← Quay lại trang sách

Chương 1342 Ta Không Có Ăn Vụt

Cứ hy vọng đi.

Mậu Đạt vỗ bả vai Kha Đa Lạp, sau đó hắn quay đầu lại hô:

- Cảnh giác một chút.

- Vâng.

Nhóm thuyền viên cùng kêu lên đáp lại.

Bọn họ chia nhau ra, canh giữ ở bốn góc thuyền lớn, lưu ý động tĩnh chung quanh.

Tuyết Cơ đứng bất động tại chỗ, thẳng cho đến khi thân ảnh thuyền viên bị sương mù nuốt hết, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa cô mới tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Cô đánh giá cảnh vật chung quanh, bên tai chỉ còn lại âm thanh nói chuyện của nhóm thuyền viên.

Đại Tề vuốt cái đầu bóng lưỡng, suy đoán:

- Chắc là mất năm ngày mới đi qua kênh Sương Mù.

- Ừm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.

Mậu Đạt ngáp một cái, tinh thần luôn căng thẳng nãy giờ được buông lỏng ra, hắn mới cảm thấy cả người mỏi mệt.

- Các ngươi bảo vệ nhé.

Hắn khoát tay áo, cất bước đi vào trong khoang thuyền.

- Đã biết.

Đại Tề cũng ngáp một cái, rồi dựa vào vòng bảo hộ nhìn quanh bốn phía.

Bách Biến Ma Nữ đợi hơn hai giờ trên boong tàu, nhưng không có phát hiện gì khác, chung quanh vẫn là một mảnh sương mù màu xám. Lúc này, trên boong tàu đã khô, cô bước thật nhẹ trở về khoang thuyền.

Bên trong khoang chứa hàng, vẫn còn những thùng hàng hoá đã được cố định chặt, tuy rằng vị trí hơi xô lệch một chút, nhưng không bị đảo lộn. Lúc này bên trong khoang chứa hàng không có người, khiến cho Tuyết Cơ có thể thả lỏng một chút.

Cô đi vào chỗ sâu trong khoang chứa hàng, quẹo vào mấy thùng gỗ xếp trong góc, nơi này là góc chết của tầm nhìn, người đứng ngoài cửa nhìn vào không thể phát hiện được gì.

Tuyết Cơ vỗ nhẹ khôi giáp trước người, hiển lộ ra thân hình.

Cô cởi bỏ túi da thú bên hông, Trùng Cộng Hưởng đang im lặng nằm trong một cái lồng sắt nhỏ.

- Hư, nhỏ giọng một chút nhé.

Tuyết Cơ hạ giọng, rồi lấy Trùng Cộng Hưởng từ trong lồng sắt ra.

Ong ong ông…

Trùng Cộng Hưởng chấn động cánh, vì tốc độ quá nhanh, cho nên không nhìn thấy hai cánh của nó.

- Uy, có người ở đó không?

Tuyết Cơ đè thấp giọng mở miệng. Nhưng một lúc sau vẫn không có tiếng nói ở đầu bên kia.

Cô nhăn mày, hơi nghi ngờ nói:

- Chẳng lẽ ở kênh Sương Mù không nhận được tín hiệu từ Trùng Cộng Hưởng?

Lại một lát sau, âm thanh Vệ Ấu Lan truyền ra ra:

- Alo, chị Tuyết Cơ?

Đôi mắt đẹp của Tuyết Cơ sáng lên, cô thở phào nhẹ nhõm:

- Ta còn cho rằng không nhận được tín hiệu.

Vệ Ấu Lan ngượng ngùng nói:

- Vừa rồi ta mang trà cho thành chủ đại nhân, cho nên rời đi một lúc.

Khoảng cách hai người truyền lời cách nhau khoảng năm giây, may mắn âm thanh lại rõ ràng như trước.

- Ta đã vào kênh Sương Mù, hoàn cảnh nơi này đều là sương mù, tầm nhìn chỉ có bốn năm mét, hơn nữa rất im lặng…

Tuyết Cơ không nhiều lời vô nghĩa, cô lập tức kể lại chi tiết những gì mắt thấy tai nghe khi tiến vào nơi đây.

-Vâng, ta đã ghi chép lại rồi.

Vệ Ấu Lan trong trẻo nói.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Tuyết Cơ nghiêng đầu đưa mắt nhìn qua vị trí cửa khoang thuyền. Sau khi thấy không có ai tiến vào, cô mới tiếp tục hỏi:

- Tiểu Lan, gần đây thành Huyền Vũ có xảy ra chuyện gì hay không?

- Không có đâu, mọi việc đều bình thường.

Vệ Ấu Lan ôn nhu nói.

Tuyết Cơ nói thầm:

- Vậy là tốt rồi, nếu không còn chuyện gì khác, vậy ta ngắt liên lạc nhé.

Vệ Ấu Lan ôn nhu nói:

- Được, tiểu thư Tuyết Cơ nhớ chú ý an toàn.

- Ta biết.

Tuyết Cơ lên tiếng, sau đó đưa tay ngăn Trùng Cộng Hưởng tiếp tục rung cánh, ngay lập tứng nó ngừng bay. Sau đó, cô thật cẩn thận cất đi Trùng Cộng Hưởng, thả nó trở lại lồng sắt rồi cất nó đi.

Ùng ục Ùng ục…

Cái bụng lại kháng nghị, thanh âm này còn lớn hơn tiếng nói chuyện vừa rồi của Bách Biến Ma Nữ.

-...

Tuyết Cơ hé miệng, cô chỉ còn cách mở ra thùng gỗ bên cạnh, lấy khoai lang khô bắt đầu ăn.

Cho tới khi có người tiến vào khoang chứa hàng, cô đã ăn được năm sáu miếng khoai lang khô, cơn đói cũng dịu xuống.

Đại Tề vỗ thùng gỗ bên cạnh, vừa lòng nói:

- May mắn, hàng hóa đều an toàn.

Đạp đạp đạp…

Lúc này, lại có bảy tám thuyền viên tiến vào, tất cả bọn họ đều có vẻ mặt lo lắng không yến đứng ở phía sau Đại Tề.

- Hừ!

Đại Tề hừ lạnh một tiếng, hắn lia ánh mắt cực kỳ khó chịu nhìn tất cả mọi người ở đây.

- Phó đội trưởng, ta không ăn vụng, ta cũng mua khoai lang khô ở Phố Buôn Bán, vẫn còn một túi lớn chưa ăn hết.

Có thuyền viên khẩn cấp giải thích.

- Ta cũng không ăn vụng.

Có người yếu ớt nói một câu.

Đại Tề trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói:

- Với lá gan bé xíu của ngươi, dù cho ngươi thêm mười cái nữa, ngươi cũng không dám ăn vụng.

-...Thiết!

Tuyết Cơ nhịn không được hô lên một tiếng.

Cô đã tận mắt thấy, mấy ngày hôm trước cái người nhát gan kia còn nắm một đống khoai lang khô trong thùng mang đi.

- Ai lên tiếng?

Đại Tề nhăn mày, sắc mặt âm trầm xuống.

- Không, không ai nói chuyện…

Nhóm thuyền viên đưa mắt nhìn nhau.

- …

Tuyết Cơ che miệng, cô chửi thầm một tiếng.

Đại Tề hiển nhiên không tin, hắn lại hừ lạnh nói:

- Giả vờ đi, các ngươi tiếp tục giả vờ đi!

-...

Nhóm thuyền viên đều an tĩnh lại, bày ra bộ dạng mặc người chửi mắng.

Đại Tề bĩu môi, khàn giọng nói:

- Hiện tại, ta mặc kệ người nào trong các ngươi ăn vụng đồ, ta chỉ biết nếu còn lần sao, ta sẽ tự mình đưa hắn ra biển cho ma thú ăn.

-...

Nhóm thuyền viên đều ngậm chặt miệng, không ai dám nói chuyện.

- Các ngươi câm điếc hết rồi?

Đại Tề đen mặt, hắn nâng tay dùng sức vỗ lên thùng gỗ.

Phanh! Vụn gỗ bay tán loạn, cả thùng gỗ vỡ tan nát.

Thân thể nhóm thuyền viên run lên, bọn họ run giọng đáp:

- Vâng, chúng ta đã biết…

- Được rồi, đừng để cho ta thất vọng.

Đại Tề cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi khoang chứa hàng.

Nhóm thuyền viên đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt bọn họ đều trở nên khó coi.