← Quay lại trang sách

Chương 1323 Tập Thể Dục

Theo Đài

Bối Nhĩ Liên cau mày, nghiêm túc nói:

- Đại trưởng lão, ngươi đừng đùa kiểu này.

Đại trưởng lão Ốc Đảo bình tĩnh nói:

- Con người có ước mơ để theo đuổi là chuyện rất bình thường.

- Ta thấy ngươi già nên hồ đồ rồi.

Bối Nhĩ Liên liếc mắt nói.

Trong bốn người, chỉ có một mình cô là không sợ Đại trưởng lão.

- Thủy triều Hư Quỷ đã qua, không có các ngươi thì Ốc Đảo vẫn có thể tiếp tục làm chuyện trước đó.

Đại trưởng lão nói với giọng khàn khàn.

Trước đó Ốc Đảo vẫn đang làm chuyện, một là điều tra nguồn gốc của Hư Quỷ, hai là biết rõ nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi bất thường của đại lục và nguyên nhân khiến cây xanh bị khô héo.

Bốn người yên lặng không nói lời nào.

Bối Nhĩ Liên đột nhiên lên tiếng:

- Thật ra Mục Lương từng nói với ta về việc để Ốc Đảo gia nhập vào thành Huyền Vũ.

- Cái gì!!

Đôi mắt của Tứ trưởng lão trợn to, kinh ngạc nhìn chằm chằm Bối Nhĩ Liên.

Nhị trưởng lão trầm giọng hỏi:

- Chuyện xảy ra khi nào?

- Hôm qua.

Bối Nhĩ Liên bình tĩnh đáp.

Trên mặt Tứ trưởng lão có chút khẩn trương, hắn vội vàng truy hỏi:

- Vậy ngươi có đồng ý không?

Tam trưởng lão liếc nhìn Tứ trưởng lão với ánh mắt như thể nhìn thấy một tên ngốc, sau đó trả lời với giọng điệu lạnh như băng:

- Đương nhiên là không rồi.

- Vì sao?

Tứ trưởng lão buột miệng hỏi.

Bối Nhĩ Liên bình tĩnh trả lời:

- Ốc Đảo không phải của một mình ta, cho nên ta không thể quyết định loại chuyện này.

- Ngài ấy ra điều kiện gì?

Đại trưởng lão ngước mắt hỏi.

- Ốc Đảo vẫn là Ốc Đảo, nhưng sau này sẽ biến thành Ốc Đảo của thành Huyền Vũ, chỉ cần nghe lệnh thì chúng ta có thể thu được tài nguyên và được thành Huyền Vũ che chở.

Bối Nhĩ Liên rũ mắt và lạnh lùng nói.

- Không có một chỗ tốt thực tế nào sao?

Tứ trưởng lão há hốc miệng hỏi.

Bối Nhĩ Liên tức giận nói:

- Chúng ta có thể thường trú ở thành Huyền Vũ, như vậy có tính không?

- Ừ, tính.

Tứ trưởng lão ngẩn người trả lời, hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của thành chủ thành Huyền Vũ, hắn chỉ có thể nhìn thấy những lợi ích mặt ngoài.

Đại trưởng lão như suy nghĩ gì đó, khàn khàn hỏi:

- Các ngươi nguyện ý ở lại thành Huyền Vũ không?

- Ta nguyện ý, nhưng Ốc Đảo quan trọng hơn.

Bối Nhĩ Liên dựa lưng ra phía sau, cô là người đầu tiên cho thấy thái độ của mình.

- Thành Huyền Vũ rất tốt, điều này không thể phủ nhận.

Nhị trưởng lão nhún vai.

Tứ trưởng lão nghẹn lời, câu nói của Nhị trưởng lão nhìn như không có trả lời, nhưng thật ra đã nói lên tất cả.

- Tứ trưởng lão, còn ngươi thì sao?

Ánh mắt của Đại trưởng lão rơi xuống người của Tứ trưởng lão.

- Ta, ta không có ý kiến!

Tứ trưởng lão bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác.

Trong lòng Đại trưởng lão âm thầm thở dài, lão rõ ràng bây giờ nhân tâm của Ốc Đảo đã tan rã.

- Nếu đã như thế, vậy để Ốc Đảo gia nhập vào thành Huyền Vũ đi.

Đại trưởng lão đứng lên, lưu lại một câu không có chút cảm xúc nào.

- A, tại sao lão lại đưa ra quyết định đột ngột thế này?

Tứ trưởng lão kinh ngạc thốt lên.

Đại trưởng lão lạnh nhạt nói:

- Nếu như ở lại thành Huyền Vũ thì cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, không có lý do gì mà chúng ta không đồng ý cả.

Bối Nhĩ Liên thở dài một tiếng, quay đầu nói:

- Đại trưởng lão, ngươi nói trái lương tâm của mình rồi.

Đại trưởng lão hỏi một đằng trả lời một nẻo:

- Ngươi đi nói chuyện với Mục Lương đi, nhớ tranh thủ tối đa hóa lợi ích, còn lại ta không quan tâm!

- Nếu ngươi đã quyết định, vậy thì ta sẽ đi thương lượng

Bối Nhĩ Liên gật đầu.

- Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ?

Tứ trưởng lão nghĩ mãi mà vẫn không rõ.

- Nếu ai không muốn gia nhập vào thành Huyền Vũ thì có thể lựa chọn rời đi, bây giờ tất cả mọi người đều là người tự do.

Đại trưởng lão đưa ra lựa chọn thứ hai.

Lão mệt mỏi, chuyện cứu vớt đại lục vẫn là giao cho người có năng lực thôi.

Trong mắt của Đại trưởng lão, Mục Lương và thành Huyền Vũ chính là sự tồn tại như vậy.

-....

Tứ trưởng lão há to miệng, cuối cùng vẫn yên lặng không nói lời nào.

Đại trưởng lão không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Nhị trưởng lão nhìn về phía Bối Nhĩ Liên, nghi ngờ hỏi:

- Đại trưởng lão làm sao thế?

- Không có gì đâu, chỉ là lão cảm thấy mình đã già rồi.

Bối Nhĩ Liên lạnh nhạt đáp.

Cô đại khái đoán được suy nghĩ của Đại trưởng lão, tuổi tác và thực lực của lão đã không thể dẫn dắt Ốc Đảo đi xa hơn được nữa, không bằng dựa vào thành Huyền Vũ lớn mạnh hơn, như vậy mới có thể ngăn cản Ốc Đảo hoàn toàn sụp đổ.

-....

Nhị trưởng lão nghe vậy cảm thấy bó tay rồi.

- Ngươi đi với ta gặp Mục Lương không?

Bối Nhĩ Liên đứng dậy.

- Ta không đi, ngươi quyết định là được rồi.

Nhị trưởng lão phất tay rồi đứng dậy rời đi.

Ánh mắt của Bối Nhĩ Liên rơi xuống người của Tứ trưởng lão, sau đó nói với giọng điệu không cho từ chối:

- Vậy ngươi đi với ta.

- Ta không muốn đi.

Tứ trưởng lão vội vàng lắc đầu.

Bối Nhĩ Liên hơi nâng cằm lên, gằn từng chữ một:

- Ta chỉ là thông báo cho ngươi, không phải là thương lượng với ngươi.

-...

Tứ trưởng lão đen mặt nhưng vẫn kiên quyết ngồi im không nhúc nhích.

- Không đi thì ta đánh ngươi.

Mái tóc dài của Bối Nhĩ Liên tung bay, quanh người nổi gió lớn.

Mí mắt của Tứ trưởng lão nhảy liên tục, hắn vội vàng hét lên:

- Khoan đã, ta đi là được rồi chứ gì!

Sắc mặt của hắn càng đen hơn, trong lòng phiền muộn vô cùng, nếu không phải đánh không lại Bối Nhĩ Liên thì hắn tuyệt đối sẽ chống lại đến cùng.

- Đi thôi.

Bối Nhĩ Liên hừ lạnh một tiếng.

- Biết rồi…..

Tứ trưởng lão ủ rũ, thở dài thườn thượt.

………

Trong thư phòng ở khu Trung Ương, Mục Lương đang tô tô vẽ vẽ trên sổ ghi chép.

Cốc cốc cốc…..

- Mục Lương, ta vào đây.

Cửa thư phòng bị gõ vang, một giọng nói ưu nhã truyền vào thư phòng.

- Vào đi.

Anh trả lời mà không ngẩng đầu.

Cót két…

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa đi vào thư phòng, cảm xúc trên mặt cô có chút ảm đạm.

Mục Lương ngước mắt nhìn cô một cái, nhíu mày hỏi:

- Nhóm của Nguyệt Phi Nhan đi rồi à?

- Ừ, bọn họ vừa mới rời đi không lâu.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

Nửa giờ trước, phi thuyền vận chuyển đã cất cánh và hướng đến căn cứ trung chuyển trên đất liền, những người đi cùng lần này lần lượt là Nguyệt Phi Nhan, Hi Bối Kỳ và Hạ Lạc.

Nguyệt Phi Nhan đi căn cứ trung chuyển thành Phượng, Hi Bối Kỳ đi căn cứ trung chuyển thành Tấn Nguyên, mà Hạ Lạc thì đi thành Phi Điểu, vừa vặn có thể đi thăm người nhà.

- Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ta đã quen rồi.

Nguyệt Thấm Lan đi tới bên cạnh anh rồi đặt tay lên vai anh, ánh mắt rơi vào tờ giấy trước mặt đối phương, trên giấy là hình vẽ một người đang bày ra đủ kiểu tư thế.

Nguyệt Thấm Lan a một tiếng, kinh ngạc nói:

- Đây là cái gì vậy?

- Tranh minh họa các tư thế tập thể dục theo đài.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

- Tập thể dục theo đài?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ.

Mục Lương giải thích:

- Đây là phương thức giúp các học sinh rèn luyện nâng cao thể chất thôi.

Anh cảm thấy trường học chỉ dạy tri thức thôi là vẫn chưa đủ, nên dạy bọn trẻ kiến thức về những phương diện khác, ví dụ như dưỡng thành thói quen tốt như rèn luyện cơ thể.

Dù sao thì cơ thể mới là quan trọng nhất, người ốm yếu dễ dàng sinh bệnh sẽ không tốt.

- Nhìn có vẻ rất thú vị.

Nguyệt Thấm Lan duỗi tay cầm tranh minh họa tập thể dục theo đài rồi nhìn từng hình một.

- Hay bây giờ ta dạy cho ngươi?

Mục Lương vươn tay ôm eo của Nguyệt Thấm Lan.

Cô ưu nhã nói:

- Được thôi.

Mục Lương đứng lên, lôi kéo Nguyệt Thấm Lan đi tới chính giữa văn phòng.

- Đứng đây đi.

Cô kích động nói.

-Được, động tác thứ nhất, dậm chân tại chỗ.

Mục Lương đứng nghiêm, hô to khẩu hiệu, bắt đầu dậm chân tại chỗ.

- Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám…..

Nguyệt Thấm Lan sững sờ nhìn anh, cố gắng hết sức để không cười ra tiếng.

- Ha ha ha ~~~

Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà bật cười, tiếng cười như chuông ngọc vang khắp thư phòng.

Mục Lương buồn cười nói:

- Ngươi đừng đứng đó, cùng tập đi.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan tận lực nín cười, bắt chước anh khởi động tay và chân.

Cô giang hai tay, vòng eo vặn vẹo khiến người khác không thể rời mắt.

-.....

Miệng của Mục Lương mấp máy, trong lúc nhất thời không thể dời mắt được.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn về phía anh, cười hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Không có việc gì, chúng ta học động tác thứ hai.

Mục Lương ho nhẹ hai tiếng.

Anh bước một bước tới trước, hai tay giơ cao:

- Động tác duỗi người, một hai ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám…....

- Rất đơn giản.

Nguyệt Thấm Lan dần dần trở nên nghiêm túc, bắt chước anh hoàn thành từng động tác.

Mười phút sau, hai người đã hoàn thành trọn bộ bài tập thể dục theo đài.

Phù…...

Mục Lương khẽ nhả ra một hơi, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía cô:

- Nhớ kỹ rồi chứ?

- Rất đơn giản, ta đã nhớ hết rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Mục Lương nói tiếp:

- Ừ, vậy ngươi đi dạy cho Tiểu Lan và những người khác, sau đó để các cô ấy đến trường học giảng dạy.

- Được rồi, hóa ra mục đích của ngươi là như vậy.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

Mục Lương cười mà không nói lời nào, anh nâng cằm của Nguyệt Thấm Lan, bốn mắt nhìn nhau, hai người dần dần tới gần nhau hơn.

- Hừ, cái này lại không khó.

Nhịp tim của cô hơi rối loạn, đôi mắt màu xanh nước biển có chút hoảng hốt.

Mục Lương cúi đầu lưu lại một nụ hôn trên môi cô, khẽ cười nói:

- Đi thôi, khi nào các cô ấy học xong thì ta sẽ dạy ngươi vật lý trị liệu mắt.

- Được.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan ngập nước, hờn dỗi liếc Mục Lương một cái.

Trong lòng cô loạn như ma, vội vàng xoay người đi ra ngoài, về phần vật lý trị liệu mắt mà Mục Lương nói đã bị cô vứt ra sau đầu.

- Rất mềm mại.

Mục Lương quỷ thần xui khiến thốt lên một câu.

-....

Bên tai Nguyệt Thấm Lan lập tức đỏ bừng, cô quay đầu lại trừng anh một cái.

- Ha ha ha!

Mục Lương bật cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Không bao lâu, trong cung điện vang lên âm thanh quen thuộc.

- Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám…...

Mục Lương ngồi trở lại long ỷ, anh giơ tay rút một tờ giấy trắng rồi cầm bút chì vẽ đôi mắt, tiếp theo đánh dấu các huyệt đạo quanh mắt và viết chú thích.

Anh nhớ lại kiếp trước khi còn đọc sách, mỗi hai ngày phải làm vật lý trị liệu mắt một lần.

Trong chính sảnh cung điện, Tiểu Tử và những người khác đứng thành một hàng, mọi người đang cùng Nguyệt Thấm Lan học các động tác tập thể dục theo đài.

Cảm xúc trên mặt Tiểu Tử phá lệ nghiêm túc, mỗi cái động tác đều cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Động tác nhảy cao, một hai ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám, ba hai…...

Vệ Ấu Lan và những tiểu hầu gái khác hầu như không theo kịp, lần thứ nhất chỉ là học động tác, nhớ kỹ nhịp khẩu lệnh.

Cộp cộp cộp…...

- A, các ngươi đang làm cái gì thế?

Mễ Nặc đi ra Thiên Điện, tò mò nhìn mấy người đang nhảy nhót trong sân.

- Chúng ta đang tập thể dục theo đài…...

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.

- Tập thể dục theo đài? Nhìn có vẻ chơi rất vui!!

Mễ Nặc cảm thấy hứng thú nói.

Cô tràn đầy phấn khởi tiến lên trước, đứng bên cạnh Tiểu Tử, bắt chước mọi người nhảy lên cao.

Nguyệt Thấm Lan dừng động tác lại, sửa đúng:

- Động tác không đúng, hai tay nâng cao hơn nữa, đếm đến hai mới được buông xuống.

- Vâng.

Các cô bé đồng thanh trả lời.

- Thật thú vị!

Mễ Nặc nhảy lên nhảy xuống, đôi tai thỏ lông xù lắc lư liên tục.

Nguyệt Thấm Lan nhớ lại một chút, bắt đầu thay đổi động tác:

- Động tác thứ năm, động tác xoay người, một hai ba bốn, năm sáu bảy tám…...

- A cái này cũng thú vị.

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên.

Lần đầu, cô mắc hai lỗi sai sau đó nhanh chóng sửa lại, tới lần thứ hai thì đã có thể nhớ kỹ.

- Động tác thứ sáu, động tác nâng cao đùi.

Nguyệt Thấm Lan nâng cao chân của mình lên.

- Cao tới như vậy sao?

Vệ Ấu Lan sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn trang phục hầu gái mà mình đang mặc, nếu nâng chân cao hơn, sợ là sẽ bị thấy hết.

- Ai nha, ta lỡ dùng sức quá nhiều rồi.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan thoáng qua ý cười, lần này mới sửa đúng động tác.

Lúc này, các cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong cung điện không có những người đàn ông khác, nhưng mọi người vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Cộp cộp cộp…...

Có tiếng bước chân truyền đến, A Thanh đi vào cung điện, nghi ngờ nhìn đám người đang quơ tay múa chân trong sân, tò mò hỏi:

- Các ngươi đang làm gì vậy?

- Chúng ta đang tập thể dục theo đài nha!

Mễ Nặc trả lời thay cho Nguyệt Thấm Lan.

Cô đã nhảy cao hơn mười phút, lúc này gương mặt xinh xắn của cô đỏ bừng do vận động.

Nguyệt Thấm Lan dừng lại một lúc, quay đầu hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

A Thanh vội vàng giải thích:

- Đại nhân Thấm Lan, hai vị trưởng lão Ốc Đảo muốn gặp thành chủ đại nhân, bọn họ đang chờ ở bên ngoài cung điện.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay vén mái tóc màu xanh nước biển sang một bên, hỏi:

- Hai vị trưởng lão nào?

- Là Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão.

A Thanh cung kính đáp.

Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ gì đó, gật đầu nói:

- Ta đã biết, đưa bọn họ đến phòng khách đi.

- Vâng.

A Thanh nhanh chóng đáp lại.

…………….

Trong phòng tiếp khách, Bối Nhĩ Liên và Tứ trưởng lão đang ngồi trên sô pha, nước trà trước mặt vẫn còn bốc khói nghi ngút.

- Hai vị ngồi chờ trong chốc lát, thành chủ đại nhân sắp xong việc rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đi vào phòng tiếp khách, nhàn nhạt ngồi xuống vị trí bên cạnh chủ vị.

Cô nâng ly trà lên nhấp một miếng, lông mi mảnh dài nhướng lên, đánh giá Bối Nhĩ Liên và Tứ trưởng lão, hơi nóng che chắn tầm nhìn của cô.

Bối Nhĩ Liên rũ mắt xuống không nói gì, Tứ trưởng lão cũng im lặng, không biết hai người đang suy nghĩ cái gì.