khu vực của gia tộc Dạ Nguyệt.

Huyết Nô và hung thú nuôi nhốt ở đây đều thuộc về gia tộc Dạ Nguyệt.

Lan Na dừng bước, liếc mắt nhìn đám người đang xúm lại đây, hơn tám phần đều gầy như que củi, thoạt nhìn cực kỳ không khỏe mạnh.

Nguyệt Thấm Lan, Ly Nguyệt, Ni Cát Toa bước xuống lưng Kỳ Lân rồi nhìn đám người vây xem, ba người không khỏi cau mày.

- Đừng nói là ngươi là muốn chúng ta lựa chọn một ngàn người trong đám người này?

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Lan Na, con mắt màu xanh nước biển thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Trong lòng Lan Na run rẩy, vội vàng giải thích.

- Dân cư trong thành Dạ Nguyệt hơn tám phần đều là như vậy, bọn họ không phải do chúng ta cố tình sàng lọc ra.