← Quay lại trang sách

Chương 747 Vịt Tổ Tông Không

Vui

Anh nhẹ giọng giải thích:

- Dưới thành Vũ Thái cũng có sào huyệt hư quỷ, ta ở nơi đó bắt được nó.

- Thế thành Vũ Thái kia thế nào rồi?

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi.

- Bởi vì thiếu nước, thành Vũ Thái không thể tồn tại được nữa, ta đã dời nó đến ngoại thành thành Huyền Vũ.

Giọng anh lạnh nhạt nói.

Mắt Hi Bối Kỳ mở lớn, kinh ngạc phát ra tiếng:

- Ơ, ngươi dời thành Vũ Thái đến ngoại thành sao?

- Đúng vậy, trong thành còn có không ít người sống.

Mục Lương nhẹ nhàng gật đầu.

- Ta đi nhìn xem.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan oán trách, trước tiên cắt ngang lời Mục Lương muốn nói.

- Đi đi.

Mục Lương mỉm cười, cô càng ngày càng hiểu mình.

Anh ôn hòa nói:

- Cứu sống bọn họ. Ai nguyện ý lưu lại thì cho họ lưu lại, không muốn lưu lại thì cho bọn họ rời đi.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

- Mẹ ơi, con cùng mẹ qua đó.

Nguyệt Phi Nhan kích động nói.

- Vậy đi thôi.

Nguyệt Thấm Lan đưa tay ra nắm chặt tay con gái.

Nguyệt Phi Nhan đội mũ giáp, cánh của khôi giáp Chu Tước mở ra, kéo Nguyệt Thấm Lan bay lên trời, hướng về phía ngoài thành.

- Ta cũng đi hỗ trợ.

Hi Bối Kỳ vội vàng giương cánh bay theo.

- Tiểu Lan, tìm vài người, mang Hư Quỷ đến cho Vưu Phi Nhi, dặn dò cô ấy chú ý an toàn.

Mục Lương dặn dò nói.

- Vâng!

Vệ Ấu Lan nhu thuận lên tiếng.

Bên kia, trên sa mạc.

Tề Mã và dân trong thành sau khi rời khỏi thành Vũ Thái liên tục chạy đi.

- Khụ khụ…... Đáng chết.

Tề Mã kịch liệt ho khan, cát bụi thổi vào miệng, làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

- Thành chủ đại nhân, bão cát lớn quá.

Hộ vệ sắc mặt trắng bệch nói.

Hắn cảm thấy vô cùng khó cử động, thân thể thiếu nước nghiêm trọng, khiến cho ý thức của hắn trở nên mơ hồ.

- Tiếp tục đi, không thể dừng lại.

Tề Mã suy yếu nói.

Trạng thái của hắn cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu, mặc kệ thực lực mạnh mẽ như thế nào, chỉ cần thân thể thiếu nước, như vậy cũng sẽ dẫn đến tử vong.

- Thành chủ đại nhân, nghỉ một lát đi, tất cả mọi người đi không nổi nữa rồi.

Có người dân trong thành khẩn cầu nói.

Những người rời khỏi Thành Vũ Thái có gần năm trăm người.

Bọn họ đều mang rất nhiều bọc ở trên lưng, bên trong ngoài những đồ cá nhân của họ ra thì phần lớn chính là vật phẩm trong bảo khố phủ thành chủ.

- Đừng nói nhảm nữa, mau chạy đi, chờ trời tối đen lại nghỉ ngơi.

Tề Mã tức giận quát.

Nhưng, sau khi nói xong câu này, hắn cảm thấy càng mệt mỏi hơn.

Đoàn người đã rời khỏi Thành Vũ Thái được nửa ngày thời gian, nhưng họ đều có cảm giác như đã trôi qua một thế kỷ, thể xác và tinh thần đều bị huỷ hoại.

- Ta đi không được…...

Bình Tử ý thức mơ hồ, hắn bước hai bước ba lần rồi ngã xuống đất không dậy nổi.

Trước khi ngất đi, hắn nhớ tới mẹ của mình vẫn còn ở lại thành Vũ Thái, trong lòng đột nhiên bắt đầu hối hận, nhưng không có cơ hội nữa rồi.

- Bình Tử, kiên trì, cố gắng kiên trì.

Vân Hải cất giọng run rẩy nói.

Bình Tử đã tắt thở, không thể trả lời hắn được nữa.

- Khụ khụ…...

Vân Hải cũng ngã ngồi trên mặt đất, ý thức dần mơ hồ.

Hắn nhớ tới em gái của mình còn đang nằm trên giường, sự áy náy mãnh liệt ùa vào trong lòng

- Vân Hân ơi, anh thực xin lỗi ngươi.

Vân Hải cười thảm một tiếng, cát vàng bám đầy vào khoé miệng khô khốc của hắn.

- Đều đứng lên, tiếp tục chạy đi.

Tề Mã muốn hô to, nhưng không còn sức lực, chỉ có thể tiến lên dùng chân đạp vào những người dân đã ngã xuống.

Nhưng những người dân đã ngã xuống, rất nhanh liền chết đi, mặc cho hắn đạp như thế nào, họ cũng không thể đứng dậy được nữa.

- Thành chủ, không cần lo cho bọn họ, bọn họ là trói buộc đối với chúng ta.

Hộ vệ khuyên.

Tề Mã không cam lòng nói:

- Những bảo vật đó của ta, phải làm sao bây giờ?

Hộ vệ suy yếu nói:

- Đại nhân, sống sót mới là quan trọng nhất. Chúng ta không cần ở nơi này chậm trễ thời gian.

Vừa dứt lời, ý thức của hắn cũng có chút mơ hồ, lảo đảo ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Hắn cố gắng đứng lên, nhưng không thể làm được.

Trong hoàn cảnh bão cát đầy trời này, thân thể thiếu nước trầm trọng của bọn họ chính là khuyết điểm trí mạng.

Cát vàng khô nóng đang khiến thân thể bọn họ xói mòn nước nhanh hơn.

- Ngươi cũng mau đứng lên.

Tề Mã thất tha thất thểu đi tới, muốn kéo hộ vệ đứng lên.

Nhưng khi hắn đi đến gần, mới phát hiện ra hộ vệ của hắn đã không còn hô hấp. Đôi mắt của hắn đã bị cát vàng phủ kín.

Hắn chết rất nhanh, nhanh hơn cả phản ứng của Tề Mã.

Tề Mã bất lực nhìn quanh một vòng. Gần năm trăm nhân, một đường đi đến bây giờ, người còn có thể đứng lên vô cùng ít ỏi, những người còn lại đều đã nằm xuống và mãi mãi không bao giờ còn có thể đứng lên được nữa.

- Đều chết hết rồi sao?

Tề Mã cười thảm một tiếng.

Ầm vang!!

Mặt đất rung chuyển, nó rung động càng ngày càng mãnh liệt.

- Có chuyện gì vậy?

Tề Mã tinh thần chấn động, quay đầu nhìn về phương hướng truyền đến chấn động, nơi đó là phương hướng Thành Vũ Thái.

Một bóng màu đen khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Nó đang tới gần, tốc độ rất nhanh.

- Đó là cái gì?

Tề Mã ngã ngồi trên mặt đất, hai tay chống xuống, cố gắng trốn ở phía sau.

Trong tầm mắt của hắn, Tiểu Huyền Vũ khổng lồ xuất hiện. Thân hình mênh mông vô tận của nó mang đến rung động vô cùng đánh sâu vào tiềm thức của Tề Mã.

Ngay sau đó, cái bóng màu đen từ trên trời giáng xuống.

- Đừng!

Tề Mã chỉ còn kịp kêu một tiếng thảm thiết.

Nơi bọn họ đang ngồi đã bị Huyền Vũ san bằng thành đất phẳng.

Gần năm trăm người, toàn bộ chết hết.

..............

Lộc cộc lộc cộc…...

Nhóm Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa, chạy trên đường chính, hướng về phía cổng nội thành.

Trại Chăn Nuôi đã được di dời xong.

Mục Lương muốn tới đó để hoàn thành hệ thống thuỷ lợi cho Trại Chăn Nuôi.

Trong xe, Nguyệt Thấm Lan đang báo cáo tình hình mới nhất của thành Huyền Vũ cho anh.

- Nhân viên công tác của Chợ Đầu Mối đã tuyển đủ, đang tiến hành huấn luyện bọn họ. Ngày mai, bọn họ chắc chắn có thể đảm nhiệm được vị trí của mình.

Nguyệt Thấm Lan xoay người ghi lại vào bản báo cáo công tác của mình.

- Ừ.

Mục Lương khoác tay lên vòng eo thon thả tinh tế của nữ nhân tao nhã, im lặng nghe cô nói.

Nguyệt Thấm Lan mở ra trang báo cáo tiếp theo, nói:

- Sản lượng dầu của Xưởng Máy Ép đã được đề cao lên gấp đôi, sản lượng của nó đã quá thừa thãi rồi.

Sản lượng quá thừa, là khái niệm mà cô học được từ Mục Lương.

Anh ngẫm nghĩ, bình tĩnh nói:

- Vậy hãy bán nó cho những thành lớn khác đi, mỗi cân trị giá năm mươi viên tinh hạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lấy ra bút chì, ở ghi việc này lên trên sổ tay bút ký của mình.

- Đúng rồi, những người dân của thành Vũ Thái bây giờ ra sao?

Anh nghiêng đầu hỏi.

Cô thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Đã chết không ít người, người sống sót không đến hai ngàn người.

- Chuẩn bị cho bọn họ thức ăn và nước uống.

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Người nguyện ý ở lại thì sắp xếp cho họ ở ngoại thành đi.

Nguyệt Thấm Lan ngừng viết, ngước mắt nhìn về phía anh hỏi:

- Còn cho bọn họ ở lại nhà của mình sao?

- Không, cho bọn họ chuyển đến khu vực mới sinh sống.

Mục Lương lắc đầu nói.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con ngươi màu xanh nước biển, nghi hoặc nói:

- Không cho họ ở trong nội thành sao?

- Cái này gọi là đạo lý trứng chim không thể đặt trong cùng một rổ. Chúng ta phải theo đuổi sự phát triển toàn diện.

Mục Lương hơi cong khoé môi nói.

Xem như đang làm một thí nghiệm đi. Nghiên cứu về cuộc sống xã hội cũng rất quan trọng, một ít vấn đề có thể thông qua quan sát đời sống hàng ngày mà nhận ra.

-...... Ta vẫn không hiểu ý nghĩa của việc này là gì.

Nguyệt Thấm Lan xoay người ném qua một ánh mắt xem thường, ý nghĩa trong lời nói của Mục Lương càng ngày càng thần bí.

- Ngoại thành phải phát triển đi lên, cũng cần dân cư.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Ngươi quyết định là tốt rồi.

Cô hơi bĩu môi nói.

- Ha ha ha, sau khi mọi chuyện yên ổn trở lại, ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu.

Mục Lương cười sảng khoái nói.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan mặt mày vui vẻ, rúc vào trong ngực anh.

Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa xuyên qua cửa nội thành, dọc theo đường chính đi ra ngoại thành.

Xe ngựa chạy được khoảng một ngàn mét, trên đường xuất hiện một cái ngã tư.

Ở ven đường sừng sững một tấm bia đá cao khoảng ba mét, đây là bảng chỉ dẫn giao thông của ngoại thành.

Trên bảng chỉ dẫn trên, có khắc một bức tranh với ba mũi tên thật lớn.

Phía dưới mũi tên chỉ hướng bên trái viết ‘Xưởng /Trại Chăn Nuôi’. Phía dưới mũi tên chỉ hướng bên phải viết ‘Quân Doanh’, mũi tên thẳng đi còn lại là ‘ Sơn Hải Quan/ Phố Buôn Bán’.

Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa đi về phía bên trái, Trại Chăn Nuôi ở ngay cuối đường.

Các xưởng còn chưa di dời qua, trước mắt khu vực bên này chỉ có Trại Chăn Nuôi.

Xe ngựa tiếp tục chạy, năm phút đồng hồ sau mới chậm rãi dừng lại.

- Đại nhân Mục Lương, đã tới Trại Chăn Nuôi.

Giọng nói mềm mại của Ba Phù vang lên.

- Ừ.

Anh thuận miệng lên tiếng.

Anh đẩy ra cửa toa xe ra, xuống xe ngựa trước, sau đó vô cùng lịch sự giúp nữ nhân tao nhã bước xuống xe.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, bước đi thướt tha theo Mục Lương đi về hướng Trại Chăn Nuôi.

Đạp đạp đạp…...

Tám người hộ vệ Ương theo ở phía sau hai người, toát lên khí thế của người trong phủ Thành chủ.

Trại Chăn Nuôi trải qua vài lần cải tạo, quy mô đã rất lớn, lại có tường vây cao ngất ngăn không cho người bên ngoài nhìn trộm vào.

Đạp đạp đạp…...

Người quản lý Trại Chăn Nuôi bước nhanh ra nghênh đón.

- Chào Thành chủ.

Tư Đạt Phu cung kính cúi gập người chào.

- Tình hình Trại Chăn Nuôi hiện giờ thế nào?

Mục Lương cất giọng thản nhiên hỏi.

- Báo cáo đại nhân, những con vật nuôi đều rất khoẻ mạnh.

Tư Đạt Phu cười lạnh một tiếng vài tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Chính là nước trong hồ hơi ít, chỉ được non nửa hồ, khiến cho Vịt Chạy Nhanh không vui…..

Vịt Chạy Nhanh không vui, làm cho hắn ăn không ít đau khổ. Mỗi lần đi qua thăm Vịt Lông Vàng trong khu vực nuôi dưỡng chúng nó, hắn đều bị ‘Vịt Tổ Tông’ là Vịt Chạy Nhanh cắn vào đầu.

Mục Lương nhướng mày, khóe miệng hắn nhịn không được khẽ cong lên.

Anh đã nghe được tiếng kêu đầy bất mãn của Vịt Chạy Nhanh.

Cạc cạc cạc…...

- Đi xem.

Mục Lương cất bước đi về phía trước, đi đến khu nuôi dưỡng Vịt Chạy Nhanh và Vịt Lông Vàng đời sau của nó.

Khu nuôi dưỡng Vịt Lông Vàng rất lớn. Số lượng Vịt Lông Vàng đã lên đến hơn năm mươi con, trong đó chín phần là Vịt Lông Vàng nhỏ vừa mới được ấp nở.

Cạc cạc cạc…...

Đám người Mục Lương mới vừa xuất hiện, Vịt Chạy Nhanh đang ở trong hồ lập tức đứng lên, rất nhanh bơi lại gần bờ hồ.

Vịt Chạy Nhanh chạy đứng lên giống như gió có mang theo điện, trong chớp mắt đã đến gần Mục Lương, giơ cái mỏ bẹt lên muốn cắn vào đầu anh.

- Dừng lại.

Mục Lương dở khóc dở cười, giơ tay lên chặn cái mỏ của Vịt Chạy Nhanh lại.

Không thể để mất hình tượng của mình trước mặt bao nhiêu cấp dưới như thế này được.

Cạc cạc dát…...

Vịt Chạy Nhanh rất có nhân tính, trong mắt nó thể hiện ra cảm xúc vô cùng uất ức.

- Ngoan.

Mục Lương thầm nói trong đầu, cho Vịt Chạy Nhanh một trăm điểm tiến hoá.

Lúc này, nó mới ngoan ngoãn xuống, dùng cái đầu đầy lông mao mềm mại như nhung, nhẹ nhàng cọ vào tay anh.

Nó quay đầu nhìn về phía cái hồ sắp khô cạn đến nơi, ‘cạc cạc’ kêu vài tiếng, làm cho người ta hiểu được rằng nó đang rất uỷ khuất.

Nó đang lên án hồ nước quá ít, nó không thể tự do bơi lội.

- Ta đã biết, hiện tại ta sẽ giải quyết vấn đề về hệ thống thuỷ lợi.

Mục Lương cười lớn nói.

Cạc cạc cạc…...

Không đợi Mục Lương ra tay, lại có vài tiếng vịt kêu truyền đến.

Nghiêng đầu nhìn lại, sáu con Vịt Lông Vàng cao khoảng chừng một mét rất nhanh bơi tới, phía sau còn dẫn theo hơn chục con Vịt Lông Vàng cao khoảng nửa mét.

Sáu con Vị Lông Vàng cao một mét, đều là đời sau của Vịt Chạy Nhanh, đều là Vịt Chạy Nhanh cấp 3, bốn con cái và hai con đực.

Mà mấy con Vịt Lông Vàng nhỏ ở phía sau chúng, chính là đời sau của chúng, là Vịt Chạy Nhanh cấp 3 và Vịt Lông Vàng cấp 2.

Cạc cạc cạc…...

Chỉ chốc lát một lát, chung quanh Mục Lương đã có một đám vịt ăn vạ, tiếng ‘cạc cạc’ vang lên liên hồi quanh quẩn bên tai mọi người.

-......

Mi mắt Mục Lương máy liên tục, cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Tư Đạt Phu cười gượng hai tiếng, những con ‘Vịt Tổ Tông’ này rất gian xảo. Thành chủ đại nhân sẽ không giận phải không?

- Hô…...

Mục Lương thở dài một hơi.

Anh dùng ý niệm vừa động, lĩnh vực im lặng phát động, xung quanh nhất thời yên tĩnh lại.

Sắc mặt Tư Đạt Phu lộ vẻ hoảng sợ, kinh hoảng nhìn quanh bốn phía, thấy sắc mặt nhóm người đi theo thành chủ vẫn ung dung, hắn mới dần dần yên lòng.

Hộ vệ khu Trung Ương đều đã trải qua huấn luyện với ‘ống giảm thanh’, đối với chuyện này đã thành thói quen.