Chương 1196 Thanh
Xuân Mãi Mãi
Đó là ba con hư quỷ biết bay, phương hướng bay của chúng chính là cốc Táng.
Sắc mặt Lệ Ngõa Cương biến đổi, hắn ngưng trọng nói:
- Là ba con hư quỷ cấp bảy!
- Làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Lệ Ngõa Khương nghiêm túc.
Lệ Ngõa Cương nắm chặt tay, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến:
- Chẳng lẽ thuỷ triều hư quỷ đã bộc phát rồi sao?
- Chắc là một bộ phận hư quỷ thức tỉnh trước.
Lệ Ngõa Khương suy đoán.
Kim Phượng bói toán chưa từng sai lầm.
- Cũng may chỉ có ba con, nếu tới nhiều hơn sẽ rất phiền toá.
Lệ Ngõa Chương cũng tỉnh táo lại.
- Lấy vũ khí.
Lệ Ngõa Cương trầm giọng nói.
Chỉ là ba con hư quỷ cấp bảy mà thôi, giải quyết chúng nó cũng không khó, chỉ sợ bị chúng cắn tổn thường mà thôi, cho nên dùng vũ khí công kích là tốt nhất.
- Vâng.
Lệ Ngõa Khương nghiêm mặt trả lời.
Vùng Nước Mặn đã có hư quỷ cấp bảy xuất hiện, cũng có nghĩa hiện tại trên đất liền cũng không an toàn nữa.
………..
Rầm rầm…
Rùa Đen đi vào sâu trong biển khơi.
Đại An Ti đang ngồi Ttrên tường thành, cúi đầu nhìn về phía quảng trường phía trước Sơn Hải Quan.
Đập vào mắt cô chỉ có Thành Phòng Quân đang đóng quân tuần tra, mà không xếp thành đội ngũ thật dài như ngày xưa nữa.
- Nếu muốn Phố Buôn Bán náo nhiệt trở lại, vậy phải đợi tới khi thuỷ triều hư quỷ qua đi…
Đại An Ti cảm thán một tiếng. Bởi vì nguyên nhân thuỷ triều hư quỷ, mọi người đều trở nên hoảng sợi, cơ hồ không còn tâm tư giải trí nữa, tất cả chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đó là làm cách nào để tiếp tục sống sót.
Trên đất liền, rất nhiều những bộ lạc to nhỏ, đều bắt đầu di chuyển về phía toà thành lớn gần nhất.
- Chắc thành Huyền Vũ có thể ngăn cản được thuỷ triều hư quỷ.
Con ngươi màu băng của Đại An Ti lóe sáng, trong lòng cô lập tức yên ổn hơn không ít.
Đạp đạp đạp…
Cao Thao chạy lên Sơn Hải Quan, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói:
- Tham mưu trưởng, Thiên Môn Lâu xảy ra vấn đề!
- Vấn đề gì?
Tinh thần Đại An Ti chấn động, cô vội vàng nhảy xuống khỏi tường thành.
- Có thứ gì đó trong nước đang đi theo chúng ta.
Sắc mặt Cao Thao ngưng trọng nói.
- Đi, đi xem.
Đại An Ti nhướng mày, sải bước đi tới cầu thang bên dưới tường thành. Cao Thao vội vàng đuổi theo. Hai người đi ba bập thang một, rất nhanh đã lao xuống Sơn Hải Quan, và dọc theo cầu thang xuyên qua Huyền Không Các.
Huyền Không Các, là nơi gần mặt biển nhất, dọc theo Huyền Không Các tiếp tục men theo thông đạo xuống phía dưới, tiến vào Thiên Môn Lâu cũng chính là rời khỏi mặt đất, đi xuống dưới mực nước biển.
Hai người vội vã đi vào quảng trường phía trước Thiên Môn Lâu, nhìn chăm chú vào nước biển bên ngoài lá chắn ngọc lưu ly.
- Ở đâu?
Đại An Ti nhăn mày, cô tập trung tinh thần nhìn về phía nước biển sâu thẳm.
Cao Thao chỉ về khu vực gần thân thể Huyền Vũ, trầm giọng nói:
- Đại tổng trưởng, ngài nhìn bên kia xem.
Đại An Ti tới gần lá chắn ngọc lưu ly, nghiêng đầu nhìn lại, quả thực đã thấy được mấy sinh vật màu đen.
Cô trói chặt đầu vai, thấp giọng nói:
- Đó là cái gì?
- Đại tổng trưởng, có phải ra ngoài nhìn không?
Cao Thao cung kính hỏi.
Đại An Ti do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đi thôi, lấy mấy viên Trân Châu đến đi.
- Vâng.
Cao Thao gật đầu.
Hắn đi tới phía trước Thiên Môn Lâu, lấy ra mấy viên Phú Năng Trân Châu với năng lực khác biệt.
Cao Thao bỏ viên Phú Năng Trân Châu có năng lực nguyên tố nước vào miệng, bên hông buộc lại một sợi dây thừng chế từ tơ nhện, sợi dây này cực kỳ bền chắc nếu không bị vũ khí sắc bén cứa vào chắc chắn không có vấn đề gì.
Hắn ngừng thở, từ trên Huyền Không Các bước xuống nước, chìm về hướng Thiên Môn Lâu. Thẳng cho đến khi không thể hô hấp được nữa, Cao Thao mới nuốt Phú Năng Trân Châu.
- Có thể hô hấp.
Cao Thao thở nhẹ, thân thể hấp thu dưỡng khí trong nước.
Phú Năng Trân Châu chỉ có hiệu quả trong ba phút, cho nên sau khi xuống nước phải dùng thường xuyên, như vậy mới có thể ở dưới nước trong khoảng thời gian lâu hơn.
Cao Thao điều chỉnh phương hướng, khống chế dòng nước mang theo hắn tới gần bóng đen.
Khặc khặc khặc…
Âm thanh khiến người khác chán ghét vang lên, khi tới gần, hắn mới nhìn rõ những bóng đen một mực đuổi theo Tiểu Huyền Vũ là thứ gì. Cao Thao mở lớn miệng, một đám bọt khí từ trong miệng bay ra.
Hắn đã thấy rõ, đó là hơn mười con hư quỷ, đang ra sức bơi về phía hắn.
- Bóng đen đó là hư quỷ!
Cao Thao biến sắc. Từ trên người hư quỷ, hắn cảm nhận khí tức khiến hắn hít thở không thông. Đó là khí tức cấp bảy, cũng có nghĩa bên trong nhóm hư quỷ này, ít nhất có một con hư quỷ cấp bảy.
Hắn khống chế dòng nước, bao trùm thân thể chạy lên bên trên mặt nước.
Phía trước Thiên Môn Lâu, Đại An Ti cũng thấy rõ bầy hư quỷ đang tăng tốc tới gần, sắc mặt cô trở nên khó coi.
- Cho ta trân châu, ta đi giải quyết chúng nó.
Cô lạnh giọng hô.
- Vâng!
Phó Thủ lấy ra hai viên Phú Năng Trân Châu bên người mình, đưa cho người phụ nữ tóc băng.
Có Thành Phòng Quân kinh hô một tiếng:
- Không tốt, đại nhân Cao Thao cũng bị đuổi theo.
Đại An Ti vội vàng quay đầu nhìn lại, Cao Thao còn chưa trở lại mặt nước, hư quỷ đã tới gần hắn.
- Nguy rồi, chạy mau!
Đại An Ti biến sắc.
- Không còn kịp rồi.
Năm ngón tay Phó Thủ nắm chặt lại thành quyền, giống như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Cao Thao bị hư quỷ xé thành từng mảnh nhỏ.
Ngang ngang ngang…
Âm thanh phẫn nộ truyền ra từ bên dưới Thiên Môn Lâu.
Vài đạo lưỡi dao bằng bước vọt lên từ dưới biển sâu, tách mấy con hư quỷ ra. Dưới nước, Rồng Biển xuất hiện, nó phẫn nộ lao về phía bầy hư quỷ.
- Là Rồng Biển!
Đại An Ti thở phào nhẹ nhõm.
Rồng Biển xuất hiện, vậy là bầy hư quỷ kia chết chắc rồi.
- Làm ta sợ muốn chết.
Sắc mặt Cao Thao trắng bệch, hắn được người tím vào tơ nhện kéo lên Huyền Không Các.
- Đội trưởng, không có việc gì chứ?
Thành Phòng Quân quan tâm hỏi.
- Không có việc gì.
Cao Thao cố gắng trấn định, không thể để mất mặt trước mấy thuộc hạ được.
- Đội trưởng không có việc gì là tốt rồi.
Nhóm Thành Phòng Quân đều thở phào nhẹ nhõm.
- Đừng đứng ngây ra ở đó nữa, chú ý cảnh giới đi.
Tán Viêm sải bước đi tới.
- Vâng.
Thành Phòng Quân cùng kêu lên hô lớn, rồi nâng tay chào theo nghi thức quân đội, tiếp sau đó, bọn họ đều cầm lấy vũ khí cảnh giác nhìn chăm chú vào mặt biển.
– Mau đứng lên đi.
Tán Viêm đưa tay kéo Cao Thao đứng dậy.
- Mất mặt quá.
Cao Thao phun một ngụm nước miếng, làm cho vị mặn trong miệng giảm đi một chút…
Tán Viêm vỗ bả vai Cao Thao, an ủi:
- Nghĩ thoáng một chút đi, chuyện này đâu có gì mất mặt.
Cao Thao thở sâu, trầm giọng nói:
- Ta cũng không nghĩ tới chúng lại là hư quỷ, thiếu chút nữa đã không phản ứng kịp.
- Chuẩn bị nghênh chiến đi!
Hai mắt Tán Viêm lóe sáng.
- Ừm.
Cao Thao ngước mắt nhìn về phía mặt biển.
Mặt nước tạo nên từng đạo sóng gợn, từ biểu hiện này có thể thấy được chiến đấu dưới nước đang diễn ra cực kỳ kịch liệt.
Rầm rầm…
Nước biển cuộn trào, hai con hư quỷ lao lên mặt nước, giương cánh hướng không trung bay đi.
- Công kích!
Tán Viêm không nói hai lời, phất tay hạ mệnh lệnh công kích.
- Vâng!
Thành Phòng Quân cùng kêu lên đáp lại, bọn họ lập tức bóp cò quân nỗ.
Hưu hưu hưu…
Nỗ tiển bắn ra, có hơn một nửa số nỗ tiến đánh trúng hai con hư quỷ.
Bang bang phanh!
Ngay sau khi nỗ tiến đánh trúng thân thể hư quỷ, đã xảy ra nổ mạnh, tản ra sóng nhiệt bao phủ hư quỷ.
Nỗ tiễn nổ mạnh do Thành Phòng Quân bắn ra, là loại Mục Lương vừa mới nghiên cứu chế tạo ra, nhóm đầu tiên đều cung cấp cho ba quan ải hiểm yếu.
Một loạt nỗ tiễn lại bắn ra, bắn hai con hư quỷ thành cái sàng.
Khặc khặc khặc…
Hư quỷ kêu thảm, thân thể chúng rơi xuống.
Không đợi hư quỷ vào nước, Rồng Biển đã lao lên, mở ra miệng rộng cắn hư quỷ, kéo chúng vào trong nước biển. Không bao lâu sau, mặt biển đã trở nên bình tĩnh, chiến đấu rất nhanh đã chấm dứt.
Dưới nước ở khu vực Thiên Môn Lâu.
Trong tay Đại An Ti còn nắm hai viên Phú Năng Trân Châu, chưa kịp dùng, Rồng Biển đã giải quyết toàn bộ hư quỷ.
- Đúng là bớt việc cho ta.
Đại An Ti giật giật khóe miệng, thiếu chút nữa cô đã quên Thiên Môn Lâu còn có thánh thú bảo hộ. Nước biển rất nhanh đã khôi phục lại màu sắc bình thường, thi thể hư quỷ đều bị Rồng Biển tha đi.
Đạp đạp đạp…
Cao Thao trở lại Thiên Môn Lâu, tò mò hỏi:
- Đại tổng trưởng, hư quỷ bị thánh thú ăn rồi sao?
Đại An Ti lắc đầu:
- Không biết.
Cao Thao lộ ra vẻ mặt ưu sầu:
- Nếu thánh thú ăn hư quỷ, có thể bị cảm nhiễm hay không…?
- Tiếp tục bảo vệ ở chỗ này, ta cần đến Trung Ương trong Nội thành một chuyến.
Đại An Ti nghiêm túc dặn dò. Cô phải đến khu Trung Ương, kể lại chuyện đã xảy ra nói rõ ràng cho Mục Lương biết.
- Vâng, xin tham mưu trưởng yên tâm.
Cao Thao nâng tay chào theo nghi thức quân đội.
……..
Bên trong thư phòng ở khu Trung Ương
Mục Lương dựa lưng vào ghế, thả lỏng bắt chéo hai chân, nghe Nguyệt Thấm Lan báo cáo tình huống nhận người.
- Lần này từ cốc Táng tổng cộng tuyển được mười sáu ngàn người, trong đó có hơn hai ngàn là người già và trẻ nhỏ, đại đa số bọn họ đều là người nhà của thanh niên trai tráng.
Nguyệt Thấm Lan đang cầm sổ ghi chép công việc, đã trình bày xong mục thứ nhất.
- Chỉ có hơn hai ngàn người già và trẻ nhỏ, có thể chấp nhận được.
Mục Lương từ tốn gật đầu.
Nếu muốn thu hút thanh niên trai tráng đến thành Huyền Vũ, nhất định không được bỏ lại người già và trẻ nhỏ, làm như vậy mới có thể lung lạc được dân tâm. Huống hồ nếu những người già muốn làm việc, vẫn có thể sắp xếp cho họ làm một ít cong việc thủ công, ví dụ như đan rổ, còn có công việc làm đồ gốm.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:
- Mười sáu ngàn người này đã được sắp xếp nơi ăn chốn ở ổn định, chờ những căn nhà trong Vệ thành trang trí xong xuôi, lại sắp xếp bọn họ tới vệ thành.
- Ừm, ngươi an bài là tốt rồi.
Mục Lương gật đầu.
Anh ngẫm nghĩ một chút, lại dặn dò:
- Làm tốt công tác tuyên truyền, để cho bọn họ biết pháp luật của thành Huyền Vũ không phải lập ra cho vui, thậm chí còn có thể bắt một vài người để răn đe.
- Được, ta sẽ sắp xếp.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu ghi nhớ.
- Còn có chuyện gì không?
Mục Lương duỗi chân ra, ngồi thẳng lưng nhìn về phía cô gái tao nhã.
- Còn có một chuyện, là về chuyện phân bộ Cảnh vệ trong vệ thành.
Nguyệt Thấm Lan mở trang tiếp từ trong cuốn sổ ghi chép công việc của mình.
Vệ thành đang ở giai đoạn hoàn thiện quan trọng, trong đó phân bố Cảnh vệ đi tuần là rất quan trọng, có thể giữ gìn bên trật tự trong thành.
- Từ cảnh vệ của Nội thành điều ra tám người phái đi Vệ thành, cử ra hai người trong số họ, đảm nhiệm bộ trưởng và phó bộ trưởng của phân bộ.
Mục Lương nghĩ nghĩ nói:
- Lại vào doanh lính mới tuyển một ít người làm cảnh vệ đi.
Chức vị bộ trưởng phân bộ này chỉ dưới phó vệ trưởng, cũng có nghĩa là chỉ thấp hơn so với Trình Mâu, nhưng cao hơn những cảnh vệ khác.
- Việc này tương đương với đề bạt tám người, cho nên phải chọn tám người có năng lực tốt một chút.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.
- Ừm, để cho Trình Mâu lựa chọn đi.
Mục Lương ôn hòa nói.
Nguyệt Thấm Lan cong lên khóe môi, tao nhã đáp:
- Ta hiểu.
Trình Mâu vừa được đề bạt lên làm Phó vệ trưởng, từ khi thành Huyền Vũ cải cách, chức vị của hắn cũng được nâng lên vài bậc, có quyền sắp xếp các cảnh vệ phân bộ và nhân viên.
Chức vị từ trên xuống dưới được sắp xếp như sau: Vệ trưởng và Phó vệ trưởng của tuần cảnh vệ, tiếp theo là Bộ trưởng và Phó bộ trưởng của phân bộ, dưới nữa là Cảnh trưởng phân thành bốn cấp bậc (thượng, cao, trung, hạ cấp) cuối cùng mới là cảnh vệ cấp một hai ba. Con đường tấn chức đã được sắp xếp hoàn hảo.
- Ta đã báo cáo xong công việc ngày hôm nay.
Nguyệt Thấm Lan nói xong đã gấp lại sổ ghi chép công việc.
- Gần đây ngươi quá vất vả rồi.
Mục Lương vươn tay, ngưng tụ một đoàn nguyên tố sinh mệnh, bao phủ lên cô. Đôi mắt đẹp màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lóe sáng, cô ôn nhu nói:
- Không sao mà, ta đâu phải làm việc nặng.
Thân thể cô trở nên cực kỳ thoải mái, bên trong và bên ngoài đều như được tẩy rửa qua một lần.
- Gần đây, ta phát hiện dường như làn da của mình trở nên mịn màng hơn.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng vuốt ve da mặt mình.
Mục Lương giải thích:
- Nguyên tố sinh mệnh là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác là vì ngươi uống nước từ Trà Thụ Sinh Mệnh.
- Nước từ Trà Thụ Sinh Mệnh?
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi:
- Uống nước đó cũng khiến cho làn da mịn màng hơn ư?
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ừm, nước bên ngoài cung điện Lưu Ly, trải qua Trà Thụ Sinh Mệnh nuôi dưỡng, đã không còn là nước bình thường nữa, có thể bảo trì thanh xuân cho người dùng.
Nó có tác dụng giống với nguyên tố sinh mệnh của anh.
- Bảo trì thanh xuân?
Nguyệt Thấm Lan mở to đôi mắt xanh nước biển ngập nước, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Cô nhẹ giọng nỉ non:
- Khó trách, gần đây ta có cảm giác trạng thái làn da càng ngày càng tốt, không bị lão hoá chút nào…
- Nếu tiếp tục dùng ngươi sẽ không già đi.
Anh trong sáng cười nói.
Khóe môi Nguyệt Thấm Lan giơ lên, cười như hoa nói:
- Nếu trẻ mãi không già, sẽ bị người ta nghĩ là một con quái vật.
Mục Lương đưa tay nâng cằm của cô gái tao nhã, ôn nhu hỏi nói:
- Vậy ngươi muốn là quái vật, hay muốn là bà già?
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt đầy xem thường, oán trách:
- Cái gì mà bà già? Chẳng dễ nghe chút nào.
Cộc cộc cộc…
Lúc này, cửa thư phòng bị gõ vang.
Âm thanh nhỏ nhẹ của Ba Phù vang lên:
- Thành chủ đại nhân, tiểu thư Đại An Ti tìm ngài.