← Quay lại trang sách

Chương 806 Có Cảm

Giác Bị Lừa

Răng rắc răng rắc…

Hầu gái nhai thịt quả, nước trái cây trong veo làm hai tròng mắt cô ta tỏa sáng lấp lánh, đây là lần đầu tiên cô ta được ăn trái cây.

- Thành Chủ Đại Nhân, trái cây ăn rất ngon!

Hầu gái thở dài nói.

Kim Phượng nghiêng đầu nhìn hầu gái một hồi, thấy nàng không có biểu hiện khác thường, lúc này mới yên lòng.

Cô cầm lấy quả táo khác, mở miệng cắn một cái, thịt quả ngọt giòn mọng nước thì thích ngay lập tức.

- Ta muốn 500 quả trước.

Kim Phượng ngước mắt nói.

- Rau xanh thì sao?

Ngón tay Mục Lương giật giật, cà chua đỏ tươi trôi lơ lửng ở trước mặt nữ nhân tóc vàng.

- Đây là rau xanh?

Kim Phượng nhíu mày, hình dáng như vậy thì không phải đây là trái cây sao?

- Đúng vậy.

Mục Lương gật đầu.

Trong mắt Kim Phượng lộ vẻ kinh ngạc, tay kia cầm lấy cà chua, theo thói quen ngửi mùi vị là một hương vị mà cô ta chưa bao giờ được ngửi.

Cô ta thử cắn một cái, mùi vị chua ngọt để cho cô ta mở ra cảnh cửa đến thế giới mới.

- Ăn ngon, thực sự ăn quá ngon.

Kim Phượng thán phục nói.

Cô ta cắn được hơn nửa trái cà chua. Dòng nước đỏ nhạt từ khóe miệng chảy xuống. Mấy người Ly Nguyệt đồng loạt nhìn sang nữ nhân tóc vàng, dáng vẻ như đang nhìn một lũ nhà quê. Kim Phượng phát hiện ra ngẩng đầu lên, nhếch lên khóe miệng đã cứng đờ.

- Khụ khụ…

Cô ta ho khan hai tiếng, bắt đầu nói sang chuyện khác:

- Cà chua ta cũng muốn 500 trái.

- Được rồi, A Thanh đi lấy.

Mục Lương khoát tay áo.

- Vâng.

A Thanh cung kính lên tiếng, xoay người rời khỏi.

Kim Phượng hiếu kỳ hỏi:

- Các hạ, hoa quả và rau xanh này là có được từ nơi nào?

- Không thể trả lời.

Mục Lương nhếch miệng lên nói.

-...

Kim Phượng bĩu môi, thầm mắng một câu keo kiệt.

Nửa giờ sau, A Thanh mang theo sáu tên Thành Phòng Quân đã trở về, trong tay đều mang rương gỗ, bên trong đầy nước quả cùng cà chua.

Ầm!!

Rương gỗ đặt bên cạnh Mục Lương chứa đầy cà chua làm cho nữ nhân tóc vàng không rời mắt được.

Kim Phượng đưa tay ra hiệu.

Hầu gái tiến lên trước, muốn mang đi rương gỗ.

Ly Nguyệt bước ra một bước về phía trước, chặn ở trước mặt hầu gái, giọng nói trong trẻo lạnh lùng:

- Các hạ, tinh thạch hung thú đâu?

Kim Phượng liếc thiếu nữ tóc bạc, nhịn không được nhìn vài lần vào Khôi Giáp Năm Màu của cô ấy.

Đây là linh khí cao cấp!

Cô ta vừa nhìn về phía Nguyệt Phi Nhan, khôi giáp đỏ rực kia cũng là linh khí cao cấp.

Sau đó cô ta lại chú ý đến hộ vệ Trung Ương, rõ ràng áo choàng trên người đều là linh khí trung cấp.

Kim Phượng cảm thấy hoảng sợ, rốt cuộc những người này có lai lịch gì, vì sao giàu đến vô nhân tính như thế?

Cô ta đè nghi ngờ xuống đáy lòng, nghiêng đầu nói:

- Đi lấy tinh thạch tới.

- Vâng.

Hầu gái cung kính lên tiếng, xoay người rời khỏi từ cửa sau phòng chính.

Cơ thể Mục Lương nghiêng về trước, hai tay khoác lên tay vịn vào ghế rồng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu rồng.

Anh nhìn chăm chú vào nữ nhân tóc vàng, khuôn mặt anh nghiêm túc nói:

- Các hạ, sau này ngươi có muốn có hoa quả và rau xanh để ăn không?

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Kim Phượng nghi ngờ hỏi.

Giọng Mục Lương trong trẻo:

- Ta định xây dựng một căn cứ trung chuyển ở gần thành Phượng, tương lai sẽ liên tục cung cấp rau xanh và hoa quả.

- Căn cứ trung chuyển?

Kim Phượng nhăn mày lần thứ hai.

- Không sai, sau này, ngươi muốn ăn rau xanh hoặc là hoa quả, chỉ cần dùng tinh thạch hung thú đi mua.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vẫn là năm miếng sơ cấp trung đẳng tinh thạch hung thú mua được một quả?

Kim Phượng nghi ngờ không thôi hỏi.

Mục Lương mỉm cười gật đầu nói:

- Đương nhiên, giao dịch được càng nhiều, giá cả cũng sẽ càng rẻ hơn.

- Như vậy…

Kim Phượng trầm ngâm.

- Ngoại trừ hoa quả và rau xanh, còn có thể giao dịch nước và thức ăn còn lại.

Giọng Nguyệt Phi Nhan ngây thơ bổ sung.

Kim Phượng nghe vậy càng thêm trầm mặc, suy nghĩ cái lợi cái hại trong đó.

- Sự tồn tại căn cứ trung chuyển, không có nguy hiểm với thành Phượng, ngược lại có thể mang đến rất nhiều chỗ tốt.

Hi Bối Kỳ tràn đầy tự tin nói.

Nguyệt Phi Nhan ngạo nghễ nói:

- Thành Huyền Vũ chúng ta có giao dịch với rất nhiều thành lớn khác như thành Phi Điểu, thành Dạ Nguyệt, thành Tương Lai… Các loại.

Kim Phượng sửng sốt, thế mà thành Huyền Vũ có hợp tác với nhiều thành lớn như vậy.

Cô ta nhớ kỹ vào ngày hôm qua lúc trong lúc cô ta xem bói, thì có một người từ thành Tương Lai bảo có thể tới tìm hắn tìm chứng cứ.

Kim Phượng nghiêng đầu, ý bảo hầu gái tới gần.

- Thành Chủ Đại Nhân?

Hầu gái đi lên trước, cúi người đưa lỗ tai tới gần nữ nhân tóc vàng.

Kim Phượng hạ giọng dặn dò:

- Đi hỏi người nam nhân tới thành Tương Lai vào hôm qua, nghiệm chứng xem lời bọn họ nói là thật hay là giả.

- Vâng.

Hầu gái cung kính đáp.

Cô ta nhanh chóng rời khỏi sảnh chính, chạy vào trong ngoại thành.

Mục Lương nhếch miệng, anh nghe rõ ràng lời hai người nói.

Anh thật sự không cố ý muốn nghe trộm, chỉ trách thính lực của anh hơn người, chỉ cần lắng tai nghe, coi như tiếng nhúc nhích rất nhỏ của con kiến cũng nghe rõ.

- Các hạ, xin chờ một chút.

Giọng Kim Phượng trong trẻo lạnh lùng nói.

- Có thể.

Mục Lương không thèm để ý nói.

Cộp cộp cộp…

Hầu gái rời khỏi đầu tiên đã trở về, trong tay ôm một cái rương gỗ.

- Cho bọn hắn.

Kim Phượng nâng cằm lên.

- Vâng.

Hầu gái đi lên trước, đưa rương gỗ đưa cho nữ tử tóc bạc.

Ly Nguyệt mở rương gỗ, bên trong đầy tinh thạch hung thú, quay đầu nhìn Mục Lương.

- Nhận đi.

Anh ôn hòa nói.

- Được.

Ly Nguyệt gật đầu, giao rương gỗ cho hộ vệ Trung Ưonwg.

Thời gian trôi qua hơn nửa canh giờ.

Hầu gái vội vã chạy về sảnh chính, đi tới bên tai nữ nhân tóc vàng thì thầm điều gì.

Kim Phượng nghe xong vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng thở dài, khoát tay cho cô ta lui xuống.

Mục Lương nhếch khóe miệng sâu hơn, đối phương đã nhận lấy câu khẳng định từ người của thành Tương Lai.

Kim Phượng nhắm hai mắt lại, lúc mở ra đã hạ quyết tâm.

Giọng của cô ta chân thành:

- Các hạ có thể xây dựng căn cứ trung chuyển, nhưng ta hy vọng về sau hoa quả và rau xanh ưu tiên cung cấp cho thành Phượng.

- Có thể.

Mục Lương cười một tiếng, yêu cầu này không khỏi quá đơn giản đi, anh suy nghĩ, tiếp tục nói:

- Sau này nếu như căn cứ trung chuyển gặp tập kích, ta hy vọng các hạ có thể ra tay trợ giúp.

Chân mày Kim Phượng nhíu lại, ra vẻ ngươi nói đùa.

- Đương nhiên, ta sẽ cho ngươi thù lao, ví dụ như một món linh khí cao cấp.

Mục Lương hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nói:

- Hoặc tương lai lúc thành Phượng gặp nguy hiểm, ở trong phạm vi năng lực của ta thì ta có thể ra tay giúp ngươi một lần.

Đây là anh đang tìm một người bảo vệ cho căn cứ trung chuyển. Giả sử căn cứ trung chuyển bị công kích, anh chạy tới, từ thành Huyền Vũ vậy thì chậm.

- Ngươi?

Kim Phượng nhìn Mục Lương từ trên xuống dưới, nhịn không được cười lạnh.

Mục Lương nghe vậy cười khẽ một tiếng, nâng mắt lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào nữ nhân tóc vàng.

Ông.

Sau một khắc, khí thế bén nhọn của anh phát ra, toàn bộ không khí ở phòng chính như muốn đông lại, khiến người ta khó mà hô hấp.

- Cái này…

Kim Phượng hết hồn, sắc mặt cô ta trắng bệch trong nháy mắt, quanh người toát ra mồ hôi lạnh, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, muốn ngất xỉu tùy lúc.

Ầm!!

Hai tiếng trầm vang lên, hầu gái sau lưng Kim Phượng ngã xuống đất không dậy nổi, hai tròng mắt đã biến thành màu trắng.

Kim Phượng lộ ra vẻ hoảng sợ, bị khí thế của Mục Lương ép tới không thở nổi.

- Cấp chín, ít nhất cũng là cấp chín…

Lời nói của cô ta bị mắc kẹt ở cổ họng.

Lúc cô ta muốn ngất đi, khí thế đó bất ngờ biến mất.

- Đề nghị của ta như thế nào?

Mục Lương mỉm cười hỏi.

- Có thể… Có thể.

Kim Phượng run rẩy đồng ý.

Cô ta vẫn đang ở trong sự khiếp sợ, thanh niên trước mắt là cường giả cấp chín trở lên, quả thực khiến người ta khó có thể tin được.

Đồng thời, Kim Phượng mừng thầm, nếu như có thể lấy được cơ hội Mục Lương ra tay, vậy tương đương với việc thành Phượng có nhiều hơn một lá bài chưa lật.

- Hợp tác vui vẻ.

Mục Lương đứng dậy.

- Hợp tác vui vẻ.

Kim Phượng lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Cô ta thở phao trong lòng, may mắn không đắc tội với đối phương, nếu không chết như thế nào cũng không biết….

………..

Mục Lương đứng lên, chiếc ghế rồng dần tan ra biến mất.

Anh nhìn về phía Kim Phượng, lạnh nhạt nói:

- Nếu đã nói xong phần hợp tác rồi, chúng ta liền đi trước.

- Ta đưa các ngươi ra ngoài.

Kim Phượng vội vã đứng lên cung kính nói.

Cô đối mặt với cao thủ cấp chín, thậm chí là cao thủ cấp mười, nên rất cung kính, có quan hệ tốt với người này có lợi cho thành Phượng.

Mục Lương nhìn nữ nhân tóc vàng, không từ chối.

- Đi thôi, trở về.

Anh xoay người đi ra phía ngoài.

Đám người Ly Nguyệt vội vàng đuổi theo, hộ vệ Trung Ương lần thứ hai vây quanh Mục Lương ở chính giữa.

- Hô…

Kim Phượng thở ra một hơi, quay đầu nhìn hầu gái còn đang hôn mê, sau đó bước nhanh đuổi kịp bước chân của đám người Mục Lương.

Đám người đi ở trên đường chính, các người dân trong thành dồn dập nhường đường, kinh ngạc nhìn thấy thành chủ của bọn họ tiếp khách.

- Ta không nhìn lầm chứ, thành chủ đại nhân đang đón tiếp họ?

Dân trong thành kinh ngạc lên tiếng.

- Những người này có thân phận gì?

-...

Kim Phượng lạnh lùng nhìn lại, lập tức làm cho các thành dân đều im lặng.

Đoạn đường này đi không gặp trở ngại, đám người Mục Lương rời khỏi thành Phượng.

- Các hạ, đi an toàn.

Kim Phượng đứng ở cửa thành, nhìn theo đám người Mục Lương đi tới Ưng Lửa.

Nguyệt Phi Nhan quay đầu nhìn nữ nhân tóc vàng, quay đầu lại nén cười nói:

- Mục Lương, ngươi làm cô ta sợ hãi.

- Hừ, do cô ấy chưa gặp người mạnh như ngươi.

Hi Bối Kỳ yêu kiều hừ lạnh một tiếng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Có đôi khi lộ ra thực lực mới càng có sức thuyết phục.

- Ừm.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu đồng ý, nói:

- Mục Lương, nếu ngươi kiên trì thêm một chút nữa, ta cam đoan cô ta sẽ bị dọa đến ngốc luôn.

-...

Anh dở khóc dở cười, anh mới không có ý đồ xấu như vậy đâu.

- Thì ra Mục Lương các hạ là cao thủ cấp chín!

Hổ Tây bất tri bất giác thán phục nói.

Mục Lương cười cười, thực lực hiện tại của anh phải tương đương với cao thủ cấp mười của thế giới này.

Đáy mắt Ly Nguyệt hiện lên nét cười, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, sau đó ngươi phải bắt đầu xây dựng căn cứ trung chuyển?

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

Lúc anh đi ngang qua Ưng Lửa không có dừng bước, tiếp tục đi về phía trước mấy ngàn mét.

Ở chỗ này, anh quay đầu chỉ có thể nhìn thấy thành Phượng nho nhỏ từ xa xa.

- Ở nơi này!

Mục Lương nhìn mặt đất tương đối bằng phẳng trước mặt, thở nhẹ ra một hơi.

Anh nhấc chân giẫm một cái, mặt đất trước mặt ầm ầm nâng lên, biến thành chặn một tường thành có độ cao tới 50 mét. Dày hơn lần trước mười thước.

Tường thành có hình tròn, vòm pha lê có diện tích tương đương với thành Phượng.

Trên tường thành thành Phượng.

- Cái này…

Kim Phượng mở to đôi mắt, trợn mắt hốc mồm nhìn tường thành cao vót đột ngột mọc lên từ mặt đất phía xa.

- Đây chính là căn cứ trung chuyển ngài ấy nói sao?

Khóe mắt cô ta co rút, có cảm giác mình bị lừa.

Căn cứ trung chuyển ở nơi này rõ ràng là đang xây một tòa thành. Hơn nữa cái tường thành này cao mấy chục mét còn khí phái hơn khi so với thành Phượng, cho người ta có cảm giác an toàn tới cực kỳ.

- Cao năm mươi mét, dày mười lăm thước cũng có thể chống đỡ phần lớn nguy hiểm.

Mục Lương ngước mắt nhìn tường thành tự suy xét.

Vì lý do an toàn, anh phải dùng hết sức chế tạo căn cứ trung chuyển thành ‘Pháo đài’ kiên cố.

Mục Lương do dự một chút, sau đó giơ tay lên đặt vào trên tường thành, hơi suy nghĩ, màu ngọc lưu ly xanh biếc từ lòng bàn tay khuếch tán ra, rất nhanh bao trùm cả tường thành.