Chương 923
Thật Là Một Cô Gái Vô Vị Cót két…
Cửa phòng bị đẩy ra, Tam thống lĩnh bước ra khỏi phòng.
Na An vỗ nhẹ chiếc hộp vỏ sò được cất giấu bên hông, lúc này mới lắc lư đi theo ra ngoài.
Trên đường phố, người đến người đi tấp nập.
- Đi thôi! Chúng ta đi thành Huyền Vũ ăn bún chua cay, ta đã mong ngóng hai ngày nay rồi.
- Ta cũng muốn đi mua trái cây, cùng đi thôi!
- Lần này, ta đã mang theo tất cả tinh thạch hung thú, ta muốn ở trong Viện Ca Kịch cả ngày.
Na An dấu hỏi đầy đầu, những người này đang nói về cái gì vậy, nghe có vẻ rất thú vị.
- Tam thống lĩnh, thành Huyền Vũ ở nơi nào?
Cô tò mò gọi lại Tam thống lĩnh đang đi phía trước..
- Ngươi nhìn sang bên kia.
Tam thống lĩnh tiếp tục bước đi, giơ ngón tay chỉ về phía đất liền.
Cô gái Người Cá nhìn theo ngón tay của Tam thống lĩnh, lúc này mới phát hiện có một ngọn núi lớn ở trên đất liền, lớn đến nỗi mà tầm mắt không cách nào nhìn thấy toàn bộ.
- A? Khi nào nơi đó có thêm một ngọn núi vậy?
Na An kinh ngạc thốt lên, đôi mắt màu tím trợn tròn, vẻ mặt cô ngây ngốc đáng yêu.
Tam thống lĩnh nói với vẻ mặt không chút cảm xúc:
- Thành Huyền Vũ ở trên đó.
Rùa Đen đã tới được năm ngày, người dân thành Bắc Hải đã tiếp nhận sự hiện hữu của nó, thậm chí còn thường xuyên lui tới Phố Buôn Bán.
- Cái này, cái này…
Na An nói có chút lắp bắp.
- Ngọn núi mà ngươi nói là một con Man Thú Hoang Cổ, mà thành Huyền Vũ được xây ở trên lưng nó.
Tam thống lĩnh khó được nhiều lời vài câu.
- Một tòa thành được xây ở trên lưng Man Thú Hoang Cổ?
Na An sửng sốt, ngay sau đó hai mắt cô tỏa sáng, cô rất muốn đi lên đó dạo chơi.
Năm nay, cô đã mười sáu tuổi, trong lòng tràn ngập tò mò đối với sự vật mới lạ, một tòa thành xây ở trên lưng Man Thú Hoang Cổ, làm sao mà cô có thể không đến thăm cho được?
- Đi thôi, chúng ta đến gặp thành chủ đại nhân trước.
Tam thống lĩnh tiếp tục đi tới trước.
- Tam thống lĩnh, ngươi nói cho ta biết đi, thành Huyền Vũ có gì khác lạ không?
Na An đuổi theo, miễn cưỡng đi song sóng với Tam thống lĩnh, nghiêng đầu hỏi:
- Vì sao tất cả mọi người đều muốn đi tới đó?
- Nơi đó có Phố Buôn Bán, có rất nhiều món ăn ngon.
Tam thống lĩnh trả lời với giọng nhạt nhẽo.
- Còn ngon hơn cả thịt Cá Chuồn sao?
Na An quỷ thần xui khiến hỏi một câu.
-.....
Tam thống lĩnh im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:
- Tiểu thư Na An, ta chưa từng ăn thịt Cá Chuồn, cho nên không thể so sánh được.
Trên mặt Na An lộ ra vẻ nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi:
- Bố Vi Nhân không chia cho ngươi ăn sao?
-.......
Tam thống lĩnh im lặng không có trả lời.
Na An thức thời im lặng, không có tiếp tục hỏi sâu hơn.
Lúc trước vì để giảm bớt khó khăn ở đảo Người Cá, cô nhịn đau mang một con Cá Chuồn chết tới thành Bắc Hải và làm một vụ giao dịch lớn với Bố Vi Nhi.
Cũng chính nhờ vụ giao dịch này mà đảo Người Cá đã trải qua một đoạn thời gian thoải mái.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Na An có chút ảm đạm.
- Ngươi làm sao vậy?
Tam thống lĩnh quay đầu hỏi.
- Không có gì.
Na An hít một hơi thật sâu, nụ cười lại hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của cô.
- Ừ.
Tam thống lĩnh đáp, vẻ mặt cô ta không hề thay đổi.
-....
Na An bĩu môi, trong lòng thầm mắng đối phương quá không thú vị.
Cô quay đầu nhìn về phía Man Thú Hoang Cổ trên lục địa, ánh mắt màu tím của cô lấp loé.
Trên đường đi, Tam thống lĩnh vẫn tiếp tục giữ yên lặng, trong khi cô gái Người Cá liên tục đè chặt lớp da thú trên người để tránh lộ đuôi ra ngoài.
- Gần đây Bố Vi Nhân các hạ có bận rộn lắm không?
Na An tìm kiếm chủ đề để bắt chuyện.
- Vẫn tốt.
Tam thống lĩnh lạnh như băng mà phun ra hai chữ.
-....
Na An không hỏi nữa, thật là một cô gái vô vị.
…………
Trong phòng nghỉ ngơi, Phủ Thành Chủ thành Bắc Hải.
Bố Vi Nhânngồi tê đít chủ vị, cầm trong tay quả táo cắn một miệng lớn.
- Thật ngọt.
Con mắt màu xanh lục của cô lóe lên tia sáng thỏa mãn.
Nhóm khôi giáp Cua Qủy Xanh đầu tiên đã giao cho thành Huyền Vũ, lúc này trong kho hàng đã có vài rương hoa quả mới mẻ.
Đạp đạp đạp…
Tam thống lĩnh đi tới, cung kính tiếng nói:
- Thành Chủ Đại Nhân, tiểu thư Na An tới.
Bố Vi Nhân phồng má, giọng mơ hồ không rõ nói:
- Ừ ừ….. Cuối cùng đã tới, cho cô ấy đi vào đi.
- Vâng.
Tam thống lĩnh cung kính hành lễ, xoay người rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Đạp đạp đạp….
Một lát sau, tiếng bước chân kỳ quái truyền đến, tam thống lĩnh cầm theo hai túi da thú đi vào phòng nghỉ ngơi, Na An đi theo phía sau.
- Bố Vi Nhân, lại gặp mặt.
Na An cười tươi như hoa chào hỏi. Bố Vi Nhân hai ba ngụm đã ăn xong quả táo, vỗ tay ngồi thẳng thân thể.
Cô thuận tay quệt miệng, quan tâm hỏi
- Lần này tới, không có bị thương chứ?
- Không có, lần này rất thuận lợi.
Na An thuận miệng đáp.
Cái mũi yêu kiều của cô hơi nhúc nhích, như ngửi được mùi vị.
Na An trừng mắt con mắt màu tím, tò mò hỏi:
- Bố Vi Nhân, ngươi mới vừa ăn cái gì vậy?
Khóe môi Bố Vi Nhân giật giật, bất đắc dĩ cười nói:
- Lỗ mũi của ngươi vẫn thính như vậy.
Cô giơ tay lên gãi gãi, ra hiệu cho hầu gái đứng ở bên tường, cho cô ta xoay người ly khai. Cũng không lâu lắm, hầu gái bưng tới một dĩa hoa quả, đặt trên bàn gỗ.
- Ăn đi, đều là hoa quả tươi.
Bố Vi Nhânphóng khoáng nói.
- Quao, ưm…
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ người cá tỏa ánh sáng, không khách khí cầm lấy quả táo, thở dài nói:
- Thật tươi mới, mới hái sao?
- Không rõ, có thểế như thế.
Bố Vi Nhân thuận miệng đáp.
Cô cũng rất tò mò, hoài nghi thành Huyền Vũ có vườn trái cây, quyết định sẽ tìm một cơ hội đến thành Huyền Vũ đi dạo.
Răng rắc
- Rất giòn, rất ngọt, thật nhiều nước.
Na An khen ba câu liên tiếp, đôi mắt màu tím tỏa sáng lấp lánh.
-....
Bố Vi Nhân nhếch mép một cái, âm thanh vừa hờn dỗi vừa thỏa mãn là xảy ra chuyện gì?
Na An từng ngụm lớn ăn quả táo, toàn tâm toàn ý nhai hưởng thức, nhìn trông rất đáng yêu.
- Tốt lắm, lần này mang theo thứ gì tốt tới?
Bố Vi Nhân cảm thấy hứng thú hỏi.
- Vẫn là vài thứ kia.
Na An nuốt xuống một miếng táo cuối cùng.
Cô nhìn hạt hạt giống màu hồng ở bên trong, thận trọng cất. Bố Vi Nhân chỉ là nhìn, không có ngăn cản.
Thiếu nữ người cá đứng lên, cởi ra túi da thú, lấy ra từng món một đồ vật ở bên trong, đặt trên bàn gỗ.
Bố Vi Nhân đứng lên, đánh giá đồ trên bàn.
- Đây là trân châu ngươi muốn, tổng cộng có 23 viên.
Na An mở ra một rương gỗ nhỏ, lộ ra đồ vật chứa bên trong.
Trong rương, chứa 23 viên ngọc trai gần như trong suốt rất nhỏ, mỗi một viên đều to cỡ trái nhãn.
- Lần này cũng không có vẻ trân châu dị sắc?
Bố Vi Nhân ngước mắt kinh ngạc hỏi.
- Không có, vẻ ngọc trai dị sắc vẫn luôn rất hiếm.
Ánh mắt Na An hơi né tránh. Trân châu dị sắc chỉ có vẻ Thú Trân Châu Dị Sắc mới có thể sinh ra.
Nhưng đảo Người Cá không biết vì sao gần mấy tháng qua, Thú Trân Châu Dị Sắc đều uể oải suy sụp.
Mỗi tháng sản xuất ra trân châu dị sắc đều thật rất ít, tự cho mình dùng cũng không đủ, làm sao lại có dư ngọc trai dị sắc lấy ra giao dịch.