Chương 927 Nếu Không Tận Mắt Thấy Mà Chỉ Nghe Người Khác Kể Lại, Chắc Chẳng Ai Có Thể Tin Nổi Chuyện Này Sắc mặt Cao Thao nghiêm túc lên, hắn rất nghiêm túc đánh giá mấy người Bố Vi Nhân cùng Na
An, trong lòng đang cân nhắc tính thật giả của lời nói này.
- Ai trong số các ngươi là thành chủ Thành Bắc Hải?
Hắn nghiêm mặt hỏi
- Ta.
Bố Vi Nhân khẽ hất hàm, trên mặt cô tràn đầy kiêu ngạo.
Cao Thao ngưng trọng nhìn cô ấy, người phụ nữ trước mắt cũng không giống người bình thường.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Phó Thủ, thấp giọng nói:
- Đi mời Đại tổng trưởng đến, sau đó nhớ thông báo tình huống ở đây cho khu Trung Ương.
- Vâng!
Phó Thủ lên tiếng, sau đó xoay người rời khỏi Thiên Môn Lâu.
- Các vị, xin chờ một chút.
Cao Thao không kiêu ngạo không siểm nịnh nói
- Được.
Bố Vi Nhân lạnh nhạt gật đầu.
Không bao lâu sau, Phó Thủ vừa rời đi đã trở lại. Hắn đi tới gần rồi nhỏ giọng nói bên tai Cao Thao.
- Được rồi, ta đã biết.
Cao Thao chậm rãi gật đầu.
Hắn nhìn về phía mấy người Bố Vi Nhân, đưa tay ra hiệu nói:
- Các vị, xin theo ta đến đây đi.
- Được.
Khóe môi Bố Vi Nhân hơi nhếch lên một chút.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Na An, biểu tình trên mặt cô như muốn nói: cứ nghe theo ta là đúng.
Na An cố nặn ra một nụ cười, đôi lông mi dày của cô hơi run run, trong mắt vẫn còn một chút lo lắng. Cao Thao đi ở phía trước, xuyên qua con đường đặc biệt rời khỏi Thiên Môn Lâu, đi về phía Huyền Không Các.
Con đường đặc biệt này đúng là một nơi rất đặc biệt, thông qua con đường này có thể rất nhanh đi tới những cửa ải trong thành.
Huyền Không Các cũng có con đường đặc biệt. Sau khi mọi người vượt qua bài kiểm tra đơn giản, lại tiếp tục đi thêm một đoạn nữa đã tới trước Sơn Hải Quan. Lúc này ở Sơn Hải Quan, đang có rất nhiều người.
Trên quảng trường cao vút, Phi Thuyền vận chuyển vẫn đang dỡ hàng, nhưng toàn bộ hành khách đều đã rời khỏi thuyền. Kiến thợ cần mẫn ra ra vào vào khoang hành lý trên Phi Thuyền, dọn sạch tài liệu hung thú ở trong đó mang ra bên ngoài.
Phi Thuyền hạ cánh đã được một tiếng đồng hồ. Đám người Mục Lương sớm đã rời đi, trở lại cung điện trong khu Trung Ương.
Phía trước Sơn Hải Quan, Đại An Ti với vẻ mặt lạnh nhạt, đang nhìn chăm chú về phía đám người Bố Vi Nhân đang đi tới.
- Đại tổng trưởng, ta đã mang người đến.
Cao Thao nâng tay lên chào theo nghi thức quân đội.
- Được rồi, ngươi đi đi.
Đại An Ti khoát tay.
- Vâng!
Cao Thao xoay người rời đi.
Đại An Ti đánh giá Bố Vi Nhân, nâng tay lên ra hiệu:
- Đi theo ta, thành chủ đại nhân đang chờ các ngươi.
- Ngươi có thể mang chúng ta đi dạo một vòng Thành Huyền Vũ được không?
Bố Vi Nhân mỉm cười hỏi.
- Các hạ, thành chủ của chúng ta đang chờ.
Sắc mặt Đại An Ti vẫn bình tĩnh, cô nhấn mạnh câu nói hồi nãy của mình.
- Được rồi, đi thôi.
Bố Vi Nhân bĩu môi.
Đại An Ti xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người đi qua Sơn Hải Quan, tiến vào bên trong Phố Buôn Bán, âm thanh ồn ào huyên náo vang lên bên tai.
- Thiệt nhiều người!
Na An trừng lớn con ngươi màu tím, tránh ở phía sau Bố Vi Nhân đưa mắt đánh giá chung quanh.
Thành Huyền Vũ, là toà thành thị thứ hai mà cô được tới. Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ. Hai con ngươi của cô gái người cá co rút lại, người xa lạ càng nhiều, cô lại càng khẩn trương.
- Thật nhiều người, náo nhiệt hơn so với thành Bắc Hải.
Bố Vi Nhân nhẹ giọng tự nói.
Tuy rằng thành Bắc Hải cũng náo nhiệt, nhưng không có Phố Buôn Bán đông người như thành Huyền Vũ.
Đại An Ti không nói lời nào, chỉ tiếp tục đi về phía Úng Thành.
Bố Vi Nhân bất đắc dĩ bĩu môi, đành tăng tốc đuổi theo cô ấy.
- Từ từ đã.
Na An nắm lấy chiếc váy bằng da thú, cố gắng quẫy vây đuôi đi theo.
Đại An Ti quay đầu lại nhìn về phía cô gái người cá, tư thế đi lại quái dị của cô ấy khiến cho của cô chú ý. Na An khẩn trương lên, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo.
Con ngươi lạnh lùng của Đại An Ti lóe lên một tia sáng, cô do dự một chút, nhưng cũng không lên tiếng hỏi. Mọi người xuyên qua Úng Thành, đi về phía xe ngựa khu vực Trung Ương đã chuẩn bị xong.
Bố Vi Nhân nhìn hàng cây xanh dài típ tắp không thấy điểm cuối, vẻ mặt cô vô cùng rung động.
Tuy rằng cô đã nghe Đại thống lĩnh nhắc qua về chuyện thành Huyền Vũ có rất nhiều cây xanh, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy.
- Tại sao lại có nhiều cây xanh như vậy?
Na An mở to đôi môi hồng, lần đầu tiên cô nhìn thấy tảo xanh tới vậy.
- Lên xe đi.
Đại An Ti mở miệng nói. Cô cảm thấy biểu hiện của những người tới từ thành Bắc Hải này, có chút quen thuộc, lại có chút không quen thuộc. Na An vô cùng khẩn trương, cô đưa tay túm lấy váy da thú, nhảy lên thùng xe.
Con ngươi của Đại An Ti hơi co lại, cô khó hiểu nhìn xuống thứ vừa lộ ra ở dưới váy da thú của cô gái người cá. Đó là cái gì?
- Đi thôi.
Bố Vi Nhân đã ngồi vào trong xe.
- Xuất phát.
Đại An Ti ngồi ở bên ngoài thùng xe, nhẹ nhàng rung dây cương, sau đó ra lệnh cho Lợn Tám Răng Nanh.
Rống rống rống…
Lợn Tám Răng Nang gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu kéo xe ngựa, chạy như bay về phía trước.
Trong xe, Na An liên tục kêu lên đầy kinh ngạc. Con ngươi màu tím của cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào hàng cây xanh bên ngoài thùng xe, xem không biết chán. Ở trên đảo Người Cá, cây xanh cũng là một thứ hiếm có.
Trong lòng Bố Vi Nhân cũng tán thưởng không thôi. Đột nhiên cô hiểu được tại sao lần này Hội nghị Thánh Địa lại lựa chọn tổ chức ở Thành Huyền Vũ.
Nửa giờ sau, sau một quãng đường dài suôn sẻ, xe ngựa đã đi vào nội thành, tiến thẳng đến Trung Ương. Lại qua hơn hai mươi phút, xe ngựa chậm rãi dừng ở trước cổng Trung Ương.
- Thành Huyền Vũ quá lớn.
Bố Vi Nhân vô cùng ngạc nhiên.
Từ Thiên Môn Lâu, phải mất tới một tiếng đồng hồ, bọn họ mới đến được khu Trung Ương, điều này đã đủ để chứng minh Thành Huyền Vũ vô cùng rộng lớn.
- Tới rồi, xuống xe đi.
Đại An Ti mở cửa thùng xe, bước xuống xe trước.
Đám người Bố Vi Nhân xuống xe ngựa, đi theo Đại An Ti tiến tới trước cổng Trung Ương. Mọi người lên thang vận chuyển, tiếp tục đi tới tầng tám Trung Ương.
Đại An Ti cụp mắt xuống, bên tai cô đang vang lên rất nhiều âm thanh xuýt xoa tán thưởng cùng những tiếng hô ngạc nhiên. Thang vận chuyển dừng lại.
- Nơi này là khu vực quan trọng của thành Huyền Vũ, mong các vị đừng đi lung tung.
Đại An Ti dặn dò một câu, sau đó cất bước đi vào cung điện, tới phòng tiếp khách.
- Nơi ở của Mục Lương các hạ thật đẹp.
Đôi mắt của Bố Vi Nhân lóe lên một tia sáng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Trà Thụ Tinh Thần lớn đến mức người ta khó có thể tưởng tượng được. Nơi đây lại có một cây cổ thụ to lớn hơn rất nhiều so với thành Bắc Hải. Nếu không tận mắt thấy mà chỉ nghe người khác kể lại, chắc chẳng ai có thể tin nổi chuyện này.
Thiếu nữ người cá đã hô tới khàn cả giọng. Một đường đi tới, tâm tình ngạc nhiên của cô sớm đã bị thành Huyền Vũ làm cho chết lặng.
………..
Két…Két…
Cửa thư phòng bị đẩy ra.
- Mục Lương, Bố Vi Nhân đã đến.
Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào thư phòng, nhìn thấy Mục Lương đang đùa nghịch với một đám mây màu đen ở phía sau bàn làm việc.
Mục Lương đang làm thí nghiệm, nếu không có ngoại lực tác động vào thì đám mây màu đen này có thể tồn tại được bao lâu.