Chương 503 Tòa Thành Kế
Tiếp
Rùa Đen phát ra một tiếng gầm nhẹ, thao túng bùn đất đá tảng dưới chân bay về phía anh đứng.
- Ầm ầm…...
Đất đá bay lên trời cao, phô thiên cái địa lướt qua bầu trời của khu vực này.
Một màn này để làm người đi đường đứng ngây ra như phỗng, lại lần nữa bị choáng váng.
Ánh mắt của quần chúng đờ đẫn, nhìn bùn đất rơi vào đoạn cuối con phố, xếp thành một tòa núi nhỏ.
- Đủ rồi.
Mục Lương dùng ý niệm truyền đạt suy nghĩ cho Tiểu Huyền Vũ.
Đất đá bay lên cuồn cuộn ngừng lại, mặt đất khôi phục lại yên tĩnh.
Anh đưa tay ra, đất đá lại lần nữa cuồn cuộn bay lên, xếp chồng lên nhau, tạo thành tường ngoài Viện Ca Kịch.
Tường ngoài Viện Ca Kịch sẽ thay thế một đoạn tường thành của Úng thành vừa mới bị phá vỡ xong.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể phát hiện Viện Ca Kịch có hình bầu dục.
Bên tường ngoài dần thu hẹp về phía trước, cuối cùng hoàn toàn khép kín lại.
Trên đỉnh chóp hình cung, có mười tám lỗ tròn có đường kính chừng một mét, dùng để thoáng hơi.
Viện Ca Kịch cao đến 12m, chiều dài vượt qua 50m.
- Thật lớn.
Mễ Nặc khẽ nhếch lấy miệng nhỏ.
- Đây là muốn làm cái gì?
Hồ Tiên đi tới bên cạnh nhóm Nguyệt Thấm Lan, hỏi.
- Xây Viện Ca Kịch.
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng giải thích rõ.
- Viện Ca Kịch.
Ánh mắt của Hồ Tiên rực rỡ.
Cô nghe Mễ Nặc nhắc qua, Mục Lương muốn xây Viện Ca Kịch cho cô ấy ca hát.
- Bên ngoài cứ như vậy đi, bên trong còn phải sửa lại một chút.
Mục Lương cất bước đi vào bên trong Viện Ca Kịch.
Anh giơ tay lên, đất đá lại lần nữa bay đến, chia bên trong thành hai tầng.
Đồng thời Mục Lương xây sân khấu cao tới 2m, có dạng hình cung.
Đằng sau sân khấu là hậu trường, chỉ dành ra vừa đủ không gian, còn phần trang trí cái gì, sẽ giao cho người ở Phường Sửa Chữa.
Mục Lương tiếp tục hoàn thiện kiến trúc cơ bản của Viện Ca Kịch.
Anh đang tính toán tầng thứ nhất sẽ là ghế ngồi phổ thông, tầng hai là phòng khách dành cho khách quý.
Đất đá lại lần nữa ngưng kết, từng trụ đá bay lên, tạo thành tầng thứ hai, tổng cộng chia thành mười tám phòng khách, mặt tường về phía sân khấu, anh dùng lưu ly thay thế.
Mặt đất tầng một cũng đang xảy ra biến hóa, từng tầng từng tầng hơi nhô cao lên, tạo thành cầu thang, giống thiết kế rạp chiếu phim ở Địa Cầu.
- Chỗ ngồi dùng gỗ làm là được.
Mục Lương lấy tay về, kiến trúc ban đầu của Viện Ca Kịch đã hoàn thành, còn lại đều giao cho thợ Phường Sửa Chữa tới hoàn thiện.
............
Bên trong Phố Buôn Bán, Nguyệt Thấm Lan, Mễ Nặc, Hồ Tiên tò mò đánh giá Viện Ca Kịch đột ngột mọc lên từ mặt đất.
- Thấm Lan, vào đây nhìn xem.
Giọng của Mục Lương truyền ra từ Viện Ca Kịch.
- Tốt.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước vào bên trong.
Cô đi tới bên cạnh anh, đôi mắt màu xanh nước biển xinh đẹp quét nhìn một vòng.
- Rất lớn.
Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch môi hồng.
Anh cầm hai bản thiết kế, ôn hòa nói:
- Đây là phương án trang trí tòa nhà này, ngươi gọi người của Xưởng Trang Trí tới thi công đi.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan tiếp nhận bản vẽ, cúi đầu nhìn lướt qua.
- Ngươi có chỗ nào không hiểu không?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
- Không có, bản vẽ này rất chi tiết và dễ hiểu.
Cô cười một tiếng.
- Ừ.
Mục Lương gật đầu, bình tĩnh nói:
- Cần đẩy nhanh tiến độ trang trí, phải hoàn thành trước khi đến thành Tương Lai.
- Thành Tương Lai?
Nguyệt Thấm Lan sửng sốt, hai mắt màu xanh nước biển chớp chớp, kinh ngạc hỏi:
- Kế tiếp chúng ta sẽ đến thành Tương Lai à?
- Ừ.
Mục Lương đáp.
Anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:
- Hay ngươi có đề nghị nào hay hơn?
- Không có.
Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
- Vậy thì chúng ta tới thành Tương Lai thôi.
Mục Lương cười nói.
- Đi thành Sơn cũng là không tệ nha.
Hồ Tiên uốn éo đi vào Viện Ca Kịch.
Anh nhướng mày, ngạc nhiên hỏi:
- Thành Sơn?
- Ừ, đó là một tòa thành lớn được xây dựng trong núi.
Hồ Tiên gật đầu nói.
- Ý của ngươi là nó được xây dựng ở trong lòng núi à?
Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Tiên.
- Đúng vậy, thành Sơn còn được gọi là tòa thành được xây ở trong sơn động.
Hồ Tiên đáp.
- Nghe có vẻ thú vị đấy.
Hứng thú của Mục Lương bị gợi lên.
Tòa thành lớn được xây trong sơn động sẽ có dáng vẻ như thế nào đây?
Mễ Nặc chớp đôi mắt màu xanh lam, tò mò hỏi:
- Thành Sơn cách thành Dạ Nguyệt bao xa vậy?
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên lấp lóe, trong lòng tính toán một phen, trả lời:
- Ước chừng phải đi mất một tháng.
- Đủ xa.
Khóe miệng của Mục Lương co giật.
Ly Nguyệt đã nghe ngóng rõ ràng, với tốc độ trước mắt của Rùa Đen thì chỉ cần hai mươi ngày để đi từ thành Dạ Nguyệt tới thành Tương Lai.
Nếu như Rùa Đen tiến hóa đến cấp 9 thì tốc độ sẽ nhanh hơn nữa, thời gian di chuyển giảm hơn phân nửa.
- Ngươi còn biết gì về thành Sơn không?
Mục Lương nghiêng đầu hỏi.
- Ta chỉ biết nhiều như vậy thôi.
Hồ Tiên nhún vai.
- Vậy thì phái người đi vào thành Dạ Nguyệt hỏi thăm tin tức một chút.
Mục Lương quyết định.
- Đã biết.
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng đáp ứng.
Mễ Nặc kéo ống tay áo của Mục Lương, rụt rè hỏi:
- Mục Lương, sau này ta sẽ ca hát ở đây à?
- Ừ, ngươi đứng ở trên sân khấu kia, chỗ ngồi bên dưới sẽ đầy người.
Mục Lương giơ tay giới thiệu.
-..... Ta có thể không cần đứng trên đó không?
Mễ Nặc rụt cổ lại, tai thỏ màu lam cụp xuống.
Viện Ca Kịch còn chưa xây xong mà cô gái tai thỏ đã khiếp sợ, tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh đáng sợ.
Mục Lương xoa đầu cô gái tai thỏ, ôn hòa hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn chữa khỏi chứng sợ người lạ của mình sao?
-..... Muốn.
Mễ Nặc cắn môi dưới.
Cô rất muốn được đi dự tiệc, đi dạo chơi ngắm cảnh cùng với Mục Lương.
- Vậy thì ngươi kiên trì một chút, quen rồi thì sẽ ổn thôi.
Anh dịu dàng trấn an.
- Vâng.
Mễ Nặc gật đầu, nhỏ giọng đáp lại.
- Đến lúc đó ta sẽ cùng hát với ngươi.
Hồ Tiên thích thú vuốt ve tai thỏ màu lam của Mễ Nặc.
- A a…...
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc trở nên ngập nước.
- A…...
Hồ Tiên cười ngượng ngùng một tiếng, vội vàng buông tay ra.
Trong lòng Mục Lương khẽ nhúc nhích, môi mím chặt.
- Chị Hồ Tiên, ngươi đừng có sờ lung tung.
Mễ Nặc giận trách.
- Xin lỗi.
Hồ Tiên thả tay xuống, dùng đuôi hồ ly che mặt.
- Đi thôi, chúng ta trở về.
Mục Lương nắm tay của cô gái tai thỏ, cất bước đi ra ngoài.
Mễ Nặc ngẩng đầu nhìn anh, hồn nhiên nói:
- Mục Lương, ta lái xe chở ngươi về.
- Thôi, để ta chở ngươi.
Mục Lương sờ cằm nói.
Là người đứng đầu một thành, bắt một cô gái chở mình bằng xe đạp, anh cảm thấy có chút xấu hổ.
- Cũng được.
Mễ Nặc cười nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người bước ra Viện Ca Kịch, cưỡi xe đạp rời đi.
- Hai người đó bỏ rơi chúng ta rồi.
Nguyệt Thấm Lan nhìn Mục Lương và cô gái tai thỏ đi xa.
Đạp đạp đạp ~~
A Thanh và hộ vệ Khu Vực Trung Ương vội vàng đuổi theo.
- Ta đi Trân Bảo Lâu đây.
Hồ Tiên khoát tay, uốn éo đi ra.
- Ta cần phải tới Phường Sửa Chữa một chuyến.
Nguyệt Thấm Lan ngáp một cái, giọng điệu lười nhác, muốn nghỉ ngơi.
.........
Ở cửa ra vào Tam Tinh Lâu, A Đát Trúc và Giả Lỗ nghiêng người, khóe mắt liếc về phía Phố Buôn Bán, Mục Lương chở cô gái tai thỏ bằng xe đạp đi ngang qua.
- Đội trưởng, người kia có phải là thành chủ thành Huyền Vũ không?
A Đát Trúc xoay người lại, nhìn bóng lưng đi xa của Mục Lương.
Trường hợp đất đá đầy trời trước đó khiến cô ta không khỏi kinh ngạc.
- Ta không chắc.
Giả Lỗ nói với giọng khàn khàn.
Hai người không hiểu biết nhiều về thành Huyền Vũ, ngay cả thành chủ thành Huyền Vũ tên là gì mà bọn họ cũng không biết.
Giả Lỗ thay đổi đề tài:
- Thật ra ta cảm thấy rất hứng thú đối với Linh khí mà bọn họ cưỡi.
- Đó là Linh khí sao?
A Đát Trúc kinh ngạc nâng mắt lên.
- Chắc là vậy, nếu không thì tại sao nó có thể chạy nhanh như vậy?
Giả Lỗ híp mắt lại, nhìn xe đạp quẹo vào Úng Thành rồi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
A Đát Trúc trầm giọng nói:
- Ta càng ngày càng hoài nghi Già Lạc đang ở thành Huyền Vũ.
Giả Lỗ né tránh đôi mắt màu trắng của A Đát Trúc, thấp giọng nói:
- Đây chỉ là suy đoán của ngươi thôi, đừng hành động theo cảm tính.
- Đội trưởng, chúng ta không thể cứ ở đây mãi được, đừng nói là ngươi đang tìm cách lười biếng nha?
A Đát Trúc nhàn nhạt nói.
- Hay là ngươi lên làm đội trưởng đi?
Khóe mắt Giả Lỗ nhảy lên.
- Thôi thôi, trở thành đội trưởng có quá nhiều chuyện phiền phức.
A Đát Trúc quả quyết từ chối.
Với thực lực của cô thì hoàn toàn có thể đảm nhiệm đội trưởng Thẩm phán.
Ngay cả trưởng lão thành Tương Lai cũng cho như vậy, nhưng cô gái tóc trắng không có suy nghĩ về phương diện này.
-.....
Giả Lỗ giật khóe miệng.
- Ta có thể dễ dàng đi vào Ngoại thành bằng năng lực của mình, tự bảo vệ bản thân không thành vấn đề.
A Đát Trúc kéo đề tài trở về.
- Tự bảo vệ bản thân?
Giả Lỗ nghiêm túc hỏi:
- Người đàn ông vừa chạy ngang qua có thực lực thấp nhất là cấp 7, ngươi đánh thắng được hắn sao?
-.....
A Đát Trúc nhíu mày, yên lặng không nói gì.
Giả Lỗ lạnh lùng răn dạy:
- Còn người quản lý Phố Buôn Bán, người phụ nữ có bảy đuôi hồ ly kia, thực lực của cô ta cũng ở cấp 7.
- Ta biết rồi, ngươi câm miệng đi.
A Đát Trúc bĩu môi, cô nhìn chằm chằm Giả Lỗ với ánh mắt không có ý tốt.
- Ta…... Ta chỉ là không muốn ngươi xảy ra chuyện.
Giọng điệu của Giả Lỗ hoà hoãn lại.
Hắn không hi vọng nảy sinh xung đột với cô gái tóc trắng, dù sao hắn rất có khả năng đánh thua.
Năng lực của cô gái tóc trắng quá quỷ dị, rất khắc chế với hắn.
- Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy thì chúng ta mau rời khỏi thành Huyền Vũ đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.
A Đát Trúc lạnh mặt lên tiếng.
Giả Lỗ trầm giọng nói:
- Đợi hai ngày nữa đi, nếu tới lúc đó vẫn chưa phát hiện gì thì chúng ta rời đi.
- Tiền phòng ngươi trả.
A Đát Trúc nói một câu.
-...... Được.
Giả Lỗ cạn lời.