Chương 1217 Mở
Phiên Tòa
Mục Lương đưa tay lấy ra một tờ giấy, lại cầm bút than viết cực nhanh, cuối cùng mang con dấu ra đóng xuống bên dưới.
Anh đưa biên bản xử phạt cho cô gái tóc bạch kim:
- Với trường hợp tên cảnh vệ say rượu tiết lộ thông tin kia, phải tiến hành xử phạt bằng cách giáng chức của hắn, ngoại trừ tiếp nhận hình phạt còn phải trừ ba tháng tiền lương nữa, nếu không chấp nhận thì trực tiếp cách chức.
- Vâng.
Ly Nguyệt tiếp nhận biên bản xử phạt, sau đó xoay người rời khỏi thư phòng.
Mục Lương ngả lưng vào ghế dựa, nghĩ một chút, lại mở miệng nói:
- Tiểu Lan, tiến vào đây.
Ken két… Cửa thư phòng bị đẩy ra.
Vệ Ấu Lan bước nhanh vào thư phòng, cung kính nói:
- Đại nhân, có chuyện gì muốn ta làm sao?
- Đi gọi Trình Mâu tới.
Mục Lương dặn dò.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn lên tiếng.
Cô rời khỏi thư phòng, bước nhanh tới phòng liên lạc, sử dụng Trùng Cộng Hưởng liên hệ với sở cảnh vệ Nội thành.
Trình Mâu còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi nhận được thông báo từ khu Trung Ương, hắn lộ ra vẻ mặt mờ mịt vội vàng lên đường chạy tới. Chờ tới khi hắn đi vào cung điện, Ly Nguyệt đã tới sở cảnh vệ, truyền mệnh lệnh giáng chức và xử phạt của Mục Lương.
Trình Mâu đi vào bên trong cung điện, tâm tình hắn vừa nghi hoặc vừa lo lắng. Hắn đi theo Tiểu Lan tới bên ngoài thư phòng. Cô hầu gái nhỏ gõ vang cửa phòng. Nghe được âm thanh đồng ý của Mục Lương, cô đẩy cửa cho Trình Mâu đi vào.
- Thành chủ đại nhân!
Trình Mâu đi vào thư phòng, nâng tay cung kính cúi chào.
Mục Lương dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, anh chỉ đơn giản hỏi hắn:
- Ngươi có biết vì sao ta gọi ngươi lên đây không?
- Thành chủ đại nhân, ta không biết…
Trong lòng hắn đã thắt lại một cái, hắn biết chắc chắn Mục Lương gọi hắn lên đây không phải vì chuyện tốt lành.
Mục Lương bình thản hỏi:
- Lần này vì sao cuộc thi chọn lựa cảnh vệ lại dùng đề thi của năm ngoái?
- Này… Bởi vì thành chủ đại nhân không đưa đề mới cho ta.
Trình Mâu mở to mắt nói.
-...
Khóe mắt Mục Lương giật giật, thiếu chút nữa anh đã tức giận mà bật cười.
Anh vịn tay lên bàn đứng dậy, thở dài nói:
- Ngươi là đồ ngốc sao? Ngươi không biết biến hoá một chút rồi sửa lại đề sao?
- Thành chủ đại nhân chưa nói, ta cũng không dám sửa.
Trình Mâu ngượng ngùng nói.
- Ta nên khen ngươi, hay nên chửi đây?
Mục Lương giận mà không có chỗ để xả, chỉ đành trầm giọng nói:
- Bởi vì chuyện đề giống nhau, đã khiến cho bảy tên phế vật trà trộn vào lần tuyển chọn cảnh vệ này.
- Hả?
Trình Mâu sửng sốt, sau đó hắn lập tức sợ hãi cúi gập người xuống, gấp giọng nói:
- Thành chủ đại nhân, ta không biết chuyện này!
- Người của ngươi, bị người ta chuốc cho say mèm, rồi mang chuyện đề giống nhau nói ngoài, sau đó bị người có tâm lợi dụng, tuồn đáp án ra bên ngoài cho người khác trà trộn vào hàng ngũ cảnh vệ.
Mục Lương nghiêm mặt nói.
- Ta…
Thân thể Trình Mâu run lên. Hắn thở sâu, rồi nghiêm túc nói:
- Thành chủ đại nhân, chuyện này do ta không làm tốt, lo lắng không chu toàn, xin ngài trách phạt.
Mục Lương liếc mắt nhìn Trình Mâu, nói ra kết quả xử phạt.
- Vâng, thuộc hạ đã biết.
Trình Mâu cung kính gật đầu.
- Về phần ngươi, phạt hai tháng tiền lương.
Mục Lương thản nhiên hỏi.
Trình Mâu cung kính nói:
- Đây là trừng phạt ta nên nhận, thuộc hạ cam nguyện bị phạt.
Mục Lương mỉa mai:
- Ừm, hy vọng lần sau ngươi không tái phạm loại sai lầm cấp thấp này nữa, nếu tất cả mọi chuyện đều phải chờ ta quan tâm, vậy cần tới ngươi làm gì?
Trình Mâu cúi đầu, thành khẩn nói:
- Về sau ta nhất định sẽ cẩn thận gấp bội, hơn nữa còn suy nghĩ và lo lắng các vấn đề theo nhiều phương diện khác nhau.
- Tốt lắm, trở về viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, ngày mai trước khi trời tối mang tới đây cho ta.
Mục Lương khoát tay áo.
- Bản kiểm điểm ba nghìn chữ!
Trình Mâu trừng lớn đôi mắt, hắn ngây ngốc nhìn Mục Lương.
- Có vấn đề?
Mục Lương liếc mắt nhìn hắn.
- Không, không có vấn đề.
Trình Mâu tâm rùng mình, hắn liên tục lắc đầu.
Mục Lương nhắc nhở nói:
- Đúng rồi, cảnh vệ bị cách chức cũng phải viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, kèm theo tuyên cáo nội bộ và thông báo phê bình.
- Vâng.
Trình Mâu giật giật khóe miệng, còn muốn tuyên cáo nội bộ, chẳng phải trực tiếp cho tất cả mọi người đều biết chuyện này sao?
Trong lòng buồn bực, hắn quyết định trở về phải nghiêm khắc giáo huấn người dưới tay mình, còn phải làm cho bọn họ hỗ trợ hắn viết kiểm điểm nữa.
Dường như Mục Lương cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vì vậy anh nói bâng quơ:
- Nếu để cho ta phát hiện ra ngươi nhờ những người khác viết bản kiểm điểm giùm, vậy lần sau bản kiểm điểm của ngươi sẽ là ba mươi ngàn chữ.
- Sẽ không, ta cam đoan sẽ tự mình viết.
Trình Mâu xụ mặt đứng đắn nói.
- Tốt lắm. Đi xuống đi.
Mục Lương khoát tay áo.
- Vâng.
Trình Mâu cung kính cúi chào, rồi xoay người rời khỏi thư phòng. Khi ra bên ngoài hắn còn thuận tay đem cửa phòng đóng cửa. Hắn vẫn tiếp tục thẳng thắn sống lưng mà rời khỏi cung điện, thậm chí tới khi rời khỏi Khu Trung Ương, hắn mới dám thở dài một hơi.
Lúc này, Trình Mâu đen mặt, bước nhanh tới sở cảnh vệ trong Nội thành.
Chờ khi hắn trở về sở cảnh vệ, Ly Nguyệt đã truyền đạt xong mệnh lệnh, và rời đi.
Bên trong Sở Cảnh Vệ, những cảnh vệ đang phụ trách canh phòng đều có sắc mặt ngượng ngùng, riêng một người trong số bọn họ thì có sắc mặt trắng bệch, ủ rũ ngồi trên ghế.
- Hừ! Lại gặp rắc rối!
Trình Mâu đi vào sở cảnh vệ, tức giận trừng mắt nhìn tên cảnh vệ đang ủ rũ kia.
- Vệ trưởng, thành chủ đại nhân nói gì vậy?
Cảnh vệ kia gấp giọng hỏi.
- Phạt hai tháng tiền lương, viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ.
Trình Mâu nâng tay lên gõ vào đầu tên cảnh vệ kia một cái.
- Thật có lỗi, là ta đã làm cho vệ trưởng bị phạt.
Cảnh vệ kia lộ ra vẻ mặt áy náy.
- Nhanh đi viết kiểm điểm đi, viết xong lại đưa cho ta xem.
Trình Mâu khoát tay áo, quyết định chờ sau khi xử lý xong công tác sẽ giáo huấn tên kia. Tốt hơn hết là chờ tên kia viết xong thì hắn đọc qua một lượt và sao chép lại một chút.
Ba ngàn chữ, thật sự là làm khó hắn.
- Vâng!
Cảnh vệ kia thở dài một hơi.
……….
Nội Thành, Tuần Cảnh Vệ canh gác trước Tòa Án, bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh.
Lỵ Lỵ dừng bước trước Tòa Án và nhón chân lên muốn nhìn rõ tình huống bên trong.
Cô vừa đưa bọn nhỏ ở viện Mồ Côi đến trường học, lúc này, đang chuẩn bị đi Siêu Thị Huyền Vũ thì bị hấp dẫn bởi sự náo nhiệt nơi đây.
Lỵ Lỵ cau mày, nhỏ giọng tự nói:
- Chuyện gì xảy ra, tại sao hôm nay lại có nhiều người tụ tập như vậy?
Cô phải phí sức lực rất lớn mới chen lên hàng đầu, sau đó bị đội tuần tra do Trình Mâu dẫn đầu chặn ở bên ngoài.
Trình Mâu nghiêm túc hô to:
- Còn mười phút nữa sẽ mở phiên toà, chỉ còn có năm mươi danh ngạch dự thính.
– Mở phiên toà? Dự thính?
Lỵ Lỵ chớp chớp đôi mắt đẹp màu xanh sẫm, có chút bối rối không hiểu.
Trình Mâu trầm giọng nói:
- Bây giờ, chúng ta bắt đầu phân phát vị trí ngồi nghe.
- Ta! Ta muốn đi vào ngồi nghe phán xử!!
- Vệ trưởng Trình Mâu, cho ta xin một tấm đi.
Dân chúng hưng phấn hô hào, bắt đầu chen lấn tới trước.
Trình Mâu nhíu mày, la lớn:
- Không được xô đẩy, tất cả mọi người mau xếp hàng! Ai dám nhiễu loạn trật tự sẽ bị tống vào phòng tối.
Dân chúng nghe vậy trong lòng không khỏi run rẩy, thành thật bắt đầu xếp hàng.
Lỵ Lỵ mơ mơ màng màng xếp ở hàng thứ nhất, cho nên cũng là người đầu tiên nhận được chứng nhận dự thính.
Tuần Cảnh Vệ phụ trách duy trì trật tự lớn tiếng hô hào:
- Người nào cầm được vé đi vào thì hãy nhanh chóng đi vào bên trong, khi rời đi nhớ trả lại giấy chứng nhận.
Lỵ Lỵ cứ như vậy bước vào Tòa Án, đi dọc theo một con đường dài.
Khi đến chỗ cửa hông, nhân viên Tòa Án đang đứng đợi một bên để hướng dẫn mọi người.
- Dân chúng đến nghe xin hãy đi vào từ nơi này, trong quá trình nghe phán xử nhất định phải giữ yên lặng.
Mãi cho đến khi ngồi xuống thì Lỵ Lỵ vẫn không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Cộp cộp cộp…..
Càng ngày càng có nhiều dân chúng đi vào khu vực dự thính, sau khi ngồi xuống thì mọi người đều tự giác giữ yên lặng.
Lỵ Lỵ vốn muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng thấy không có ai lên tiếng, cô đành phải ngậm miệng lại.
Cộp cộp cộp…..
Trước khu vực dự thính, Nguyệt Thấm Lan được cảnh vệ toà án vây quanh đi vào trong rồi ngồi ở vị trí quan tòa.
Bí thư viên và những người khác lần lượt ngồi xuống, ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng cho phiên tòa.
Lỵ Lỵ nhỏ giọng lầm bầm:
- Ngay cả thư kí cũng có mặt, xem ra việc này không đơn giản…..
- Thành chủ đại nhân tới!!
Nhân viên Tòa Án thông báo một tiếng cho Nguyệt Thấm Lan.
- Tất cả đứng dậy, thành chủ đại nhân đến.
Nguyệt Thấm Lan đứng lên và nhìn về phía cửa ra vào tòa án.
Bí thư và các nhân viên khác đều đứng dậy, nghênh đón sự xuất hiện của thành chủ.
- Thành chủ đại nhân cũng tới sao?
Trên ghế dự thính, mọi người đồng loạt đứng lên, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía chỗ cửa lớn.
Cộp cộp cộp…..
Mục Lương bình tĩnh bước vào toà án, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Thấm Lan, đó là vị trí cao nhất trong tòa án.
Ly Nguyệt canh giữ ở sau lưng Mục Lương, hộ vệ Trung Ương thì đứng canh gác trước cửa toà án, tăng thêm vài phần trang nghiêm cho nơi đây.
- Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?
Nguyệt Thấm Lan quay đầu và thấp giọng hỏi.
Mục Lương gật đầu:
- Được rồi, bắt đầu đi.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay gõ bàn một cái, lạnh lùng nói:
- Yên tĩnh, toà án thẩm vấn bắt đầu, mời người nhận thẩm đi lên.
Khi Mục Lương thiết lập Tòa Án, anh đã tiến hành điều chỉnh cơ cấu nhiều điều luật và quy định để phù hợp hơn với thành Huyền Vũ.
Cộp cộp cộp…...
Cảnh vệ toà án mở một cánh cửa phòng thông với toà án và dẫn Kỳ Phong mặc áo tù nhân màu xám đi ra ngoài, bắt hắn đứng trong một hàng rào cao hơn nửa mét.
Lúc này, sắc mặt của Kỳ Phong tái nhợt vô cùng, cơ thể còn đang run cầm cập, xem ra bị nhốt hai ngày nay không có lấy một giọt nước.
Hắn nhìn về phía bục cao, sau khi thấy Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan, sắc mặt của hắn càng giống như tro tàn.
Mục Lương liếc mắt một cái lập tức khiến hắn như rớt vào hầm băng, suy nghĩ cũng cứng đờ vài giây.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu uy nghiêm, thanh lãnh hỏi:
- Kỳ Phong, ngươi có biết tội của mình không?
Kỳ Phong lấy lại tinh thần, muốn biện hộ cho bản thân:
-... Ta phạm phải tội gì?
- Không nhận à?
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan híp lại.
Cô giơ tay gõ mặt bàn, uy nghiêm nói:
- Thẩm phán viên, đọc cho hắn nghe.
Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên, đối với loại người đã bị kết án như vậy, mở phiên tòa chỉ nhằm mục đích tuyên án, không phải để đối phương giải thích.
- Vâng.
Thẩm phán viên đứng lên, cầm trang giấy viết đầy chữ và bắt đầu tuyên đọc.
- Kỳ Phong đã vi phạm nghiêm trọng pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ và quân kỷ quân quy Thành Phòng Quân, đã đánh mất điểm mấu chốt mà một Thành Phòng Quân hợp cách phải tuân thủ.
- Người bị thẩm vấn, Kỳ Phong, đã hẹn tuần cảnh Nội Thành ra ngoài uống rượu rồi chuốc say đối phương để dò hỏi về đề thi kiểm tra, từ đó bố trí thuộc hạ của mình trong tuần cảnh Vệ Thành…..
Lời nói rõ ràng và ngắn gọn của thẩm phán viên vang vọng trong tòa án.
Trên ghế dự thính, năm mươi vị dân chúng xôn xao, ai nấy đều choáng váng trước nội dung mà thẩm phán viên tuyên đọc.
- Thì ra là như thế….
Đôi môi hồng của Lỵ Lỵ khẽ nhếch, bây giờ, cô mới hiểu được những người trước mắt là đang làm gì.
Mục Lương nghe xong rũ mắt xuống, tâm trạng bình tĩnh không gợn sóng.
Anh có mặt ở đây chỉ là muốn cho dân chúng và tất cả Thành Phòng Quân, binh sĩ, Tuần Cảnh Vệ biết, vi phạm pháp luật pháp quy và quân kỷ quân quy là vô cùng nghiêm trọng.
Lời nói của thẩm phán viên khiến sắc mặt của Kỳ Phong càng thêm tái nhợt, cơ thể lung lay sắp ngã.
- Tội nhân Kỳ Phong vi phạm tổng cộng tám điều pháp luật pháp quy và quân kỷ quân quy, phán tù có thời hạn mười năm, không thể nộp tiền bảo lãnh.
Nguyệt Thấm Lan cầm lấy búa thẩm phán và đập mạnh xuống mặt bàn.
Phanh!!
Một tiếng búa gõ vang dội và quanh quẩn trong toà án.
Nguyệt Thấm Lan làm tòa tuyên án, quyết định tội danh của Kỳ Phong.
Cơ thể của Kỳ Phong lung lay, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
- Tại sao lại như vậy…. Chuyện này không thể nào….?
Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, luôn miệng lẩm bẩm tại sao.
- Đưa hắn tới Ngục Giam, bắt đầu chấp hành bản án từ hôm nay.
Nguyệt Thấm Lan phất tay.
- Rõ!
Cảnh vệ toà án đi lên trước, bắt lấy Kỳ Phong còn đang sợ choáng váng rồi kéo ra ngoài.
- Mục Lương, kết thúc rồi.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.
- Vậy thì trở về thôi.
Mục Lương đứng lên, từ đầu đến cuối không nói lời nào, bình tĩnh rời đi từ cửa chính toà án.
- Chuyện còn lại ta giao cho các ngươi xử lý.
Nguyệt Thấm Lan bỏ lại một câu rồi đứng dậy đi theo Mục Lương.
Sau khi Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan rời khỏi, thẩm phán viên và bí thư viên đều đứng dậy rời đi.
- Được rồi, các vị tới dự thính, xin hãy rời khỏi tòa án một cách trật tự.
Các nhân viên vỗ tay hướng dẫn mọi người rời đi.
Lỵ Lỵ khẽ nhả ra một hơi, thoát khỏi bầu không khí trang nghiêm của toà án và trở lại bình thường.
Cô đứng lên đi ra ngoài, khi chuẩn bị rời khỏi tòa án thì có một nhân viên xách một chiếc giỏ vuông đi thu hồi chứng nhận dự thính.
- Chứng nhận dự thính để ở chỗ này.
Nhân viên phục vụ ra hiệu.
Lỵ Lỵ nghe vậy thả chứng nhận dự thính vào giỏ, đi dọc theo thông đạo rời khỏi Tòa Án.
Trong lòng cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, cô có chút khao khát được giống như Nguyệt Thấm Lan, cô muốn ngồi ở vị trí trên cao và thẩm phán một tội nhân.
- Ta muốn đi làm việc ở Tòa Án!!
Lỵ Lỵ nhỏ giọng nói một câu, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.