Chương 1112 Thành Chủ Đại Nhân, Ta Muốn Làm Việc Cho
Ngài
Cô tập trung tinh thần đánh người đàn ông tóc bạc, chờ mong hắn có thể tự mình tỉnh lại, để chứng minh phương pháp của cô không hề sai lầm.
- Y nha?
Tinh Linh Tinh Thần ghé lên đầu Mục Lương, chơi đùa với những lọn tóc của anh. Tiểu Tinh Linh cất tiếng hỏi xem anh có muốn xử lý những chiếc lá cây kia không.
- Không cần, chờ một chút nữa xem.
Mục Lương nâng tay lên vỗ đầu Linh Nhi.
Khải Na tò mò nhìn, tim cô đập thật nhanh, bởi vì sắp được nhìn thấy con gái mình nên cô hơi khẩn trương một chút.
- Khụ khụ!
Một tiếng ho khan yếu ớt vang lên. Trên bàn làm việc, người đàn ông tóc bạc đang ho khan, ngay sau đó, hắn lập tức mở đôi mắt của mình.
- Tỉnh rồi!
Đôi mắt đẹp của Già Lạc tỏa ánh sáng.
Người đàn ông tóc bạc đã thức tỉnh, đồng nghĩa với phương pháp của cô là đúng.
- Nơi này là đâu?
Lôi Đức Lợi Sâm lộ ra vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía đám người Mục Lương.
Già Lạc tao nhã nói:
- Nơi này là thành Huyền Vũ.
- Thành Huyền Vũ là nơi nào?
Lôi Đức Lợi Sâm nhíu mày, ánh mắt hắn trở nên cảnh giác.
- Ngươi còn nhớ rõ mình là ai không?
Già Lạc hỏi.
Lôi Đức Lợi Sâm ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên nhớ rõ, ta là Lôi Đức Lợi Sâm, một thương nhân hành hoang.
- Vậy ngươi còn nhớ rõ chuyện trước khi ngươi hôn mê không?
Già Lạc tiếp tục hỏi.
- Trước khi ta hôn mê…
Lôi Đức Lợi Sâm sửng sốt, đột nhiên hắn cảm thấy đầu đau nhức, dường như hắn đang nhớ lại chuyện gì đó.
Hắn đứt quãng nói:
- Ta, ta đến thành Tương Lai, đi tới… Đi tới đã bị người ta đánh hôn mê, chuyện sau đó ta không còn nhớ nữa …
Ngày đó, hắn phải tới Thành Tương Lai giao dịch, muốn mang tài liệu hung thú do bộ lạc mình thu được bán ra ngoài, không nghĩ tới bị người đánh cắp.
- Thực lực của ngươi cũng không cao, tại sao lại bị lựa chọn trở thành đối tượng thí nghiệm chứ?
Đôi mắt Già Lạc lộ ra vẻ thương hại.
- Đối tượng thí nghiệm?
Lôi Đức Lợi Sâm ngạc nhiên.
Già Lạc bình tĩnh nói:
- Là thí nghiệm linh khí hóa thân thể con người của thành Tương Lai, ngươi cứ kiểm tra thân thể của mình sẽ biết.
Lôi Đức Lợi Sâm cúi đầu, sau đó hắn lại một lần nữa sững sờ.
-A…
Tiếp theo, tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết lại vang lên.
Mục Lương đành phải thi triển Tơ Nhện Thiên Ảnh, làm cho Lôi Đức Lợi Sâm tỉnh táo lại.
Già Lạc ôm hai tay trước người, thản nhiên nói:
- Đừng kích động, ta sẽ kể những chuyện đã xảy ra cho ngươi.
Cô rất kiên nhẫn, lặp lại những lời đã nói với Khải Na cho Lôi Đức Lợi Sâm nghe.
- Cho nên, mọi việc những chuyện này đều do hai vị trưởng lão của thành Tương Lai làm?
Lôi Đức Lợi Sâm nghiến răng nghiến lợi nói.
- Có thể nói như vậy.
Già Lạc chớp chớp con ngươi xanh da trời.
- Đáng giận. Thành Tương Lai, ta muốn tới đó ném nó đi!
Lôi Đức Lợi Sâm phẫn nộ lên tiếng, khí thế cấp bảy khuếch tán ra ngoài.
Mục Lương ngước mắt lên, lạnh nhạt hỏi:
- Lấy thực lực cấp bảy của ngươi, làm sao ném thành Tương Lai đi được?
- Đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Thành Tương Lai, đều là cao thủ cấp tám.
Già Lạc nhẹ nhàng nói một câu.
- …
Lôi Đức Lợi Sâm há miệng thở dốc, cả người giống như bóng bị xì hơi, suy sụp cúi đầu. Hắn cười thảm nói:
- Ta vẫn là quá yếu.
- Quân tử báo thù, mười năm không muộn, chờ tới khi ngươi đủ mạnh mẽ, lại báo thù đi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Đúng, ta phải trở nên mạnh mẽ sau đó lại đi báo thù.
Lôi Đức Lợi Sâm đã lấy lại tâm tình.
- …
Già Lạc cảm thán không thôi, Lôi Đức Lợi Sâm đúng là tâm tính dễ bình phục. Nếu cô trải qua sự biến đổi kinh khủng như vậy, chắc chắn không nhanh phục hồi như hắn được.
- Chuyện này, cảm ơn các ngươi đã cứu ta.
Lôi Đức Lợi Sâm từ trên bàn làm việc đi xuống. Hắn trịnh trọng xoay người hành lễ với Mục Lương.
- Thuận tay mà thôi.
Mục Lương ăn ngay nói thật.
Vốn dĩ anh chỉ tính toán mang Khải Na đi, nhưng lo lắng sau khi Lôi Đức Lợi Sâm bị linh khí hóa vẫn còn có một chút trí nhớ, vì thế thuận tay cũng mang cả hắn đi.
- Các hạ nói đùa.
Lôi Đức Lợi Sâm cảm kích nói.
Mục Lương chỉ cười khẽ vài tiếng, anh cũng không giải thích.
Đạp đạp đạp…... Ngoài cửa, tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Tinh thần Khải Na chấn động, tầm mắt cô dừng lại trên cửa phòng.
Ken két… Cửa phòng bị đẩy ra, cô gái tai thỏ mang theo Diêu Nhi đã trở lại.
- Mục Lương, ta đã mang Diêu Nhi đến.
Mễ Nặc ngây thơ nói.
- Thành chủ đại nhân, tìm ta có chuyện gì sao?
Diêu Nhi ngoan ngoãn hành lễ với Mục Lương. Mục Lương đưa tay chỉ về phía người phụ nữ tóc xanh, ôn hòa hỏi:
- Có nhận ra cô ấy không?
- Diêu Nhi!
Âm thanh Khải Na run rẩy, con ngươi xanh biếc rất nhanh đã phiếm hồng.
Tuy rằng con gái cô đã trưởng thành rất nhiều, nhưng hình dáng bây giờ vẫn còn nhiều nét quen thuộc như lúc Diêu Nhi còn nhỏ. Nhất là đôi mắt của Diêu Nhi, vẫn tinh thuần như ngọc lục bảo, không có gì thay đổi.
- Ngươi là…
Diêu Nhi chần chờ một chút. Cô có một chút cảm giác quen thuộc với người phụ nữ trước mặt, đó là một loại cảm giác đột nhiên nảy lên từ sâu thẳm trong cõi lòng cô.
- Ta là mẹ của ngươi, Diêu Nhi!
Khải Na kích động nói.
- Mẹ?
Thân thể Diêu Nhi run lên, năng lực thức tỉnh nói cho cô biết, người phụ nữ trước mắt này không hề nói dối. Đôi mắt cô bắt đầu phiếm hồng, nước mắt đong đầy.
- Ngươi, ngươi gạt ta?
Diêu Nhi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
- Ta không lừa ngươi, ngươi là người rõ ràng nhất mà…
Sắc mặt Khải Na tái nhợt, nước mắt lăn dài trên má, dùng thanh âm run rẩy nói:
- Diêu Nhi… Không nhận ra mẹ sao?
Diêu Nhi cắn môi dưới. Cô đưa ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Mục Lương. Mục Lương gật đầu.
- Mẹ!
Diêu Nhi như đã nghẹn thật lâu, tiếng khóc lập tức lớn lên. Cô nhào vào trong lòng mẹ mình, miệng nghẹn ngào:
- Mẹ, ta rất nhớ ngươi…
- Ta cũng nhớ ngươi.
Khải Na ôm chặt con gái vào lòng.
Mục Lương nâng tay ra hiệu, đám người Nguyệt Thấm Lan cũng hiểu ý anh, bọn họ lần lượt rời khỏi thư phòng, để lại không gian cho cô hầu gái nhỏ và Khải Na.
- Còn thân nhân ở trên đời thật tốt.
Lôi Đức Lợi Sâm cảm thán nói. Hắn là một cô nhi, trên thế giới này hắn không còn thân nhân nữa.
- Ngươi đã trở thành như vậy có còn ăn gì nữa được không?
Mễ Nặc ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
- Ta, không cần ăn gì hết, chỉ cần uống một chút nước, còn cần hấp thu năng lượng từ tinh hạch hung thú.
Lôi Đức Lợi Sâm khờ khạo nói.
Nước là nguồn suối sinh mệnh, đại não của hắn vẫn thuộc về một dạng sinh mệnh, cho nên cần bổ sung hơi nước.
- Coi tinh hạch hung thú là thức ăn?
Mục Lương nhướng mày.
- Ừm, một ngày phải ăn năm viên.
Lôi Đức Lợi Sâm đưa tay lên khoa tay múa chân nói.
- Như vậy sao…?
Mục Lương chậm rãi gật đầu, một ngày ăn năm viên tinh hạch hung thú, cũng không nhiều.
Già Lạc sắc bén hỏi:
- Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?
- Ta không biết…
Lôi Đức Lợi Sâm cúi đầu, nhìn thấy thân thể được làm từ tài liệu hung thú, hắn lại buồn bực.
- Còn năm mươi ngày nữa, thuỷ triều hư quỷ sẽ đến. Nếu ngươi chưa biết đi đâu, có thể tạm thời ở lại đây.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
– Thuỷ triều hư quỷ sắp tới ư?
Lôi Đức Lợi Sâm lại một lần sững sờ.
Hôm nay, đã có quá nhiều tin tức khiến hắn kinh hoảng, hơn nữa còn tin sau còn đáng sợ hơn tin trước.
- Ừm, Trăng Máu đã xuất hiện, thời gian bùng nổ của thuỷ triều hư quỷ đã được tính toán ra.
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.
- Năm mươi ngày… Ta chỉ còn lại năm mươi ngày để sống sao?
Lôi Đức Lợi Sâm như bay hết hồn vía nói.
Mục Lương buồn cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy mình không thể sống qua thuỷ triều hư quỷ sao?
- Đó chính là thuỷ triều hư quỷ đấy, rất ít người có thể bình yên vượt qua.
Lôi Đức Lợi Sâm cười thảm nói.
- Thành Huyền Vũ có thể!
Mục Lương tự tin cười, sau đó anh cất bước rời đi.
- Tự tin như vậy?
Lôi Đức Lợi Sâm bĩu môi, hắn nhỏ giọng nói thầm một câu.
………
Ban đêm, ánh trăng màu máu lần thứ hai bao phủ thành Huyền Vũ.
Bên trong thư phòng, Mục Lương đang xem xét bảng bốn thuộc tính cơ bản.
Thuần dưỡng sư: Mục Lương.
Thể lực: 2832.5
Tốc độ: 2854.4
Sức mạnh: 2829.2
Tinh thần: 2835.0
Tuổi thọ: 24 tuổi /19030 năm
Điểm thuần dưỡng: 3469
Điểm tiến hoá: 170,000,000,000
Năng lực: Sương Mù Mộng Ảo 【 cấp chín 】
Tiến Hoá Vô Hạn【 cấp chín 】
Thiên Tai Dung Nham 【 cấp chín 】
…
Động vật thuần dưỡng:
Băng Minh Xà Vương – Thiên phú: Điều Khiển Nguyên Tố Băng 【 cấp chín 】.
… Ẩn Giấu…
Thực vật thuần dưỡng:
Hoa Sương Mê – Thiên phú: Phấn Hoa Mộng Ảo 【 cấp chín 】
…
- Mười bảy tỷ điểm tiến hoá.
Tâm trạng Mục Lương sung sướng dựa lưng vào ghế. Trước khi các thành chủ rời khỏi Thành Huyền Vũ, bọn họ đã giao dịch một số lượng lớn hàng hoá ở Phố Buôn Bán.
Hơn nữa bọn họ còn giao khôi giáp, vũ khí, thi thể hung thú trên biển làm tiền đặt cọc, chính vì vậy, điểm tiến hoá mới tăng lên tới mười bảy tỷ. Mục Lương ý niệm vừa động, bảng bốn thuộc tính cơ bản đã biến mất.
Anh chuẩn bị cho Tiểu Huyền Vũ, Trà Thụ Tinh Thần đều tiến hóa tới cấp mười một, sau đó lại tiến hoá cho những con Sói Mặt Trăng vẫn kẹt ở cấp năm.
- Ngày mai sẽ rời khỏi đất liền đi xuống biển, cũng không biết Tiểu Huyền Vũ có thể thích ứng với nước biển hay không…
Mục Lương không suy nghĩ nữa, anh cụp mắt xuống, và nâng tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cộc cộc… cửa thư phòng bị gõ vang.
- Đại nhân, ngài đang nghỉ ngơi sao?
Âm Thanh dịu dàng của Diêu Nhi vang lên
- Không có, vào đi.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng.
Ken két…
Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu hầu gái nhỏ bưng trà nóng và điểm tâm đi vào thư phòng, theo sau cô bé là Khải Na đã bình tĩnh lại. Diêu Nhi đi tới bên cạnh Mục Lương, nhẹ nhàng đặt trà nóng và điểm tâm xuống.
Cô dịu ngoan nói:
- Đại nhân, đây là điểm tâm do tiểu thư Mễ Nặc làm.
- Mễ Nặc còn chưa ngủ sao?
Mục Lương ngẩng đầu lên.
- Tiểu thư Mễ Nặc vừa đi ngủ rồi.
Diêu Nhi ngoan ngoãn nói.
- Ừm, có chuyện gì không?
Mục Lương điểm gật đầu, anh đem lực chú ý đặt trên người người phụ nữ tóc xanh biếc. Khuôn mặt Khải Na trở nên nghiêm túc, cô không nói hai lời lập tức quỳ xuống đất, trịnh trọng hành lễ với Mục Lương.
Anh nhướng mày.
Khải Na ngẩng đầu lên, dùng âm thanh run rẩy cảm kích nói:
- Thành chủ đại nhân, cảm ơn ngươi đã chiếu cố Diêu Nhi lâu như vậy, còn chữa thân thể cho con bé.
Cô đã từ trong miệng con gái mình biết được, lúc trước nhờ có Mục Lương ra tay cứu giúp, con gái cô mới có thể sống đến bây giờ, nếu không con gái cô đã sớm chết ở thành Tương Lai.
Khải Na rất rõ ràng thân thể con gái mình suy yếu tới mức nào. Sau khi gặp Vạn Bái, biết được những chuyện xảy ra trong vòng mấy năm qua, cô càng thêm cảm kích với Mục Lương.
- Đây chỉ là giao dịch mà thôi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Cái giá để chữa trị thân thể cho Diêu Nhi, chính là cô bé và Vạn Bái cùng làm việc cho thành Huyền Vũ.
- Nếu không có đại nhân ra tay, con gái của ta đã chết.
Khải Na cúi sát đất, cái lạy này hoàn toàn xuất phát từ lòng biết ơn của cô. Mục Lương chỉ nói là giao dịch, nhưng sau khi con gái cô và Vạn Bái đến nơi này, cuộc sống của hai người lại thoải mái và vui vẻ hơn trước, còn không lo ăn không lo mặc.
Đây là giao dịch sao? Rõ ràng chính là ban ân.
Khóe miệng Mục Lương cong lên, anh nhẹ giọng hỏi:
- Sau này ngươi có tính toán gì không?
Khải Na thở sâu, cô rất nghiêm túc lại thành khẩn nói:
- Thành chủ đại nhân, ta muốn làm việc cho ngài.
- Ngươi xác định?
Mục Lương bình tĩnh hỏi.
- Xác định.
Khải Na chuyển tư thế thành quỳ một gối xuống đất. Cô cúi đầu, nâng một bàn tay lên cao, đây là tư thế tỏ vẻ thần phục và nguyện ý hiệu lực.
- Thành chủ đại nhân…
Diêu Nhi cắn môi dưới, cô cũng hy vọng mẹ mình có thể lưu lại.
Mục Lương đưa tay điểm nhẹ lên tay Khải Na, bình thản nói:
- Đứng lên đi.
- Vâng.
Sắc mặt Khải Na vui mừng, cô được cô hầu gái nhỏ nâng lên.
- Trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi hai ngày đi, để cho Diêu Nhi mang ngươi vào trong thành làm quen hoàn cảnh một chút.
Mục Lương cúi đầu suy nghĩ, sau đó ôn hoà nói:
- Chờ nghỉ ngơi xong, ngươi lại tới Bộ Đội U Linh báo danh đi.
- Bộ Đội U Linh?
Khải Na chớp chớp đôi mắt đẹp màu xanh biếc.
- Ừm là đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật.
Mục Lương gật nhẹ đầu.
- Vâng!
Khải Na lần thứ hai cung kính hành lễ.
Mục Lương xua tay nói:
- Đi thôi, đêm nay ngươi ở tạm phòng Diêu Nhi, ngày mai Thấm Lan sẽ sắp xếp phòng mới cho ngươi.
Khải Na há miệng thở dốc, cô có gì đó muốn nói lại thôi.
- Yên tâm, vẫn ở trong khu Trung Ương.
Mục Lương khẽ cười nói.
Khải Na cảm kích nói:
- Cảm ơn đại nhân.
Cô do dự một chút, sau đó hơi phiền muộn nói:
- Thành chủ đại nhân, thành Tương Lai có thể trả thù thành Huyền Vũ hay không?
- Ngươi không cần lo lắng về chuyện đó, ta sẽ giải quyết.
Mục Lương bình thản nói.
Khải Na trịnh trọng nói:
- Đại nhân, nếu cần, ta sẽ xông lên phía trước.
- Được.
Mục Lương cười cười.
Anh không sợ thành Tương Lai trả thù, anh chỉ lo đối phương không đến.
Nếu đại trưởng lão thành Tương Lai thật sự không biết tốt xấu, Mục Lương không ngại san bằng thành Tương Lai, tiếp theo mang đi toàn bộ người nơi đó.
- Ừm, đi đi.
Anh nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà nóng.
Khải Na dùng sức gật đầu.
Cô hầu gái nhỏ và mẹ của mình rời khỏi thư phòng, trong lòng hai người đều tràn ngập hy vọng vào tương lai
Diêu Nhi hưng phấn nói:
- Mẹ ơi, ngày mai ta sẽ mang ngươi dạo quanh Nội thành trước, sau đó lại đi ngoại thành, Phố Buôn Bán, Khu Trồng Trọt…...
- Ngươi nói như vậy có nghĩa là thành Huyền Vũ rất rộng lớn?
Khải Na kinh ngạc nói.
Diêu Nhi dùng sức gật đầu, ngây thơ nói:
- Vâng, vô cùng lớn, còn lớn gấp mười lần thành Tương Lai.
- Còn lớn gấp mười lần thành Tương Lai!
Khải Na trừng lớn đôi mắt đẹp màu xanh biếc.
Ngày hôm nay, cô đều ở trong cung điện, nói chuyện rất lâu với con gái mình, sau đó Vạn Bái cũng đến đây. Vì vậy, chờ tới khi xong xuôi mọi chuyện trời đã tối rồi.
- Đúng vậy, thành Huyền Vũ chủ yếu chia làm ba bộ phận, có Ngoại thành, Nội thành, khu Trung Ương.
Diêu Nhi dùng ngón tay đếm, cô bắt đầu giới thiệu về thành Huyền Vũ cho mẹ của mình.
- Nếu là như vậy, chắc thành Huyền Vũ không sợ Thành Tương Lai đâu?
Khải Na há to miệng.