← Quay lại trang sách

Chương 929 Tình Huống Này Rất Giống Với

Thành Sơn.

- Cô ấy chính là Na An, đến từ tộc Người Cá ở sâu trong biển cả.

- Tộc Người Cá?

Con ngươi màu đen thâm thúy của Mục Lương rất nghiêm túc đánh giá Na An, nhưng từ trên người cô ấy, anh không nhận ra bất kỳ dấu hiệu đặc thù nào của chủng tộc Người Cá.

Na An rụt cổ, ánh mắt của Mục Lương đầy tính xâm lược, giống như có thể nhìn thấu những gì ẩn sâu trong tâm hồn người khác.

- Bố Vi Nhân các hạ, ta không thấy Na An tiểu thư có gì khác biệt so với người bình thường?

Nguyệt Thấm Lan thanh nhã nói.

Đôi tay nhỏ bé của Na An nắm lấy chiếc váy da thú, lúc này tim cô đập rất nhanh.

Cô do dự một chút, lại nghĩ đến nguy cơ những tộc nhân trên đảo sắp gặp phải, cô quyết định đưa tay cởi bỏ chiếc váy da thú, hiển lộ ra cái đuôi màu tím tuyệt mỹ của mình.

Sau khi rời khỏi nước mặn, độ sáng bóng trên cái đuôi có chút ảm đạm.

Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan nở to, tay cô vịn chặt vào ghế, kinh ngạc nhìn chằm chằm cái đuôi màu tím kia.

Trong con ngươi của Mục Lương chớp lên ánh sáng. Mặc dù anh đã đoán được hình như vậy, nhưng tới lúc được nhìn thấy người thật, không tránh khỏi một chút ngạc nhiên.

Na An run rẩy, cô vội vàng dùng da thú che lại cái đuôi của mình. Đôi mắt cô né tránh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của đám người Mục Lương.

- Cái đuôi thật đẹp.

Nguyệt Thấm Lan khen ngợi.

Tốc độ tim đập của cô gái người cá dần chậm lại, cô ngước mắt nhìn người phụ nữ tao nhã, từ trên gương mặt của cô ấy, cô không cảm nhận được bất kỳ tia ác ý nào.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Tộc Người Cá, không khác nhiều so với những gì ta đã nghĩ.

Thế giới này đã có người thú, có thêm người cá cũng không làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

- Mục Lương các hạ, không phải ngươi nói có chuyện cần bàn bạc với tộc Người Cá sao? Hiện tại có ngươi có thể nói được rồi.

Bố Vi Nhân lạnh nhạt nói.

Thiếu nữ người cá nghe vậy ngẩng đầu lên, và tò mò nhìn về phía Mục Lương.

- Giao dịch có thể làm thì rất nhiều, nhưng ngươi có quyền quyết định hay không?

Mục Lương dù bận vẫn ung dung nhìn chăm chú vào cô gái người cá.

Âm thanh Na An run nhè nhẹ nói:

- Vậy phải xem đó là loại giao dịch gì, có một số chuyện ta có thể làm chủ.

- Thành Huyền Vũ có nước ngọt, hoa quả, rau xanh, cây xanh, ở Phố Buôn Bán còn có nhiều hàng hóa khác. Tất cả đều có thể giao dịch.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

- Vậy các ngươi muốn cái gì?

Na An chớp chớp con ngươi màu tím.

- Thú Trân Châu, Cá Chuồn.

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.

- Cái gì?

Na An trừng lớn con ngươi màu tím, người này mở miệng ra là đòi hai loài thú tổ mà tộc Người Cá tín ngưỡng? Thú Trân Châu cùng Cá Chuồn, đều là linh thú mà tộc người cá tín ngưỡng, thờ phụng, còn xưng tụng chúng là thú tổ của họ.

Thú Trân Châu có thể sinh ra ngọc trai, cho phép người cá ở dưới nước trong khoảng thời gian dài hơn, gia tăng lượng thức ăn mà họ kiếm được.

Cá Chuồn sống ở gần đảo Người Cá, là lính gác của người cá, cũng là vật cưỡi mà người cá thường sử dụng. Mỗi khi có Hung Thú Biển tới gần, Cá Chuồn sẽ phát ra cảnh báo, giúp cho tộc Người Cá rời đi nhanh chóng.

Bởi vì những tác dụng này, Thú Trân Châu với Cá Chuồn mới trở thành thú tổ mà tộc Người Cá tín ngưỡng.

- Có vấn đề gì sao?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Sắc mặt Na An nghiêm túc nói:

- Các hạ, Thú Trân Châu với Cá Chuồn đều là thú tổ mà tộc Người Cá tín ngưỡng, không phải hàng hoá để giao dịch.

- Tộc Người Cá tín ngưỡng Cá Chuồn với Thú Trân Châu?

Mục Lương cảm thấy ngoài ý muốn.

- Đúng, nhiều năm qua vẫn là như vậy.

Na An nghiêm túc gật đầu.

- Như vậy sao…?

Mục Lương dựa lưng vào ghế.

Anh rất có hứng thú đối với Thú Trân Châu cùng Cá Chuồn, nhưng nếu đã không thể giao dịch được, vậy có lẽ nên tìm biện pháp khác.

- Tiểu thư Na An, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết, đừng vội khẳng định như vậy.

Nguyệt Thấm Lan duỗi hai chân ra, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô gái người cá.

- Trừ phi…

Na An cắn môi dưới, cô chỉ nói một nửa đã dừng lại.

Cô nhớ tới những khó khăn trên đảo Người Cá, cùng với nguy hiểm mà bọn họ sắp sửa đối mặt trong tương lai, điều này làm cho cô rất do dự.

- Trừ phi cái gì?

Mục Lương cảm thấy tinh thần vô cùng tỉnh táo.

Sắc mặt Na An nghiêm túc, cô nói vô cùng rõ ràng:

- Thành chủ các hạ, ta nghe Bố Vi Nhân nói, thành Huyền Vũ đã từng tiêu diệt sào huyệt của hư quỷ?

- Đúng.

Mục Lương âm thầm suy nghĩ, anh có một ít suy đoán thông qua câu nói này.

Na An nhìn chăm chú vào Mục Lương, muốn từ trên mặt hắn phân biệt được thật giả. Nhưng Mục Lương không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt mình, cô có nhìn cũng không nhận ra được điều gì.

- Ở bên dưới đảo Người Cá, có một sào huyệt hư quỷ.

Na An nói một câu kinh người.

- Bên dưới đảo Người Cá, có một sào huyệt hư quỷ sao?

Vẻ mặt Bố Vi Nhân chấn động, cô trừng lớn con ngươi màu xanh biếc nhìn chằm chằm vào thiếu nữ người cá.

- Đúng vậy.

Sắc mặt Na An ảm đạm, cô gật đầu.

- Làm sao mà ngươi biết?

Mục Lương nhíu mày hỏi.

Hư quỷ còn có thể sinh sống ở sâu bên trong biển sao?

- Trên đảo người có cá một cái hồ, đáy hồ có một miệng động đi thông tới sào huyệt hư quỷ.

Đáy mắt Na An lộ ra sợ hãi vẻ.

Nửa năm trước, nước ở hồ giảm xuống rất nhanh, cuối cùng thậm chí còn khô cạn, lộ ra miệng động ở đáy hồ. Trước đây bọn họ không hề biết sự tồn tại của miệng động, sau khi hồ nước khô cạn mới phát hiện ra.

Vì thế, trưởng lão của tộc Người Cá đã phái người xuống đó điều tra. Nhưng người đó đi mà không trở về, điều này làm cho mọi người trong tộc người cá hoảng sợ. Sau này, lại có mấy con hư quỷ cấp thấp từ miệng động đi ra. Lúc đó, mọi người mới biết bên trong miệng động kia là sào huyệt hư quỷ.

– Hư quỷ không sợ nước sao?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

- Mục Lương các hạ, có loại hư quỷ sống dưới nước.

Bố Vi Nhân giải thích nói.

- Như vậy…À?

Mục Lương có chút đăm chiêu gật đầu.

Anh nhìn về phía Na An, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi tới đây muốn ta giúp đỡ giải quyết sào huyệt hư quỷ trên đảo Người Cá?

Na An dùng sức gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu các hạ có thể làm được, trưởng lão của chúng ta chắc chắn sẽ nguyện ý giao dịch Thú Trân Châu với Cá Chuồn.

Cô hiểu rõ tộc trưởng với các trưởng lão, sự tồn tại của hư quỷ chẳng khác nào gai đâm vào tim họ. Nếu có thể nhổ đi cái gai này, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý giao dịch.

Con ngươi của Mục Lương loé sáng, anh đan mười ngón tay vào nhau, lạnh nhạt nói:

- Nhưng giao dịch này không công bằng.

Giải quyết một sào huyệt hư quỷ, đổi lấy Cá Chuồn với Thú Trân Châu, chắc chắn không có lời.

……….

Na An cắn môi dưới, trong đầu vẫn vờn quanh lời Mục Lương vừa nói. Đúng vậy, giao dịch này không công bằng.

- Tộc Người Cá còn có thứ gì có thể giao dịch?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Na An có chút thất thần lắc đầu:

- Ta không biết.

- Vậy giao dịch lần này không bàn tiếp được rồi.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Mục thành chủ các hạ, xim cho ta một cơ hội. Ta sẽ trở về hỏi lại tộc trưởng của ta một chút.

Na An ngẩng đầu, rất chân thành nói.

- Có thể.

Mục Lương gật đầu.

- Ta có chuyện muốn hỏi. Hiện tại, sào huyệt hư quỷ trên đảo Người Cá như thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Lan mở miệng hỏi.

- Rất không ổn định, cứ vài ngày sẽ có hư quỷ xuất hiện.

Na An thở dài nói.

Lúc này, tộc Người Cá đã lâm vào trạng thái đề phòng cao độ. Mỗi ngày đều có người canh giữ ở bên hồ, chỉ cần có hư quỷ xuất hiện, lập tức đánh chết.

Cô gái người cá đến thành Bắc Hải giao dịch khôi giáp Cua Quỷ Xanh, cũng vì đề cao thực lực cho tộc Người Cá.

- Tình huống này rất giống với thành Sơn.

Vẻ mặt Đại An Ti ngưng trọng nói.

- Vì sao lại nói như vậy?

Bố Vi Nhân tò mò hỏi.

- Lúc trước, khi thành Sơn bắt đầu xuất hiện hư quỷ đột kích, cũng có quy luật, chỉ là sau này…

Ánh mắt Đại An Ti ảm đạm xuống, cô không tiếp tục nói nữa.

Cô chỉ nói một nửa, nhưng mọi người đều hiểu kết cục của nó là gì.

- Các hạ từng là người của thành Sơn?

Bố Vi Nhân thông qua quan sát thần thái của Đại An Ti, đã đoán ra thân phận vốn có của cô ấy.

Đại An Ti khép hờ con ngươi màu băng, không muốn đáp lại.

- Nói như vậy, nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, hư quỷ có thể sẽ xuất hiện ồ ạt?

Na An biến sắc, tim cô đập mạnh và nhanh hơn.

Cô thử nghĩ tưởng tượng một chút, kết quả chỉ có một, đó là tộc Người Cá đi về hướng diệt vong.

- Không phải có thể, mà là nhất định.

Ánh mắt Mục Lương bình tĩnh, anh gằn từng chữ:

- Thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ sắp sửa tràn đến, hư quỷ ở trong sào huyệt hư quỷ, sớm hay muộn cũng phải đi ra.

Na An luống cuống, trong đầu cô không tự chủ được hiện lên hình ảnh núi thây biển máu, còn tộc nhân của cô đang bị hư quỷ cắn xé. Những cảnh tượng này khiến cho cô vô cùng hoảng sợ.

Nguyệt Thấm Lan nghi hoặc hỏi:

- Ta có chút nghi hoặc. Nếu trên đảo đã phát hiện ra sào huyệt hư quỷ, vì sao các ngươi không tính tới chuyện rời khỏi đó?

Ánh mắt Na An ảm đạm, cô lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Tộc trưởng nói, đó là đất tổ của tộc Người Cá, chúng ta không thể rời đi.

- Vì một vùng đất tổ, muốn cho toàn bộ tộc nhân diệt vong?

Bố Vi Nhân cười lạnh một tiếng, cô chỉ cảm thấy tộc trưởng tộc Người Cá đúng là đầu óc có bệnh.

Na An trừng mắt nhìn người phụ nữ tóc màu xanh biếc một cái, nghiêm túc nói:

- Bố Vi Nhân, ngươi đừng nói những lời như vậy, tộc trưởng cũng có chỗ khó xử của ngài.

- Cho dù có khó xử, cũng không nên để cho toàn tộc cùng nhau mạo hiểm.

Bố Vi Nhân lạnh lùng nói.

Cô là người rất có trách nhiệm. Lúc trước chính vì thành Bắc Hải, cô mới phải ngừng lại những chuyến mạo hiểm của mình, bất đắc dĩ tách ra với Nguyệt Thấm Di, sau đó lưu lại kế thừa vị trí thành chủ.

- Ta cũng không biết…

Na An thở dài, vẻ mặt cô tràn đầy hoảng hốt.

- Rời đi đảo Người Cá, cũng là một lựa chọn không tồi.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Nhưng không dễ dàng, bởi vì trên đảo có người già và trẻ nhỏ.

- Hơn nữa, hàng năm đều có lốc xoáy bao phủ đảo Người Cá.

Na An lắc đầu thấp giọng giải thích:

- Muốn rời khỏi đó, chúng ta phải bơi dưới nước trong một khoảng thời gian rất dài. Những người thể lực không tốt, sẽ không thể rời đi.

Đảo Người Cá, hàng năm đều bị lốc xoáy bao phủ, hơn nữa, thuỷ vực xung quanh cũng vô cùng phức tạp, với nhiều loạn lưu và xoáy nước.

Nếu không cẩn thận, bị cuốn vào, những người có thực lực thấp, rất khó khăn để thoát khỏi.

Bởi điều kiện sống phức tạp, chỉ những người cá khoẻ mạnh, có thực lực cường đại mới có khả năng đi săn, mang thức ăn về cho tộc nhân trên đảo.

- Tình huống cụ thể ta không rõ ràng lắm, không thể đưa ra đề nghị.

Mục Lương buông tay.

- Thành chủ các hạ, xin cho ta thời gian, ta lập tức trở về bàn lại với tộc trưởng.

Na An đứng lên. Da thú trên người cô rớt trên mặt đất, nhưng lúc này cô cũng không cố che giấu cái đuôi của mình nữa.

- Đi đi.

Mục Lương gật đầu.

Na An vô cùng cung kính xoay người hành lễ với Mục Lương, sau đó cô cúi người nhặt da thú lên một lần nữa quấn quanh cơ thể mình, động tác trở nên vặn vẹo, đi ra bên ngoài.

- Thấm Lan, tiễn cô ấy rời đi.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, tiễn cô gái người cá rời đi cung điện.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía Bố Vi Nhân đang ngồi im không hề động đậy, anh lạnh nhạt hỏi:

- Các hạ còn có chuyện gì?

Tia sáng trong mắt Bố Vi Nhân chớp động, cô nghiêm túc hỏi:

- Các hạ, ngươi thực sự có hứng thú với hư quỷ sao?

- Ngươi có tin tức gì sao?

Mục Lương hỏi lại một câu.

- Ta không biết, nhưng Nguyệt Thấm Di biết, chỉ cần các hạ tìm được cô ấy.

Bố Vi Nhân lắc đầu nói.

Mục Lương nhướng mày, người phụ nữ tóc màu xanh biếc này muốn mượn tay anh, đi tìm Nguyệt Thấm Di sao?

Bố Vi Nhân đưa tay vén lọn tóc dài ở thái dương, mở miệng nói:

- Nguyệt Thấm Di đã đi sâu vào trong Vùng Nước Mặn được ba năm rồi, nếu cô ấy còn sống, chắc đã tìm ra chân tướng.

Cô rất lo lắng cho người bạn thân của mình, nhưng chỉ dựa vào thực lực của cô, rất khó tìm được cô ấy.

- Chắc chắn như vậy?

Mục Lương cụp mắt xuống.

Bố Vi Nhân dùng sức gật đầu:

- Tất cả những tin tức chúng ta điều tra được, đều liên quan tới sâu trong Vùng Nước Mặn, chân tướng nhất định ở nơi đó.

- Thú vị.

Khóe miệng Mục Lương cong lên, anh lạnh nhạt nói:

- Không cần ngươi nói, ta sẽ đi xem.

Nguyệt Thấm Di là chị gái của Nguyệt Thấm Lan, cho dù Bố Vi Nhân không nói, anh cũng sẽ đi tới chỗ sâu trong biển khơi nhìn, tìm tới cái gọi là điểm cuối cùng.

Bố Vi Nhân sửng sốt, tiếp đó, lại có chút đăm chiêu gật đầu.

- Còn có chuyện gì khác không?

Mục Lương ngước mắt hỏi.

- Không có.

Bố Vi Nhân đứng lên, cô tươi cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa hỏi:

- Mục Lương các hạ, ngươi có thể đưa ta đi tham quan một vòng Thành Huyền Vũ rồi mới rời đi được không?