← Quay lại trang sách

Chương 950 Xây Dựng Đại Hội

Trường

- Mục Lương các hạ, vị này chính là A Vũ, là đội trưởng đội thủ vệ của tộc ta.

- Chào Mục Lương các hạ.

A Vũ cố gắng thay thế sự cứng ngắc trên khuôn mặt mình bằng một nụ cười.

- Xin chào.

Mục Lương lạnh nhạt gật đầu, anh không cảm thấy hứng thú với hắn.

- Mục Lương các hạ, ta đã thương lượng xong với tộc trưởng.

Na An nghiêm túc nhìn về phía Mục Lương.

Cô không ngồi xuống, mà tiếp tục nói:

- Có thể dùng Cá Chuồn và Thú Trân Châu làm giao dịch, cộng thêm một gốc cây san hô biển sâu ngàn năm, khẩn cầu ngài các hạ hỗ trợ chúng ta giải quyết sào huyệt hư quỷ.

……….

Mục Lương nâng hỏi:

- Ngươi nói San Hô Biển Sâu ngàn năm là cái gì?

- Mục Lương các hạ không biết San Hô Biển Sâu sao?

Na An kinh ngạc nói.

- Không biết.

Mục Lương bình tĩnh trả lời.

San hô trong thế giới này, nói không chừng hoàn toàn không giống với san hô ở Địa Cầu mà anh từng biết. Thực vật mà anh chưa thấy qua, khẳng định là không biết.

Na An nghiêm túc nói:

- San Hô Biển Sâu ngàn năm, là một trong những nguyên liệu chủ yếu để luyện chế bí dược cường hóa thân thể cấp sáu và cấp bảy.

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên, nguyên liệu để luyện chế ra bí dược cường hoá thân thể cấp sáu và cấp bảy, cái này thật hấp dẫn người khác.

Trên mặt anh vẫn không thể hiện cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt nói:

- Nếu các ngươi có phương pháp luyện chế bí dược cường hoá thân thể cấp sáu và cấp bảy, thì chúng ta có thể giao dịch.

- Chuyện này…

Na An cảm thấy do dự.

Tộc Người Cá đúng là có phối phương luyện chế bí dược cường hoá thân thể cấp sáu và cấp bảy, nhưng không được tộc trưởng cho phép, cô không dám tự tiện quyết định chuyện này.

- Được.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà A Vũ lại lên tiếng vào lúc này.

Na An nghiêng đầu kinh ngạc nhìn về phía A Vũ, con ngươi màu tím tràn của cô đầy dấu hỏi.

- Không phải ngươi đã nói chúng ta sẽ trả giá tất cả để bảo đảm sự an toàn cho đảo Người Cá hay sao? Còn luyến tiếc những thứ này làm gì?

A Vũ nho nhỏ nói một câu.

Hô…

Na An lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đúng vậy, nếu tộc Người Cá không thể tiếp tục truyền thừa được, chẳng phải giữ phối phương bí dược cường hoá thân thể lại cũng vô dụng hay sao. Tộc trưởng tộc Người Cá đã nói qua, chỉ cần có thể bảo hộ được tộc Người Cá bất diệt, vậy tất cả đều đáng giá.

Na An nhìn về phía Mục Lương, nghiêm túc nói:

- Mục Lương các hạ, chúng ta nguyện ý dùng Thú Trân Châu, Cá Chuồn, San Hô Biển Sâu ngàn năm và phối phương luyện chế bí dược cường hoá thân thể cấp sáu và cấp bảy đến làm giao dịch.

- Được, giao dịch này ta làm.

Mục tức lạnh nhạt cười

- Thật tốt quá.

Na An hưng phấn kêu to một tiếng, sau đó gấp gáp hỏi:

- Vậy, Mục Lương các hạ, khi nào thì chúng ta xuất phát?

- Ngày mai.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Ngày mai, cũng là ngày anh ước định cùng Bố Vi Nhân rời bến.

Anh mở miệng hỏi:

- Từ Thành Bắc Hải xuất phát, tiện đường tới đảo Người Cá hơn hay tiện đường tới cốc Phi Long hơn?

- Đương nhiên là đảo Người Cá.

Na An không chút do dự nói.

- Thật sự?

Mục Lương nhướng mày.

- Giả.

Diêu Nhi yên lặng nói một tiếng, Mục Lương cười như không cười nhìn cô gái người cá.

- Thật sự mà!

Ánh mắt Na An mơ hồ, khuôn mặt tươi cười của cô hơi hơi phiếm hồng, nói chuyện cũng có chút ngập ngừng. Diêu Nhi ở bên cạnh Mục Lương phồng đôi má bánh bao, giọng vô cùng khẳng định nói:

- Ngươi nói dối.

- Làm sao mà ngươi biết?

Na An trừng mắt nhìn cô hầu gái nhỏ.

- Cô bé này có thể nhìn thấu những lời nói dối.

Mục Lương nhẹ nhàng giải thích.

Na An nghẹn lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, cô xấu hổ không biết phải nói gì.

A Vũ đứng lên, xoay người hành lễ, thành khẩn nói:

- Mục Lương các hạ, thực sự ra đảo Người Cá của chúng ta không tiện đường, nhưng tình huống lại khẩn cấp hơn rất nhiều. Hy vọng các hạ có thể đi tới đảo Người Cá của chúng ta trước.

Diêu Nhi vẫn phồng má, nhưng lại không nói gì.

- Từ đảo Người Cá của các ngươi đi tới cốc Phi Long, cần bao nhiêu thời gian?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Dựa vào tốc độ bơi của Cá Chuồn, cần thời gian hai giờ.

Na An nhỏ giọng nói.

- Ừm, vậy cũng không xa, có thể đi đảo Người Cá trước.

Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.

Trong lòng anh thầm tính toán một chút, trước đi đảo Người Cá sau lại tới cốc Phi Long, cuối cùng vòng về thành Huyền Vũ, còn có thể trở về trước khi Hội nghị Thánh Địa tổ chức mấy ngày.

- Mục Lương các hạ, cám ơn ngài.

Na An mạnh mẽ ngẩng đầu, vô cùng kích động xoay người hành lễ.

- Hôm nay, các ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đúng bảy giờ ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng.

Na An và A Vũ lần thứ hai xoay người thi lễ với Mục Lương.

Mục Lương nghiêng đầu ôn hòa nói:

- Diêu Nhi, mang hai người này đến Thiên Điện nghỉ ngơi.

Anh còn muốn đi sắp xếp công việc, lần này có thể anh sẽ rời khỏi nơi này trong một tháng, có rất nhiều việc cần phải dặn dò mọi người.

- Vâng.

Diêu Nhi dịu dàng lên tiếng.

Cô bé nhìn về phía cô gái người cá cùng A Vũ, đưa tay ra hiệu cho họ:

- Hai vị, xin theo ta.

- Được.

Na An và A Vũ liếc nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Ba người rời đi, phòng tiếp khách chỉ còn lại hai người Ngải Lỵ Na và Mục Lương.

- Mục Lương, ta cũng có việc phải rời đi.

Ngải Lỵ Na nói xong, đang muốn xoay người rời đi.

- Chờ một chút.

Mục Lương mở miệng ngăn cản cô.

Ngải Lỵ Na chớp chớp con ngươi hồng nhạt, hỏi:

- Đại nhân còn có chuyện gì muốn nói với ta sao?

- Không Quân huấn luyện thế nào?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Ngải Lỵ Na không chút suy nghĩ mở miệng báo cáo:

- Huấn luyện nhảy dù đã xong, kế tiếp vẫn là huấn luyện sức mạnh cơ thể.

- Ừm, trong khi huấn luyện sức mạnh thì bắt đầu huấn luyện tính thích ứng của bọn họ với tọa kỵ phi hành đi.

Mục Lương dặn nói.

- Hiện tại bắt đầu luôn sao?

Ngải Lỵ Na kinh ngạc hỏi.

Cô nhớ rõ Mục Lương đã nói qua, phải đợi ba tháng huấn luyện tân binh chấm dứt, mới có thể huấn luyện tọa kỵ phi hành.

- Thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta phải làm cho bọn họ quen thuộc với tọa kỵ phi hành trước dự kiến.

Mục Lương giải thích nói.

- Vâng, ta hiểu rồi.

Ngải Lỵ Na rất nghiêm túc gật đầu.

- Số lượng yên phi hành có đủ hay không?

Mục Lương hỏi.

Ngải Lỵ Na sắc bén nói:

- Đủ, Xưởng Linh Khí đã sản xuất đủ yên bay, toàn bộ chúng đều được cất giữ trong kho hàng rồi, tùy thời đều có thể đem ra sử dụng.

- Vậy bắt đầu huấn luyện tọa kỵ phi hành đi.

Mục Lương khoát tay áo.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na nâng tay lên chào theo nghi thức quân đội, sau đó, xoay người rời khỏi phòng tiếp khách, đi về hướng căn cứ huấn luyện Không Quân để truyền đạt mệnh lệnh.

Trong hành lang của cung điện, Diêu Nhi đi ở phía trước, cô gái người cá và A Vũ theo ở phía sau.

Hai đôi mắt của hai người không ngừng đánh giá hoàn cảnh trong cung điện, trong lòng bọn họ đều sợ hãi than không thôi, nơi này còn đẹp hơn nhiều so với đất tổ của tộc Người Cá.

- …Cái kia, ngươi thật sự có thể nhìn thấu những lời nói dối?

Na An nhỏ giọng hỏi.

- Đúng, đó là năng lực giác tỉnh của ta.

Diêu Nhi ngây thơ nói.

- …

Khoé mắt Na An giật giật một cái.

Cô nhớ tới vừa rồi, khi mình ở phòng khách, đã dám nói dối trước mặt người ta những hai lần, thật sự ngại ngùng tới mức muốn tìm một kẽ đất mà chui vào. Diêu Nhi dừng chân lại, đẩy cửa dãy phòng Thiên Điện ở trước mặt, đưa tay ra hiệu nói:

- Trước tiên hai vị cứ thoải mái ở đây nhé.

- Được, cám ơn ngươi.

Na An khách sáo nói lời cảm tạ.

Cô và A Vũ đi vào Thiên Điện, trong đó có hai dãy phòng, đều được bài trí theo kết cấu một phòng khách, một phòng ngủ và một buồng vệ sinh riêng biệt.

- Nơi này là phòng tắm.

Diêu Nhi đi đến cửa phòng tắm.

- Phòng tắm, là cái gì?

Na An nghi hoặc hỏi.

- Chính là nơi chúng ta dùng để tắm rửa.

Diêu Nhi thuận miệng giải thích một câu.

Cô đi vào phòng tắm, chỉ vào vòi nước nói:

- Nếu muốn dùng nước, cứ vặn vòi nước một chút là sẽ có nước chảy ra.

- Thần kỳ như vậy?

Na An và A Vũ đều trừng lớn đôi mắt, hai người chen nhau đi vào phòng tắm.

Rầm rầm…

Cô gái người cá nhẹ nhàng vặn vòi nước một cái, nước ngọt trong suốt lập tức chảy ra. A Vũ giơ tay chỉ vào nước kinh ngạc nói:

- Đây đều là nước ngọt!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Nhi lộ ra vẻ nghiêm túc nói:

- Nhớ phải tắm rửa, thành chủ đại nhân không thích trên cơ thể có mùi.

- Chẳng lẽ mỗi ngày các ngươi đều dùng nước ngọt để tắm rửa sao?

Na An tò mò hỏi.

- Đúng vậy, mỗi ngày đều phải tắm.

Diêu Nhi gật đầu.

Cô đưa tay chỉ vào xà phòng đặt trên giá, nói:

- Đó là xà phòng, khi tắm có thể xoa một chút lên người để tắm càng thêm sạch sẽ.

- Ừm, ta hiểu.

Na An dùng sức gật đầu.

Ở đây có hai phòng, các ngươi mỗi người một phòng.

Diêu Nhi ngây thơ nói:

- Chờ đến bữa tối, ta lại đến gọi các ngươi.

Cô xoay người rời khỏi Thiên Điện, còn lại cô gái người cá và A Vũ ở trong phòng, hai người vừa trầm trồ vừa sợ hãi than không ngừng.

…………

Đạp đạp đạp…

Trong cung điện, Nguyệt Thấm Lan đang ôm văn kiện, dáng đi đầy tao nhã hướng về phía thư phòng của Mục Lương, cô chuẩn bị báo cáo công việc của ngày hôm nay cho anh.

Cộc cộc cộc…

Cô nâng tay lên gõ vang cửa thư phòng.

Một lát sau, vẫn không có ai đáp lại.

- Mục Lương không ở trong này sao?

Nguyệt Thấm Lan nghi hoặc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào bên trong thư phòng. Sau bàn công tác không có một bóng người. Cô nhẹ giọng nói thầm:

- Mục Lương đi đâu vậy nhỉ?

- Tìm ta sao?

Âm thanh trong trẻo của Mục Lương vang lên từ phía sau lưng cô gái tao nhã. Nguyệt Thấm Lan dùng một động tác vô cùng tao nhã xoay người lại, oán trách nói:

- Hừ, làm ta sợ muốn nhảy dựng lên rồi.

Mục Lương mỉm cười, tư thế Nguyệt Thấm Lan xoay người vẫn duy trì được vẻ tao nhã như trước, cô nào có bị doạ chứ.

- Tìm ta có chuyện gì không?

Anh nâng tay lên nhẹ nhàng ngắt cái mũi của nữ nhân tao nhã.

- Có vài văn kiện cần ngươi xem một chút.

Nguyệt Thấm Lan đưa văn kiện trong tay cho anh.

- Cần phải xem ngay sao?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

Cô lắc đầu, thanh nhã nói:

- Không vội đâu.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Vậy buổi tối lại xem nhé, ta phải đi xây dựng Đại Hội Trường.

- Xây dựng từ giờ sao?

Nguyệt Thấm Lan trừng lớn con ngươi xanh nước biển.

- Ừm, vì ngày mai ta sẽ rời đi.

Mục Lương dịu dàng nói.

- Đi đâu vậy?

Nguyệt Thấm Lan từ từ tắt đi nụ cười tươi tắn vừa nở trên môi.

- Đi trước một chuyến đảo Người Cá, sau đó lại đi cốc Phi Long.

Mục Lương đưa tay ra ôm lấy vòng eo Nguyệt Thấm Lan, xoay người đi về phía bên ngoài cung điện.

- Vì vụ giao dịch trước kia sao?

Nguyệt Thấm Lan có chút đăm chiêu hỏi.

Mục Lương gật đầu giải thích:

- Đúng vậy, hôm nay, Na An của đảo Người Cá lại tới nữa, hai người chúng ta đã đàm phán xong giao dịch rồi, thời gian rất cấp bách, ngày mai phải xuất phát.

- Được rồi…

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói:

- Ngươi cứ yên tâm đi thôi, thành Huyền Vũ đã có ta, ngươi đừng lo lắng gì cả.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn nữ nhân tao nhã, khóe miệng anh cong lên nói:

- Bởi vì có ngươi ở đây, ta mới yên tâm rời đi lâu như vậy.

Ánh mắt Nguyệt Thấm Lan như hàm chứa rất nhiều ý nghĩa không nói nên lời, cô cất giọng thanh thúy hỏi:

- Lần này, ngươi muốn mang ai đi cùng?

Mục Lương nghĩ nghĩ, ôn hòa nói:

- Để cho Ly Nguyệt, Ny Cát Sa đi với ta.

- Không mang theo Phi Nhan và Hi Bối Kỳ sao?

Nguyệt Thấm Lan trêu chọc hỏi.

- Ha ha ha…

Mục Lương vui vẻ cười nói:

- Thời gian trước hai người đó đi theo ta, khiến cho những nội dung huấn luyện Không Quân của họ bị đình trệ rất nhiều, trong khoảng thời gian này phải bù lại.

- Đúng thật, đoạn thời gian trước hai người đó thường xuyên phải ra ngoài.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Cô nghĩ nghĩ, nghiêng đầu đề nghị:

- Tìm vài người có khả năng bay theo ngươi đi.

Ở Vùng Nước Mặn, những người có khả năng bay có thể giúp được rất nhiều việc.

Mục Lương lóe lên ánh sáng trong con ngươi màu đen sâu thẳm:

- Người biết bay sao…?

Trong lòng anh đã nảy lên một luồng suy nghĩ mới, anh nghiêng đầu nói:

- Vậy để cho Thái Khả Khả theo ta đi.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu nói:

- Thái Khả Khả rất tốt, có tiềm lực, có thể xem là trọng điểm bồi dưỡng một chút.

- Đúng vậy, cũng nên bồi dưỡng cô ấy một chút.

Mục Lương có chút đăm chiêu lên tiếng.

Năng lực thức tỉnh của Thái Khả Khả là biến thành người rồng, sức chiến đấu của cô ấy rất kinh người.

- Lần này, ngươi đi đảo Người Cá, nhất định phải chú ý an toàn, ngoài biển khơi có nhiều nguy hiểm lắm.

Nguyệt Thấm Lan ôn nhu dặn dò

- Ta đã biết.

Mục Lương vòng tay thật chặt, khiến cho nữ nhân tao nhã dựa vào càng gần anh thêm một chút.

Hai người đi ra cung điện, Mục Lương chuẩn bị đi tới khu vực Đồng Ruộng ở Nội thành.

- Ngươi có đi cùng ta không?

Anh nghiêng đầu hỏi.

Khóe miệng Nguyệt Thấm Lan khẽ cong lên, cô tao nhã nói:

- Đương nhiên, công tác trang trí này cũng cần tới ta mà.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Mục Lương ôm nữ nhân tao nhã bay lên trời, bay về khu đất trống ở nội thành.

Sau đó không lâu, hai người từ trên trời giáng xuống, dừng lại trên khu vực định qui hoạch

Mục Lương ngước mắt nhìn lại, chung quanh anh là một mảnh đất trống, không có cây xanh cũng không có bất kỳ một kiến trúc nào khác.

- Chọn nơi này đi.

Anh dừng chân lại đây, trong đầu hiện ra bản thiết kế cho Đại Hội Trường đã được vẽ hoàn tất. Ngay sau đó, Mục Lương mở to đôi mắt, ngọc lưu ly từ dưới chân anh bắt đầu khuếch tán ra ngoài.

Ngọc lưu ly ngưng tụ thành những cây cột có đường kính khoảng hai mét, chúng nó liên tiếp cùng một chỗ, hình thành nên kết cấu phần khung thật lớn, ngoại hình nhìn rất giống một cái ‘tổ chim’ ở trên Địa Cầu.

Đúng vậy, Mục Lương đang muốn xây dựng một Đại Hội Trường dựa theo mô hình tổ chim trên Địa Cầu.

Cũng có thể nói là rập khuôn, chỉ là bên trong có hơn mười lăm cây cột làm trụ chống đỡ. Bởi vì anh sợ mình mô phỏng không được hoàn hảo, khiến cho kết cấu không chắc chắn, nên đã gia tăng cột chống.

Tuy rằng ngoại hình tương tự, nhưng dĩ nhiên là kích thước lại khác nhau.

Đại Hội Trường đạt tới độ cao hai mươi mét, rộng hai trăm mét, dài ba trăm mét.

Đại Hội Trường được cấu tạo hoàn toàn bằng ngọc lưu ly, loại vật liệu này bền chắc, và cứng rắn hơn đá, nhưng lại nhẹ hơn đá rất nhiều.