← Quay lại trang sách

Chương 1051 Ngươi Muốn Giúp

Ta Dạy Dỗ Nó? Hải Tây Địch nghiêng đầu, thanh thúy hỏi

- Nghiêu Thiên chúng ta không có cứ điểm cố định sao? Cát Khôi Phu các hạ chưa bao giờ nói cho ta biết.

- Đương nhiên là có rồi, chỉ là những thứ này không phải chuyện ngươi nên biết.

Bạch Trạch hời hợt nói:

- Còn nữa, chức vị của Cát Khôi Phu cũng không thể biết cứ điểm ở đâu.

- Vâng vâng, ta hiểu rồi.

Hải Tây Địch cười tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cúi đầu không hỏi nữa.

- Tiếp tục cố gắng.

Bạch Trạch đứng lên, chậm rãi rời khỏi khu nghỉ chân của Tiệm Đồ Uống Lạnh, sau đó biến mất trong dòng người rộn ràng.

- Thật đáng tiếc, không thể hỏi ra tới.

Hải Tây Địch chán nản thở dài.

- Về Nội Thành thôi.

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên bên tai cô.

Hải Tây Địch nghe vậy đứng lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi về phía Nội Thành.

Không lâu sau đó, cô băng qua Úng Thành, ngồi trên xe ngựa đi tới Nội Thành.

Trong xe, cô gái tóc tím hiện thân, bình tĩnh ngồi bên cạnh Hải Tây Địch.

- Các hạ, mới vừa rồi biểu hiện của ta như thế nào?

Hải Tây Địch khẩn trương hỏi.

- Rất tốt.

Ngôn Băng liếc nhìn người bên cạnh một cái.

-.....

Hải Tây Địch trầm mặc một chút, cô không thể nhìn ra đối phương thật sự đang khen ngợi hay là châm chọc mình.

Trong lòng cô rất khẩn trương, không thám thính được cứ điểm của tổ chức, đại nhân Mục Lương sẽ trách tội mình sao?

Thời gian chậm rãi trôi qua, xe ngựa lái vào Nội Thành, chạy tới khu Trung Ương.

Nửa giờ sau, xe ngựa dừng lại trước cổng chính Trung Ương.

Ngôn Băng bước xuống xe trước, Hải Tây Địch thần sắc chán nản và khẩn trương đi theo phía sau, hai người đi Thang Vận Chuyển lên Khu Vực Trung Ương tầng tám.

Vừa bước vào cung điện, cô gái tóc tím nhanh chóng đi thẳng tới thư phòng.

Cốc cốc cốc…..

- Thành chủ đại nhân, Hải Tây Địch đã trở về.

Ngôn Băng cung kính lên tiếng.

- Vào đi.

Giọng nói bình thản của anh truyền ra ngoài.

Cót két…...

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ngôn Băng bước vào phòng, đầu tiên là giơ tay chào một cái.

- Đại nhân, ta đã trở về.

Hải Tây Địch lúng túng giơ tay lên, học dáng vẻ của cô gái tóc tím làm một cái quân lễ không tính là tiêu chuẩn.

- Nói đi, tình huống thế nào rồi?

Mục Lương ngước mắt bình tĩnh hỏi.

- Đại nhân, tình huống có chút phức tạp….

Ngôn Băng đứng thẳng lưng, thuật lại từng câu từng chữ mà nàng nghe được ở Tiệm Đồ Uống Lạnh.

Mục Lương vừa nghe, bút chì trên tay linh hoạt chuyển động.

- Thành chủ thành Trạch, Bạch Trạch….

Đôi mắt đen láy của anh loé lên tia sáng, ghi nhớ cái tên Bạch Trạch.

Mục Lương không ngờ cao tầng của Nghiêu Thiên sẽ có người đứng đầu của một thành, hơn nữa còn tới tham gia Hội Nghị Thánh Địa.

- A…..

Anh lạnh lùng cười một tiếng, Bạch Trạch xem như là tự chui đầu vào lưới!

- Thành chủ đại nhân, xin ngài trách phạt, ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hải Tây Địch quỳ xuống, vẻ mặt thành khẩn nhìn Mục Lương.

- Đứng lên đi.

Mục Lương không thèm để ý mà khoát tay, lực lượng vô hình nâng đỡ cô gái đang quỳ dưới đất.

Anh ngước mắt nhàn nhạt nói:

- Chuyện hôm nay ngươi làm rất tốt, có thể tiếp tục sống ở Nội Thành.

- Cám ơn thành chủ đại nhân!!

Hải Tây Địch thở phào nhẹ nhõm một hơi, sự bất an trong lòng nhanh chóng tiêu tan hơn phân nửa.

- Đi xuống đi, nếu như người của Nghiêu Thiên lại tìm ngươi thì cứ báo cáo đúng như ta dặn.

Mục Lương phất tay.

- Vâng.

Hải Tây Địch gật đầu lia lịa.

Cô đứng lên, cung kính thi lễ với Mục Lương rồi lùi lại hai bước, xoay người rời đi thư phòng.

Hải Tây Địch đi ra cung điện, ngắm nhìn cây xanh xung quanh, xuất thần trong phút chốc.

Cô lầm bầm lầu bầu:

- Thật ra đại nhân khá là dịu dàng…..

Hải Tây Địch lấy lại tinh thần, giơ tay vỗ nhẹ vào hai bên má, trong lòng quở trách bản thân, đừng có suy nghĩ tới chuyện không thiết thực.

Trong thư phòng, Ngôn Băng tiếp tục nói:

- Đại nhân, trên đường trở về ta đã phân phó cho Ti Toa Lệ đi giám sát Bạch Trạch.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, dặn dò:

- Bảo cô ấy phải chú ý an toàn, đừng quá miễn cưỡng.

- Vâng.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng chớp vài cái, Mục Lương đại nhân thật sự đối xử rất tốt với thuộc hạ, điều này khiến nàng rất xúc động.

Cốc cốc cốc….

Cửa thư phòng lại bị gõ vang lần nữa.

- Đại nhân đang bận sao?

Giọng nói ngoan ngoãn của Diêu Nhi truyền vào trong.