Chương 1072
Thành Yến
Lý Tiểu Cốt ngây thơ nói.
- Như vậy…
Lý Nhị Cốt há miệng thở dốc.
- Mang ta đi lên nhìn thử xem!
Thành chủ thànhThánh Dương đột nhiên nói.
- Không thể, nơi đó là địa phương được bảo vệ nghiêm ngặt của Khu Trung Ương. Người ngoài không được cho phép thì không được đi vào.
Lý Tiểu Cốt lập tức từ chối.
- Ta là người ngoài?
Thành chủ thành Thánh Dương nheo mắt, lão không có ý tốt nhìn Lý Tiểu Cốt.
- Ngạch…
Lý Tiểu Cốt gấp giọng giải thích:
- Thành chủ đại nhân, ta chỉ chính là người ngoài đối với thành Huyền Vũ.
- Ta đi với ngươi vào, ngươi đâu phải người ngoài…
Thành chủ thành Thánh Dương nghiêm mặt nói.
- Được rồi, nếu chọc giận đại nhân Mục Lương, vậy thành chủ đại nhân chớ có trách ta.
Lý Tiểu Cốt nhỏ giọng thì thầm.
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Thành chủ thành Thánh Dương lộ ra một tia sát ý.
- Không, không phải.
Lý Nhị Cốt gấp giọng nói.
Lý Tiểu Cốt kiên trì nói:
- Thành chủ đại nhân, nơi này là thành Huyền Vũ, không phải ta có thể làm chủ.
- Ngươi…
Thành chủ thành Thánh Dương nhất thời á khẩu không trả lời được, đúng vậy, nơi này là thành Huyền Vũ.
Lý Tiểu Cốt nghiêm mặt nói:
- Thành chủ đại nhân, khu Trung Ương rất nguy hiểm. Nếu ta mang ngươi đi vào tầng sáu, có khả năng còn chưa rời khỏi thang vận chuyển, đã bị người ta bắt.
- Hừ, vậy ngươi cũng quá coi thường thực lực của ta.
Thành chủ thành Thánh Dương nghiêm mặt hừ lạnh một tiếng nói.
- Ta không coi thường ngươi.
Lý Tiểu Cốt bĩu môi, cất giọng lanh lảnh nói:
- Nhưng khu vực Trung Ương có hung thú cấp chín, chúng nó có thể một cái tát chụp chết ngươi.
Lý Nhị Cốt cảm thấy hết hồn, vội vàng lấy tay che miệng con gái.
Con bé ngốc này, dù con bé nói thật cũng không có thể nói thẳng ra như vậy được.
Hắn vô cùng rối rắm, vội vàng nhẹ giọng nói:
- Thành chủ đại nhân, Tiểu Cốt còn nhỏ, không hiểu chuyện, hy vọng ngài đừng chấp nhặt với con bé.
- Ưm ưm…
Lý Tiểu Cốt trừng lớn đôi mắt đẹp, vẻ mặt cô vẫn không phục.
- Ngươi để cho con bé nói đi.
Thành chủ thành Thánh Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Nhị Cốt há miệng thở dốc, nhưng dưới ánh mắt bất mãn của thành chủ thành Thánh Dương, hắn đành buông cái miệng nhỏ nhắn của con gái mình ra.
- Vù vù hô…
Lý Tiểu Cốt há to mồm thở dốc, cô trừng mắt liếc nhìn Lý Nhị Cốt một cái.
- Ngươi nói khu Trung Ương có hung thú cấp chín?
Sắc mặt hành chủ thànhThánh Dương ngưng trọng hỏi.
- Đúng vậy, có ít nhất ba con.
Lý Tiểu Cốt giơ lên ba ngón tay nói.
Thành chủ thành Thánh Dương tinh thần chấn động. Lúc này, lão đã hoàn toàn không còn muốn lấy được tình báo của thành Huyền Vũ. Hung thú cấp chín, đúng là có thể một cái tát chụp chết lão.
- Hơn nữa Tiểu Huyền Vũ đã tiến hoá tới cấp mười rồi.
Lý Tiểu Cốt ngây thơ nói.
- Tiểu Huyền Vũ là?
Ánh mắt Lý Nhị Cốt mang theo dấu hỏi nhìn phía con gái.
- Hiện tại chúng ta đang ở trên người Tiểu Huyền Vũ nha.
Lý Tiểu Cốt hạ giọng nói.
Thành chủ thành Thánh Dương khẽ run tay, như vậy con man thú hoang cổ của thành Huyền Vũ đã tiến hoá tới cấp mười?
- Thành chủ đại nhân, còn muốn đi nữa không?
Trong con ngươi của Lý Tiểu Cốt hiện lên một tia ranh mãnh.
Trong lòng cô đang tính toán, muốn cho cha mình ở lại thành Huyền Vũ, đừng trở về thành Thánh Dương.
- Hừ!
Thành chủ thành Thánh Dương trừng mắt liếc nhìn Lý Tiểu Cốt một cái, sau đó lão đen mặt xoay người tiếp tục đi về phía trước. Lý Nhị Cốt cảm thấy nhức đầu, đưa tay gõ nhẹ một cái lên đầu con gái mình.
Hắn tức giận quở trách:
- Ngươi dám nói với thành chủ đại nhân như vậy, cẩn thận bị lão một cái tát chụp chết.
- Ta không sợ, nơi này là thành Huyền Vũ. Nếu lão dám đánh ta, cũng có nghĩa là trái với pháp luật của thành Huyền Vũ, thành chủ đại nhân sẽ một cái tát chụp chết lão.
Lý Tiểu Cốt ôm đầu, đôi mắt cô đầy u oán ném qua một ánh mắt xem thường.
- Con bé này.
Khóe mắt Lý Nhị Cốt giật giật.
- Cha à, ta sẽ không quay về thành Thánh Dương.
Lý Tiểu Cốt nhân cơ hội này, biểu lộ thái độ.
Lý Nhị Cốt theo bản năng phản đối:
- Không được, chẳng lẽ ngươi muốn ở thành Huyền Vũ cả đời?
- Vì sao không thể?
Lý Tiểu Cốt hỏi ngược lại:
- Ở nơi này có hoàn cảnh tốt, còn an toàn hơn thành Thánh Dương, có nước miễn phí để dùng, rau xanh và hoa quả đều rẻ, rất thích hợp để sống nha.
Trong lúc nhất thời Lý Nhị Cốt không thể phản bác được.
Hắn nhớ lại khung cảnh trong Siêu Thị, cũng hiểu được con gái mình nói đúng, thành Huyền Vũ thực sự thích hợp để sinh sống.
Đôi mắt của Lý Tiểu Cốt vừa chuyển, cô lại lên tiếng gián đoạn suy nghĩ của hắn nói:
- Cha, ta muốn ngươi cũng rời khỏi thành Thánh Dương, ở thành Huyền Vũ cũng có thể tìm được công việc tốt, thậm chí còn thoải mái hơn ở thành Thánh Dương.
– Đừng có tuỳ tiện nói mấy lời này, nếu bị thành chủ đại nhân nghe được, sẽ không còn mạng nữa.
Lý Nhị Cốt lại lần thứ hai che miệng con gái.
- Minh minh minh…
Lý Tiểu Cốt chớp chớp đôi mắt đẹp, ý bảo thành chủ thành Thánh Dương đã muốn đi xa, bóng dáng cũng nhìn không thấy nữa.
- Về sau lại nói.
Lý Nhị Cốt buông tay ra, trừng mắt cảnh cáo nhìn con gái.
- Vâng.
Lý Tiểu Cốt cười khẽ nói.
Lý Nhị Cốt bất đắc dĩ, lôi kéo con gái mình vội vàng đuổi theo thành chủ thành Thánh Dương.
Ở tầng thứ tám khu Trung Ương.
Thang vận chuyển chậm rãi ổn định, Tố Cẩm và Bạch Ngọc cất bước đi ra, đôi mắt đẹp vờn quanh một vòng chung quanh.
Các cô được mời tới tham gia thành yến. Sau khi mười bảy tiếng chuông ngân vang lên, thang vận chuyện đi tới tầng tám Trung Ương cũng được mở ra.
- Thật sự khí thế!
Bạch Ngọc khẽ nhếch môi hồng, cô đã bị sự tráng lệ của cung điện làm cho rung động rồi. Tố Cẩm lưu chuyển đôi mắt, cô ngừng chân lại để thưởng thức vẻ đẹp của cung điện.
Bạch Ngọc tán thưởng nói:
- Thành chủ đại nhân, nếu phủ thành chủ của chúng ta cũng xây dựng theo kiến trúc này thì tốt quá.
- Chuyện đó không phải điều quan trọng.
Tố Cẩm chậm rãi lắc đầu.
- Phủ thành chủ còn không quan trọng, vậy chắc thư pháp mới quan trọng.
Bạch Ngọc thấp giọng nói thầm một câu.
- Các vị khách, xin mời đi hướng này.
Bên ngoài cửa lớn của cung điện, Vệ Ấu Lan đang đưa tay ra hiệu.
- Đi thôi.
Tố Cẩm liếc nhìn Bạch Ngọc một cái, sau đó đi về hướng cửa lớn của cung điện.
- Mời vào bên trong.
Vệ Ấu Lan mỉm cười.
- Mùi thơm quá.
Đôi mắt đẹp của Bạch Ngọc sáng lên.
Cô thở sâu, cánh mũi hơi nhúc nhích, đã ngửi được rất nhiều mùi hương mê người.
Hai người đi vào chính sảnh, nhìn thấy một dãy bàn ngọc lưu ly được sắp xếp gọn gàng, bên trên bàn bày đầy mỹ thực, chúng đang tản ra mùi hương khiến người khác thèm nhỏ dãi.
- Thiệt nhiều món ăn!
Bạch Ngọc khé hé môi, trong miệng cô đã tươm đầy nước miếng.
Cô đảo mắt nhìn quanh, có rất nhiều món ăn trên bàn ngọc lưu ly, thịt, rau xanh, cháo tiểu mạch, hoa quả vân vân… Tố Cẩm cũng sững sờ, thành yến này quá phong phú rồi, còn có rất nhiều thực vật mà bọn họ không biết.
Bên cạnh bàn ngọc lưu ly, Vân Hân đang mặc đồng phục người hầu, trong trẻo nói:
- Nếu hai vị muốn ăn món gì, xin cứ tuỳ tiện lấy.
- Có thể tùy tiện ăn sao?
Bạch Ngọc ngạc nhiên hỏi.
Vân Hân gật đầu nói:
- Đúng vậy, chỉ cần không lãng phí, ăn bao nhiêu cũng được.
- Quá tuyệt vời!
Bạch Ngọc hưng phấn lên tiếng, hai tròng mắt lấp lánh như sao.
- Khụ khụ…
Tố Cẩm ho nhẹ hai tiếng.
Bạch Ngọc đưa tay che miệng lại, cô không thể làm mất mặt thành chủ đại nhân và thành Tấn Nguyên được. Tố Cẩm nhẹ giọng hỏi:
- Mục Lương các hạ đâu?
Vân Hân ôn nhu đáp:
- Qua một chút thời gian nữa, thành chủ đại nhân sẽ tới.
- Vậy chờ Mục Lương các hạ đến, rồi chúng ta ăn sau.
Tố Cẩm ôn nhu nói. Bạch Ngọc nâng tay lên gãi gãi đầu, cô đành kìm nén suy nghĩ muốn ăn ngay trong đầu.
Cô nhìn chằm chằm thịt nướng đang bốc khói nghi ngút, nhịn không được nuốt nước miếng.
Đạp đạp đạp…...
Ở cửa lớn cung điện, Hải Điệp lắc lắc vòng eo mảnh khảnh đi vào sảnh chính, sau đó cô cũng ngạc nhiên một chút. Hải Điệp khẽ liếm bờ môi đỏ mọng, cười duyên nói:
- Thoạt nhìn thứ nào cũng ngon lành.
Vân Hân mở miệng nói:
- Quý khách, bên này có đồ ăn, ngài muốn ăn gì xin tự mình lấy.
Trong mắt Hải Điệp lộ ra một chút hiếu kỳ, cô liếc mắt nhìn Tố Cẩm và Bạch Ngọc, thấy các cô không nhúc nhích. Sau khi do dự một chút, cuối cùng cô cũng không đi lên lấy đồ ăn.
Đạp đạp đạp…...
Hạ Lạc kéo tay cha mình đi vào chính sảnh.
- Thật phong phú!
Hạ Khoa Phu ngừng chân một chút.
Hạ Lạc nhìn quanh một vòng, nói thầm:
- Đại nhân Mục Lương đâu?
- Đại nhân rất nhanh sẽ tới.
Vân Hân nhẹ nhàng nói.
Cô hầu gái nhỏ vừa dứt lời, Bố Vi Nhân với bốn vị trưởng lão Ốc Đảo lần lượt đi vào chính sảnh.
Ừng ực ừng ực…..
Tứ trưởng lão Ốc Đảo nhìn thẳng tắp. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều loại đồ ăn xếp cạnh nhau như vậy.
Sau đó, càng ngày càng nhiều người đi vào chính sảnh.
Thành chủ thành Thánh Dương, Lý Nhị Cốt, đám người Long Chủ cũng đến đây.
- Kỳ quái, tại sao không nhìn thấy lão Trịnh An?
Hải Điệp ôm hai tay trước người nói.
Long Chủ lạnh nhạt nói:
- Không cần tìm nữa, tộc Người Cá đã gia nhập thành Huyền Vũ rồi.
- Cái gì?
Hải Điệp trừng lớn đôi mắt đẹp màu tím, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Tộc Người Cá gia nhập thành Huyền Vũ, những lời này thật sự khiến người ta không thể tin nổi.
- Tình huống cực kỳ phức tạp.
Long Chủ rũ mắt suy tư.
Hải Điệp nhíu mày thúc giục:
- Nói nhanh lên.
Long Chủ bĩu môi, mở miệng nói:
- Khu vực ngầm bên dưới đảo Người Cá có sào huyệt hư quỷ, bên trong có hơn trăm vạn hư quỷ, còn có vài con hư quỷ cấp chín.
- Thật thế sao?
Con ngươi của Hải Điệp co rút lại, cô nhịn không được kinh hô một tiếng.
- Làm sao vậy?
Trong chính sảnh, tất cả mọi người đều hướng tầm mắt lên người Hải Điệp.
- Không, không có việc gì!
Hải Điệp thở sâu, cô đang cố gắng tỉnh táo lại.
Sắc mặt Long Chủ vẫn bình tĩnh, lão đã đoán được, sau khi biết tin này, Hải Điệp sẽ kinh ngạc.
- Ngươi nói bên dưới đảo Người Cá có sào huyệt hư quỷ?
Hải Điệp nghiêm túc hỏi.
- Đúng vậy.
Long Chủ rũ mắt gật đầu.
Tần suất hô hấp của Hải Điệp nhanh hơn, thậm chí ngón tay của cô còn run nhè nhẹ.
- Yên tâm, sào huyệt hư quỷ ở đảo Người Cá đã bị Mục Lương các hạ san thành đất bằng.
Long Chủ lạnh nhạt nói.
- Hả?
Hải Điệp lần thứ hai sửng sốt. Sau đó, cô kinh ngạc hỏi:
- Có ý gì?
Long Chủ thấp giọng nói:
- Sào huyệt hư quỷ đã biến mất, cái giá phải trả là từ nay về sau đảo Người Cá cũng biến mất.
- Ngài ấy san bằng cả đảo Người Cá…?
Hải Điệp chấn động.
- Tình huống cụ thể, ngươi phải tự mình đi hỏi Trịnh lão.
Long Chủ ngước mắt lên, lão nhìn về phương hướng bóng người ngoài sảnh chính. Đạp đạp đạp…...
Mục Lương cất bước đi tới, bên người anh còn có Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan đi theo. Tất cả mọi người trong sảnh chính đều an tĩnh lại.
- Có bao nhiêu người đến đây?
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía cô hầu gái nhỏ.
Vệ Ấu Lan cung kính nói:
- Đại nhân Thấm Lan, đã có bảy mươi ba người đến đây.
- Bảy mươi ba người sao, vẫn còn người chưa tới!
Đôi mắt Nguyệt Thấm Lan lóe sáng, cô nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương. Tổng cộng có tám mươi chín người được sắp xếp ở tạm trong khu Trung Ương của thành Huyền Vũ, nhưng hiện tại chỉ có bảy mươi ba người đến đây. Con ngươi màu đen của Mục Lương sâu lắng lại, nhìn như tùy ý quét ngang một vòng chính sảnh, thực ra trong lòng anh đang thầm ghi nhớ.
Áo Cách Tư Cách của thành Vạn Yêu chưa tới, Cát Tư của thành Dạ Nguyệt, và đám người Phong Vũ của thành Tương Lai cũng không đến.
- Còn muốn chờ không?
Nguyệt Thấm Lan thấp giọng hỏi.
Mục Lương khoát tay áo, bình tĩnh nói:
- Không cần, bắt đầu đi.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu.
Mục Lương nhìn về phía các thành chủ, ánh mắt bọn họ cũng tập trung trên người anh.
Miệng anh khẽ mở, rõ ràng nói:
- Các vị, hoan nghênh tiến vào thành Huyền Vũ, mong rằng các vị không khách khí, muốn ăn cái gì cứ tuỳ tiện lấy.