← Quay lại trang sách

Chương 689 Thủy Tinh Ngư Con Bị

Trộm

Cam Na tức giận và đem lời nguyền rủa nói.

Lúc này, cô ta hận chỉ muốn ngay lập tức Vũ Mộng và Vũ Điền đi rút gân lột da, sau đó đem thiêu đốt thành tro.

- Ai bảo các ngươi tới đây?

Mễ Nặc nghiêm mặt hỏi.

- Hừ!

Hoa La hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Người cô ta sợ là Già Lạc, chứ không phải cô gái tai thỏ này, nếu không phải đang bị trói, cô ta chắc chắn có thể trốn thoát.

- Chờ Mục Lương trở lại đã.

Mễ Á vỗ bả vai em gái.

- Vâng.

Mễ Nặc đáp lại, sau đó quay đầu nói:

- Tiểu Mật, em lấy bí dược chữa thương cho Tiểu Lan đi.

Vệ Ấu Lan được Diêu Nhi đỡ đi, bị thương cũng không tính là quá nặng.

Cả quảng trường đã yên tĩnh trở lại, có Vua Sói Mặt Trăng và Kỳ Lân ở đây, bọn họ không dám làm gì thiếu suy nghĩ, chưa kể cũng không thoát được khỏi tơ nhện đang trói ở trên người.

Ở bên kia, Già Lạc đang đi ra sau hoa viên, đôi mắt đẹp của cô nhìn hết bốn phía xung quanh.

Rào, rào ~~

Đột nhiên, có tiếng nước làm cô giật nảy mình.

- Ở bên hồ?

Già Lạc xoay người chạy nhanh về phía hồ nước.

Khi cô đến bên hồ, mặt hồ đã yên tĩnh trở lại nhưng trên bờ hồ có rất nhiều các vết nước.

- Đi rồi?

Già Lạc nhìn vệt nước trên mặt đất, đi lần theo dấu vết được một đoạn thì vệt nước và dấu chân đã biến mất.

Cô lo lắng, đi tìm kiếm những nơi khác xung quanh.

Mà Vũ Mộng và Vũ Điền thực tế đã thoát được khỏi hoa viên, ẩn nấp cách cổng lớn của khu Trung Ương một khoảng khá xa.

- Anh, thành Huyền Vũ này không thể ở lại được nữa.

Ở trong chỗ ẩn nấp, Vũ Mộng thấp giọng nói với anh cô ta.

- Ừm, thừa dịp thành chủ thành Huyền Vũ chưa trở lại, chúng ta phải lập tức rời đi.

Mộng Điền trầm giọng đáp lại.

…………

Trong ngực hắn đang ôm một con Thủy Tinh Ngư bắt được ở hồ nằm ở sau hoa viên.

Vì hành động kế hoạch lần này, hai người đã chuẩn bị trước đồ ăn mà Thủy Tinh Ngư thích ăn, đó là trứng của một loại hung thú loại côn trùng, Thủy Tinh Ngư vô cùng thích loại thức ăn này, không cách nào cự tuyệt được.

Bọn họ đem trứng thả vào trong hồ nước, chỉ đợi hơn mười giây, Thủy Tinh Ngư lập tức xuất hiện, vì vậy bọn họ dễ dàng bắt được nó.

Hai người dọc theo đường lúc đi tới đi trở về, dựa vào thuật ẩn thân nên bọn họ có thể nhanh chóng rời đi mà không phải vừa đi tránh né, ẩn nấp.

Một bóng người bay qua trên đầu hai người họ, nhanh chóng hướng tới khu vực Trung Ương

- Đó là thành chủ thành Huyền Vũ!

Vũ Mộng kinh ngạc nói.

- Không phát hiện ra chúng ta, nhanh, đi thôi.

Vũ Điền thở phào may mắn, ôm Thủy Tinh Ngư chạy nhanh.

Lúc này, Mục Lương cũng trở về Trung Ương, đáp xuống dưới quảng trường, thì nhìn thấy bọn đạo tặc bị trói nằm la liệt ở đây.

- Mục Lương, ngươi đã trở lại.

Mễ Nặc kinh ngạc vui vẻ nói.

- Thành chủ đại nhân.

Ba Phù và nhóm hầu gái lập tức đứng dậy hành lễ.

Cô gái tai thỏ thì vui vẻ, còn Hoa La và đám đạo tặc thì ngày càng căng thẳng hơn, một đôi mắt nhìn về phía Mục Lương, người trước mặt này là thành chủ thành Huyền Vũ sao?

Mục Lương nhìn về phía cô gái tai thỏ và đám người cạnh đó hỏi:

- Các ngươi không sao chứ?

Mễ Nặc lắc đầu nói:

- Không sao, chỉ có Tiểu Lan bị thương nhưng đã dùng bí dược chữa thương rồi.

- Thương thế sao rồi?

Mục Lương nhìn về phía hầu gái.

- Đại nhân, ta không sao.

Vệ Ấu Lan nhu thuận đáp.

Mục Lương nhẹ giọng nói:

- Cho ngươi ba ngày, nghỉ ngơi thật tốt.

- Cảm ơn người, đại nhân.

Vệ Ấu Lan cảm kích hành lễ.

Ngao ô ~~

Vua Sói Mặt Trăngđứng lên, hướng đến ANH gào một tiếng, đây là đang kể công à?

Mục Lương vươn tay vỗ lên đầu Nguyệt Lang Vương, khen ngợi:

- Làm rất tốt.

Đồng thời anh đút cho Vua Sói Mặt Trăng100 điểm tiến hóa, xem như phần thưởng cho nó.

Kỳ Lân cũng tiến lên một bước, nhẹ nhàng cọ vào người anh.

- Ngoan, ngươi cũng có.

Mục lương vươn tay gãi cằm nó và cho nó ăn 100 điểm tiến hóa, sau đó anh phất tay:

- Các ngươi lui ra.

Ngao~

Vua Sói Mặt Trăng tru lên một tiếng và đem theo đàn sói rời đi.

Kỳ Lân cũng nhảy qua mấy cái, sau đó biến mất ở trước Cung điện.

Mễ Nặc nhẹ giọng nói:

- Là chị Già Lạc đã cứu chúng ta.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, bình tĩnh hỏi:

- Cô ấy đâu rồi?

- Chị ấy đi tìm hai tên đạo tặc bỏ trốn rồi.

Mễ Nặc chỉ về hướng sau hoa viên.

- Những người này đều là đạo tặc?

Mục Lương ngước mắt lên nhìn nhóm đạo tặc.

Sắc mặt của Cam Na trắng bệch, người này nhìn cô ta, giống như đang nhìn một người chết vậy.

- Vâng, bọn họ chính miệng thừa nhận.

Diêu Nhi nói.

- Ngươi là thành chủ thành Huyền Vũ?

Cuồng Phong Tử khàn giọng hỏi.

-....

Sắc mặt Mục Lương vô cảm nhìn hắn.

Cuồng Phong Tử nghiêm mặt nói:

- Ta muốn cùng người quyết đấu, nếu ta thắng phải thả chúng ta ra.

Mục Lương liếc nhìn hắn, đưa lòng bàn tay ra và kích hoạt khả năng điều khiển trọng lực của mình.

Ngay sau đó, dùng 50 lần trọng lực đánh lên người Cuồng Phong tử, làm hắn ngã úp trên mặt đất, xương cốt toàn thân kêu răng rắc.

- Quyết đấu? Ngươi thấy rằng ngươi rất thông minh?

Sắc mặt của anh bình tĩnh nói.

Một tên tù nhân, còn dám đề cập đến việc quyết đấu?

-...

Cuồng Phong Tử nôn ra máu ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

- Cuồng Phong Tử.

Hai mắt của Hoa La trừng lớn, vừa sợ hãi vừa tức giận.

- Thành chủ đại nhân.

Già Lạc vừa từ hậu hoa viên trở về.

Mục Lương thấy cô ấy nắm song kiếm, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, hôm nay, anh đã thấy được một mặt khác của đối phương.

Anh bình tĩnh hỏi:

- Không tìm được bọn họ?

- Chỉ phát hiện được một ít dấu vết ở bên hồ, nhưng lại không tìm thấy bọn họ trốn ở đâu.

Già Lạc lắc đầu trả lời.

- Bên hồ?

Đôi mắt của Mục Lương ngưng lại.

Anh quay đầu nhìn về phía Cam Na còn tỉnh táo, bình tĩnh hỏi:

- Các ngươi tới khu cực Trung Ương có mục đích gì?

Cam Na mím môi, không nói lời nào.

- Tù nhân thì nên có giác ngộ của tù nhân.

Mục Lương giơ tay lên rồi nắm chặt thành quyền, màu lưu ly chợt lóe lên, một cây gậy lưu ly sắc bén đột nhiên xuất hiện gác bên cổ đối phương.

Cam Na lập tức hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh, khóe mắt cô ta liếc nhìn gậy lưu ly sắc bén.

Không hề nghi ngờ, thứ này có thể đâm thủng cổ của cô ta dễ như trở bàn tay.

Cô ta gian nan nuốt nước miếng, run rẩy nói:

- Chúng ta nghe Vũ Mộng nói, tới đây lấy chút lá của cây thánh.

Mục Lương nhìn về phía Diêu Nhi.

Hầu gái gật đầu một cái.

- Nói từ đầu, nếu phát hiện ngươi nói dối dù chỉ là một câu thì ta cũng sẽ lấy mạng của ngươi.

Mục Lương hơi nhúc nhích ngón tay, kiếm lưu ly sắc bén càng ngày càng tới gần cổ của đối phương.

- Được, được, ta nói…...

Cam Na nóng vội la to.

Trong lòng cô ta sợ hãi không thôi, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng hàn ý truyền tới từ cổ, toàn bộ lông tơ dựng đứng.

- Nói đi.

Mục Lương vung tay lên, một cái ghế dựa lưu ly lập tức xuất hiện.

Anh ngồi xuống, nghe Cam Na kể ra toàn bộ sự việc.

Khi nghe được cái tên Vũ Mộng và Vũ Điền, anh nhớ tới những gì mà Tuyết Cơ báo cáo cho anh mấy ngày trước.

Vài ngày trước, Bách Biến Ma Nữ phát hiện Vũ Mộng và Vũ Điền ở Tam Tinh Lâu, đồng thời cũng xác định thân phận đạo tặc của hai người.

Mục Lương có phái người theo dõi bọn họ, nhưng mà hôm nay bởi vì chuyện Hư Quỷ nên tạm thời buông lỏng sự giám thị hai người.

Mà cũng chính vì vậy mới khiến cho bọn họ có cơ hội lẻn vào Trung Ương.

Nếu không làm sao Mục Lương có thể hai tên đạo tặc nho nhỏ đi vào Trung Ương được.

Cam Na kể ước chừng mười phút, sau đó mới run rẩy im lặng.

Diêu Nhi nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, cô ta không có nói dối.

Già Lạc khó hiểu lên tiếng:

- Bận trước bận sau lâu như vậy, rốt cuộc thì hai tên Vũ Điền và Vũ Mộng kia muốn làm gì?

Mục Lương nhàn nhạt hỏi:

- Có phát hiện bị mất thứ gì không?

- Ta chưa tiến hành kiểm tra.

Già Lạc nhẹ giọng đáp lại.

Mục Lương suy nghĩ một chút nói:

- Ngươi đi xem Xưởng Chế Tạo Linh Khí.

- Vâng.

Già Lạc thu lại hai thanh kiếm bằng xương, quay người đi tới Xưởng Chế Tạo Linh Khí ở tầng bảy.

- Các ngươi ở lại đây trông coi bọn họ.

Mục Lương đứng lên.

- Vâng.

Mễ Nặc ngoan ngoãn đáp.

Mục Lương xoay người đi hậu hoa viên, cất bước tới bên hồ.

Hoa lạp ~~

Mặt nước nổi lên gợn sóng, Thủy Tinh Ngư cấp 8 nhảy ra khỏi hồ, quanh thân có bọt nước vờn quanh, đi tới trước mặt Mục Lương.

- Có người xa lạ tới đây không?

Mục Lương nhẹ nhàng vươn tay xoa râu dài bên miệng Thủy Tinh Ngư.

Hoa lạp ~~

Thủy Tinh Ngư lắc lư cái đuôi, giọt nước ngưng kết thành hai người, đúng là Vũ Mộng và Vũ Điền.

Mục Lương vươn tay ra, khí tức hàn băng nhanh chóng đóng băng hai khối người nước, nhàn nhạt hỏi:

- Bọn họ làm gì ở bên hồ?

Thủy Tinh Ngư há miệng nhưng không nói gì, sau đó phun ra mấy cái bong bóng.

Mục Lương nhận được sự đáp lại của Thủy Tinh Ngư, lập tức cạn lời.

- Chuyện này…...

Anh tức giận đến bật cười, bất đắc dĩ mở miệng:

- Ngươi để bọn họ bắt Thủy Tinh Ngư con dễ dàng như vậy sao?

Thủy Tinh Ngư ủ rũ đong đưa đuôi cá, nó cho rằng hai người kia là thuộc hạ của chủ nhân nên không có ngăn cản.

- Được rồi, ta không trách ngươi.

Mục Lương dở khóc dở cười, vươn tay vỗ đầu của Thủy Tinh Ngư.

Anh thầm than trong lòng, mặc dù Thủy Tinh Ngư đã cấp 8, mà trí lực hiện tại của nó chỉ tương đương với một đứa bé sáu, bảy tuổi.

Bởi vì một sự hiểu lầm mà để đạo tặc ăn trộm một con Thủy Tinh Ngư.

- Trở về đi.

Mục Lương phất tay, dặn dò:

- Lần sau có người đến trộm cá, cứ việc dìm chết đối phương cho ta.

Hoa lạp ~~

Thủy Tinh Ngư phun ra mấy cái bong bóng, sau đó lộn mình nhảy vào hồ.

Mục Lương nhìn mặt nước dần dần tĩnh lặng, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười.

Anh xoay người đi tới Trà Thụ Tinh Thần, quả Tinh Thần lấp lánh rực rỡ, không có bị trộm.

Sau đó, anh lại đi tới khu gieo trồng Đôi Cánh Thiên Sứ, bọn chúng vẫn hoàn hảo như cũ.

Mục Lương đi khắp hậu hoa viên, sau đó mới khẳng định anh em Vũ Điền chỉ trộm một con Thủy Tinh Ngư.

Anh trở lại quảng trường, vừa vặn gặp Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na và một đám hộ vệ Trung Ương vừa trở về.

- Mục Lương, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ngải Lỵ Na nhìn thấy đám đạo tặc lăn lộn trên mặt đất, thần sắc cô lập tức trở nên nghiêm túc.