← Quay lại trang sách

Chương 847 Hoan Nghênh Mọi Người Trở Về

Nhà

Hạ Lạc đã rất lâu chưa tới thành Huyền Vũ, cô rất tò mò về sự thay đổi của nơi đó, đồng thời lại thấy hưng phấn, cô sắp bắt đầu cuộc sống khác với trước đây.

Hổ Tây cũng có tâm trạng phức tạp, đến thành Huyền Vũ thì cách sống phải thay đổi rồi.

- Chắc nhóm Tiểu Nặc đang chờ ngươi.

Ly Nguyệt nhìn Mục Lương.

- Đúng vậy.

Mục Lương cười cười.

Lần đầu tiên rời khỏi thành Huyền Vũ lâu như vậy, không biết mấy người thiếu nữ tai thỏ đã quen chưa.

Trước đây không lâu, tiểu hầu gái gọi điện tới lần thứ ba đều là hỏi thăm bọn họ có phải rất nhanh sẽ đến thành Huyền Vũ không.

Mục Lương đứng lên, đi tới sát mép khoang thuyền lưu ly, sau đó ngồi xổm người xuống, tay dán trên sàn nhà lưu ly.

Ở vị trí lòng bàn tay tiếp xúc thì lưu ly phân giải rồi biến mất, lòng bàn tay chạm vào lông vũ của Ưng Lửa.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, cho Ưng Lửa ăn 100 điểm tiến hóa.

Du du…

Ưng Lửa hót một tiếng hài lòng, tốc độ lại tăng lên một phần nữa.

Hơn hai mươi phút sau, Ưng Lửa bắt đầu hạ độ cao, xuyên qua tầng mây đáp xuống mặt đất.

Dưới tầng mây màu xám tro, Rùa Đen to lớn an tĩnh nằm sấp.

- Oa.

Nguyệt Phi Nhan gào lên một tiếng, vội vã đứng lên ghé vào trên vách khoang lưu ly, nhìn thấy thành Huyền Vũ quen thuộc thì thở dài một hơi.

- Rốt cuộc đã trở về.

Hi Bối Kỳ cũng hưng phấn hô lên.

- Đây là thành Huyền Vũ?

Hạ Lạc trợn tròn mắt.

Cô trừng đôi mắt màu cam, ngẩn người nhìn Rùa Đen to lớn không có giới hạn, điều này có sự khác biệt quá lớn với thành Huyền Vũ cùng trong trí nhớ.

- Đúng rồi, ta quên nói với ngươi, Tiểu Huyền Vũ lại tiến hóa, hình thể lớn gấp mười lần.

Nguyệt Phi Nhan đắc ý nói.

- Tiểu Huyền Vũ lại tiến hóa…

Hạ Lạc trong ngóng đáp lời.

Chỉ là cô nghe cô gái tóc đỏ nói, Man Thú Hoang Cổ này tiến hóa đơn giản như uống nước vậy?

- Hiện tại Tiểu Huyền Vũ là Man Thú Hoang Cổ cấp mười.

Hi Bối Kỳ nói bổ sung.

- Cấp mười!!

Hạ Lạc mở to đôi môi hồng, lại một lần nữa bị dọa sợ ngây người.

- Chuẩn bị đáp xuống rồi.

Mục Lương nhắc nhở một câu.

- Vâng.

Các cô gái cùng đồng thanh đáp lại.

Ưng Lửa hót vang ra tín hiệu cảnh cáo, sau đó xoay quanh một vòng trên bầu trời ở thành Huyền Vũ, hạ cánh vào sân thượng ở Sơn Hải Quan.

- Mục Lương, vì sao không trực tiếp trở về Trung Ương?

Nguyệt Phi Nhan không hiểu hỏi. Mục Lương giải thích:

- Nếu đã trở về thì tiện đường tuần tra một chút đi.

Ngoại trừ tiện đường thị sát, còn có thể yên ổn lòng dân, nâng cao ấn tượng ở trong lòng người dân trong thành.

Bịch…

Ưng Lửa thu cánh, đáp chính xác xuống trên sân thượng.

Bịch bịch bịch…

Tiếng bước chân chỉnh tề của truyền đến, Đại An Ti mang theo Thành Phòng Quân đóng giữ ở Sơn Hải Quan tiến lên nghênh đón.

Bậc thang lưu ly được nhân viên phục vụ đẩy tới, chở khách trên khoang thuyền lưu ly.

Mục Lương đi ra khoang thuyền lưu ly, đầu tiên anh nhìn Sơn Hải Quan, sau đó mới đưa mắt nhìn đám người Đại An Ti.

- Hoan nghênh thành chủ đại nhân trở về.

Đại An Ti cung kính giơ tay lên chào theo kiểu quân đội.

- Hoan nghênh thành chủ đại nhân trở về.

Nhóm Thành Phòng Quân cũng nhấc tay cúi chào.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu ra hiệu, cất bước đi xuống khoang thuyền lưu ly.

Phía sau hắn có đám người Ly Nguyệt đi theo.

- Thành chủ đại nhân.

Đại An Ti giơ tay lên cúi chào lần thứ hai.

Cô nhận mệnh lệnh, biết được ngày hôm nay Mục Lương sẽ trở về, cho nên sáng sớm đã huấn luyện Thành Phòng Quân thật tốt, chuẩn bị công việc nghênh đón

- Ừm, ba cổng pháo đài cũng không có vấn đề gì lớn chứ?

Mục Lương lạnh nhạt hỏi.

Đại An Ti lắc đầu đáp:

- Không có, mọi việc đều như trước.

- Vậy thì tám giờ đêm ngươi đến phòng họp trong cung điện, tham gia đại hội báo cáo công tác.

Mục Lương nhìn nữ nhân tóc xanh dặn dò.

Đại hội báo cáo công tác?

- Vâng.

Đại An Ti chớp chớp đôi mắt màu xanh, mặc dù không hiểu đó có nghĩa là gì, nhưng cô vẫn nghiêm túc đáp lại.

- Ngươi đi mau đi.

Mục Lương khoát tay áo, cất bước đi vào Sơn Hải Quan, đi vào Phố Buôn Bán.

Hộ vệ Trung Ương vội vàng đuổi theo, bảo vệ Mục Lương ở chính giữa, dùng đội hình sát cánh nhau đi tới.

Lúc này, Phố Buôn Bán vẫn còn tiếng người huyên náo như trước tuy có ít người giao dịch, nhưng người ở lại thì không thiếu chút nào.

Bọn họ có mặt ở nơi này là muốn tìm kiếm các cơ hội, muốn vĩnh viễn ở lại chỗ này, không muốn trở về thành Ngự Thổ.

Trong những người này, có rất nhiều người đang tránh né kẻ địch, bởi vì thành Huyền Vũ không cho phép tự đánh lộn ẩu đả ở bên trong, cái quy định này thành ô dù cho bọn họ.

- Nhiều người quá…

Hạ Lạc mở cái miệng nhỏ nhắn giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút.

- Đã trôi qua nhiều ngày như vậy thế mà còn nhiều người như vậy.

Ly Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn nói.

- Rất nhiều người đều đi lang thang.

Mục Lương nhìn lướt hai lần, nhìn thấy không ít người ngồi bên cạnh đường.

- Đại nhân, cuối cùng ngươi đã trở về.

Giọng nói quyến rũ truyền đến.

Hồ Tiên xuất hiện, một bước lắc một cái đi tới Mục Lương.

- Vừa mới về.

Sắc mặt của anh lộ nét cười, đã hơn mười ngày không gặp nữ nhân đuôi hồ ly nên anh rất nhớ.

Con ngươi màu đỏ rực của Hồ Tiên lóe lên ánh sáng, quét mắt nhìn mái tóc dài màu cam của Hạ Lạc, vẻ mặt cô kỳ lạ.

Đôi tai hồ ly của Hồ Tiên run run, thanh lịch tao nhã nói:

- Mau trở về thôi, Mễ Nặc đang chờ ngươi.

Cô có mặt ở Phố Buôn Bán vì có một đơn hàng lớn nên khách hàng muốn đàm phán với cô, đã nói xong mới có thể chạy vội về Cung điện.

Mà đơn hàng lớn này đến từ thành phố cỡ trung có đường đi cách đây ba ngày.

- Được.

Mục Lương chịu đựng xúc động muốn sờ lỗ tai của Hồ Tiên, anh cất bước đi tới Úng Thành.

Hồ Tiên vung cánh tay mảnh nhỏ, lộ ra lúm đồng tiền như hoa nói:

- Đại nhân, tối nay ta tới tìm ngươi.

Mục Lương không quay đầu lại phất phất tay, ngoài miệng không có đáp lại nhưng trong lòng lại nói thầm một tiếng hồ ly tinh.

Đám người xuyên qua Úng Thành, ngồi lên xe ngựa lao vào phía trong thành.

Dọc theo đường đi, Hạ Lạc duy trì trạng thái nhìn xung quanh, muốn nhận thức lại thành Huyền Vũ.

- Lại có rất nhiều thực vật xanh.

Hạ Lạc sợ hãi thán phục không thôi.

Trên đường chính đi vào nội thành, ven đường trồng rất nhiều cây xanh.

Cỏ nhỏ thông thường tương đối nhiều, tuy mỗi một buội cây không cao, cũng không rậm rạp mà vẫn khiến người ta thán phục như cũ.

Bắt đầu từ Úng Thành, mãi cho đến cửa nội thành, hai bên đại lộ đều có cây xanh, đồng thời cách nhau mười thước. Đều nhìn thấy một gốc cây cao ba mét được trồng xuống.

Những gốc cây này được trồng vào lúc Mục Lương rời khỏi thành Huyền Vũ, Nguyệt Thấm Lan bảo Không Quân phối hợp, rắc hạt giống từ không trung mới có thể tạo hiệu suất cao cho màu xanh bao trùm hai bên đường phố chính.

Có Lĩnh Vực Tinh Thần bao trùm, cơ bản cây xanh đều phát triển tốt.

…………

Ở bên ngoài buồng xe, Diêu Nhi đưa tay kéo căng dây cương một chút, làm cho xe ngựa từ từ đi chậm lại.

- Đã tới nội thành.

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Hân khẽ clay động, cô bé nhìn về phía cổng Nội thành đang càng ngày càng gần xe ngựa của bọn họ.

Thủ vệ đứng ở cổng Nội thành đều có biểu tình nghiêm túc, bọn họ đang nhìn chăm chú vào chiếc xe ngựa đang tiến lại gần.

- Tránh ra, Thành Chủ Đại Nhân đã trở về.

Diêu Nhi nghiêm mặt hô.

Cửa sổ xe mở ra, Mục Lương lộ ra khuôn mặt của mình.

- Thành Chủ Đại Nhân!!

Bọn thủ vệ ngay lập tức trở nên cung kính, bọn họ vội vàng mở ra cổng, khiến cho xe ngựa có thể thuận lợi tiến vào bên trong thành.

Xe ngựa đi vào nội thành, dọc theo con đường chính rộng rãi tiếp tục chạy như bay đi về phía trước.

Hơn mười phút phía sau, xe ngựa dừng lại ở trước cổng lớn của Khu Trung Ương.

Vân Hân và Diêu Nhi xuống khỏi thùng xe, hai cô cung kính nói:

- Thành chủ Đại nhân, đã đến khu Trung Ương.

Cọt kẹt…

Tiểu hầu gái mở cửa khoang xe, đặt chiếc cầu thang xuống trước cửa.

- Cuối cùng đã về tới nhà.

Âm thanh hưng phấn của Nguyệt Phi Nhan truyền ra.

Cô hào hứng từ trong xe đi ra, nâng cao hai tay vươn người một cái.

- Vẫn là thành Huyền Vũ của chúng ta tốt hơn nhiều.

Hi Bối Kỳ đồng dạng hưng phấn, cười ra răng mèo tới.

Hạ Lạc cũng xuống khỏi thùng xe, đôi mắt đẹp của cô đang tò mò đánh giá cảnh vật xung quanh.

Cô khẽ nhếch đôi môi xinh đẹp màu hồng phấn, thở dài nói:

- Thực sự trong khoảng thời gian này thành Huyền Vũ thay đổi rất lớn…

- Mục Lương!!

Một âm thanh vô cùng mừng rỡ lại rất ngây thơ truyền đến.

Mễ Nặc hào hứng chạy ra khỏi Trung Ương, lao thật nhanh về phía Mục Lương.

- Ta đã trở về.

Mục Lương vươn tay, ôm cô gái tai thỏ đang vọt tới vào trong lòng mình.

Nhịp tim của cô gái tai thỏ đập dồn dập, tai thỏ đầy lông nhung mềm mại bị gió thổi mạnh mơn man trên cằm anh.

Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc hơi phiếm hồng, cô cất giọng nũng nịu nói:

- Rốt cuộc ngươi đã trở về.

Mục Lương vỗ nhè nhẹ lên eo nhỏ của cô gái tai thỏ, trêu ghẹo nói:

- Vài ngày không thấy ngươi, dường như lại mập thêm một chút rồi.

- Cái gì? Thật vậy không?

Mễ Nặc hoảng loạn đến tai thỏ đều cũng dựng đứng cả lên, cô ngại ngùng giấu mặt vào giữa hai bàn tay.

- Ta chỉ đùa thôi mà.

Mục Lương cười một tiếng, đưa tay theo thói quen nhẹ nhàng vuốt lên đầu cô gái tai thỏ.

- Hoan nghênh mọi người trở về nhà.

Một thân ảnh tao nhã xuất hiện.

Nguyệt Thấm Lan mặc một bộ sườn xám màu xanh lam, dáng đi vô cùng uyển chuyển, chậm rãi đi về phía đám người Mục Lương.

- Mẹ ơi, ta rất nhớ ngươi.

Nguyệt Phi Nhan rất nhanh chạy tới gần nữ nhân tao nhã, hai tay cô dang ra muốn ôm chặt lấy eo của mẹ mình.

- Ta cũng nhớ ngươi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã mỉm cười, sau đó rất nhanh nhẹ đè lại tay của thiếu nữ tóc đỏ, không cho cô ấy tới gần người.

- Mẹ ơi, mẹ để cho ta ôm một cái nha.

Nguyệt Phi Nhan phồng má nũng nịu nói.

- An toàn trở về là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng từ chối yêu cầu của con gái nói:

- Ngươi đã là người lớn, đừng như cư xử giống như con nít như vậy chứ?

Hôm nay, cô đã tỉ mỉ lựa chọn bộ đồ này, cô làm sao có thể để cho nhóc con này làm lộn xộn lung tung lên được, không thể để cho Mục Lương nhìn một màn không hoàn mỹ đó của mình được.

Nguyệt Thấm Lan vén tóc mai trên mái tóc dài màu xanh nước biển, dịu dàng nói:

- Mục Lương, hoan nghênh ngươi trở về.

- Trong khoảng thời gian này, ta không có mặt, đã khổ cực cho ngươi rồi.

Mục Lương nhẹ nhàng nói một câu cảm kích với Nguyệt Thấm Lan.

- Không khổ cực, thành Huyền Vũ cũng là nhà của ta.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã khẽ gật đầu một cái. Sau đó cô hướng sự chú ý của mình đến thiếu nữ tóc màu da cam đang đứng sau lưng Mục Lương, trên khuôn mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Tam Thiên Sứ Trưởng của thành Phi Điểu làm sao ngươi cũng tới đây?

- Về sau cô ấy cũng ở lại trong khu Trung Ương.

Mục Lương ôn hòa giải thích.

- Ở lại trong Cung điện sao?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con mắt màu xanh nước biển khẽ hỏi.

- Đúng vậy.

Mục Lương lên tiếng.

Thành Phi Điểu đã là thành phụ thuộc của thành Huyền Vũ, mà Hạ Khoa Phu cũng đã ký kết Khế Ước Ong Chúa với anh rồi. Theo đó, Hạ Lạc cũng tương đương với là người một nhà với mình, nên cô ấy có thể ở trong Cung điện.

Nguyệt Thấm Lan như có điều suy nghĩ, sau đó cô gật đầu, ưu nhã đáp:

- Ta đã hiểu, ta sẽ sắp xếp nơi ở cho cô ấy.

Mễ Nặc nhẹ nhàng kéo tay Mục Lương, âm thanh mềm mại hỏi:

- Mục Lương, ngươi đi đoạn đường dài như vậy trở về có mệt không?

- Vẫn khỏe, chỉ có một chút mệt mỏi mà thôi.

Mục Lương ôn hoa trả lời.

- Vậy chúng ta trở về Cung điện thôi, ta đi nấu chút đồ ăn cho ngươi.

Mễ Nặc lanh lảnh nói.

- Được rồi, chúng ta trở về thôi.

Mục Lương mỉm cười gật đầu, lôi kéo tay cô gái tai thỏ đi vào Trung Ương.

Hạ Lạc với Hổ Tây vội vàng đuổi theo, mà cô gái Ma Cà Rồng với thiếu nữ tóc đỏ sớm đã chạy về phía trước rồi.

Đám người đi lên thang vận chuyển đi lên tầng tám Trung Ương.

Trước cung điện, Vệ Ấu Lan và Tiểu Mật, Ba Phù đứng thành một hàng, hai tay khép chặt đặt trước bụng.

- Chào đại nhân, hoan nghênh ngài trở về nhà.

Thấy đám người Mục Lương trở về, ba tiểu hầu gái mang theo nụ cười mừng rỡ trên mặt, dựa theo nghi lễ tiêu chuẩn khẽ cúi đầu một cái.

Trên khuôn mặt Mục Lương hiện lên nụ cười thoải mái. Toàn bộ nỗ lực của anh sau khi tới thế giới này, đã được đền bù xứng đáng bằng một gia đình vô cùng ấm áp, tràn ngập yêu thương.

- Đương nhiên, bây giờ còn thêm rất nhiều ‘Người nhà’.

- Thành chủ đại nhân, ở trong cung điện chúng ta đã chuẩn bị trà nóng cho ngài uống đỡ mệt rồi.

Vệ Ấu Lan khôn khéo nói.

- Được.

Mục Lương nhếch miệng lên, anh dẫn đầu bước vào Cung điện.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía thiếu nữ tóc cam, ưu nhã nói:

- Tiểu thư Hạ Lạc, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi nhìn nhà của ngươi trước.

- Được rồi.

Hạ Lạc mơ hồ gật đầu, theo Nguyệt Thấm Lan đi về hướng Thiên Điện.

Mục Lương ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng chính, tiểu hầu gái bưng tới trà nóng đặt ở trước mặt anh.

- Mục Lương, ngươi muốn ăn cái gì, ta sẽ đi nấu cho ngươi ăn.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

- Mỳ chua cay đi, cũng có đoạn thời gian rồi ta chưa được nếm món đó.

Mục Lương dịu dàng cười nói.

- Vâng, đợi ta một lát.

Mễ Nặc ngoan ngoãn lên tiếng.

Cô gái tai thỏ hào hứng đi vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn làm việc với tâm trạng vô cùng vui sướng.

- Đại nhân, chúng ta đi tới sân huấn luyện nhìn trước được không?

Ngải Lỵ Na xin chỉ thị.

- Đi đi.

Mục Lương khoát tay áo, nhẹ giọng nói:

- Thuận tiện thông báo cho mấy người Ngôn Băng nhé. Khoảng tám giờ tối nay chúng ta sẽ họp để báo cáo công tác.