← Quay lại trang sách

Chương 1364 Muốn Ngươi Hỗ Trợ Đi Tìm Công Chúa Trở Về

Nếu đã đến đây, vậy ở lại đi.

Ánh mắt Mục Lương trở nên lạnh như băng, khống chế hàn băng bay lên, làm cho hình dạng thật của ma thú lộ ra bên ngoài.

Đó là một con ma thú với ba cái xúc tu dài, bộ dáng giống con mực đầu nhọn, cả thân thể nó có màu đỏ sậm, bên ngoài làn da có những gai nhọn tinh tế.

Nó có tám con mắt màu máu, tản ra khí tức cấp mười, lại là một con ma thú cấp Vương.

- Hôm nay, vận khí tốt như vậy?

Mục Lương kinh hỉ lên tiếng.

Ly Nguyệt nhịn không được bật cười, người khác gặp được ma thú cấp Vương sẽ bị nó hù chết, cũng chỉ có Mục Lương mới cảm thấy may mắn.

- Không đúng sao?

Mục Lương lộ ra ý cười.

Ly Nguyệt cũng nơ nụ cười, gật đầu nói:

- Đúng, rất may mắn.

- Chờ xem, đêm nay chúng ta sẽ được ăn mực nướng.

Mục Lương ôn nhu nói.

Anh nắm chặt tay, hàn băng nổ nát ra, vặn vẹo trọng lực dừng trên người ma thú cấp Vương.

-Tê tê tê…

Ma thú cấp Vương phẫn nộ gào thét, nhưng không cách nào giãy thoát trói buộc, con mắt thú dần trở nên hoảng sợ.

Mục Lương không cho nó cơ hội, tăng thêm vặn vẹo trọng lực, làm cho nó mất đi cơ hội giãy dụa. Nó kêu không được, đầu nó đã biến dạng.

Mục Lương xuyên thủng đầu ma thú cấp Vương, tia chớp màu tím phá hủy đại não của nó. Anh mở bàn tay ra, giữa năm ngón tay có một viên tinh thạch ma thú lớn bằng quả bưởi.

- Hệ thống, chuyển hóa thành điểm tiến hoá.

Anh hạ lệnh trong đầu.

[Đinh! Chuyển hóa thành công.]

Ngay sau đó, hệ thống vang lên âm thanh nhắc nhở.

Tâm trạng của Mục Lương sung sướng, điểm tiến hoá lại tăng thêm một tỷ.

Anh lật tay, thu lại thân thể ma thú cấp Vương vào trong không gian tùy thân.

- Lần này có thể trở về.

Mục Lương ngưng tụ ra nước trong rửa hai tay, lần thứ hai ôm vòng eo cô gái tóc bạch kim.

-Vâng.

Trong mắt Ly Nguyệt chứa đầy nhu tình.

………….

Bên trong hoàng cung thuộc thành Tát Luận.

Đạp đạp đạp…

Nguyệt Thấm Di đang đi trong hoa viên hoàng cung, mái tóc ngắn màu xanh nước biển tung bay phía sau, trong đôi mắt đẹp lưu chuyển ánh sáng màu lam. Cô nhìn những cây xanh có ở khắp nơi trên mặt đất, trong lòng có chút thương cảm.

- Thấm Lan, Phi Nhan, cũng không biết hiện tại hai người sống thế nào…?

Nguyệt Thấm Di thở dài, vẻ u sầu dâng lên trong lòng.

Cô rời đi bộ lạc Nguyệt Đàm đã được mười mấy năm, thời gian dài như thế, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.

Nguyệt Thấm Di thấp giọng tự nói:

- Phải tìm một thời gian trở về gặp mặt bọn họ, nhưng trước mắt ta vẫn chưa điều tra được rõ rõ nguyên nhân dị biến của đại lục.

Đạp đạp đạp…

Cô không dừng lại trong hoa viên, mà lập tức đi về hướng hậu điện đằng sau hoàng cung, đó là nơi cuộc sống của quốc vương.

Trước cửa điện, hai kỵ sĩ có trách nhiệm thủ hộ nơi này, đang đặt tay trước ngực, cung kính làm một nghi lễ kỵ sĩ rồi nói:

- Đại ma pháp sư!

- Ừm.

Nguyệt Thấm Di lên tiếng, nhưng cô không hề ngừng lại, cứ trực tiếp bước qua cửa điện, rồi đảo bước một cái, đi tới thiên điện ở phía bên trái.

Không đợi cô bước vào cửa lớn thiên điện, âm thanh của quốc vương Hải Đinh đã truyền ra.

- Ngươi đã đến rồi!

Âm thanh của quốc vương hơi khàn khàn, càng tiều tụy hơn lúc trước.

- Quốc vương bệ hạ.

Nguyệt Thấm Di đi vào thiên điện, thi lễ với quốc vương Hải Đinh đang ngồi sau long ỷ.

- Ngồi đi.

Quốc vương Hải Đinh hé mắt ra một chút, sau đó lập tức nhắm lại.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Di gật đầu, sau đó ngồi xuống hàng ghế ở bên cạnh. Hôm nay, được quốc vương triệu kiến cho nên cô mới có mặt ở nơi đây.

Thiên điện trở nên an tĩnh lại, hai người đều không nói chuyện.

Nguyệt Thấm Di cảm thấy nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn quanh điện một vòng, lại không nhìn thấy bất kỳ thị nữ nào, cả cung điện rộng lớn chỉ có duy nhất hai người cô và quốc vương.

- Nguyệt Di.

Quốc vương Hải Đinh khàn giọng mở miệng.

Nguyệt Thấm Di quay đầu lại, vội vàng đáp:

- Vâng.

Quốc vương Hải Đinh từ từ ngồi thẳng lại, trong mắt lão lộ rõ vẻ mỏi mệt nói:

- Hôm nay, ta gọi ngươi đến, là muốn ngươi hỗ trợ đi tìm công chúa trở về.

Lão rất lo lắng cho sự an toàn của con gái, từ khi Bạch Sương biến mất, lão không cách nào ngủ được, có thể nói là ngày đêm đều nhớ nhung.

Nguyệt Thấm Di ngẩng đầu, nghiêm mặt nói:

- Quốc vương bệ hạ, nếu ta rời khỏi hoàng cung, vậy sự an toàn của bệ hạ làm sao bây giờ?

Quốc vương Hải Đinh lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Không cần lo lắng, có Tây Đặc ở đây, ta sẽ không sao.

Tây Đặc, là luyện dược sư của hoàng cung, đồng thời cũng là ma pháp sư cấp tám, thực lực chỉ yếu hơn Nguyệt Thấm Di một chút. Nhưng, nếu Nguyệt Thấm Di chiến đấu với hắn, người thua tuyệt đối là cô.

Tây Đặc là luyện dược sư, có các loại ma dược kỳ quái, cho phép hắn giết người trong vô hình.

Hắn tựa như một con độc xà với vẻ ngoài đáng yêu vậy. Cũng có nghĩa là thoạt nhìn cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng chỉ cần bị cắn trúng một miếng, chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Nguyệt Thấm Di do dự một chút rồi ngưng trọng hỏi:

- Đại sư Tây Đặc, có thể tin được không?

Quốc vương Hải Đinh gật đầu, chắc chắn nói:

- Có thể tin, hắn và ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn không thể tin, vậy ta chẳng còn tin ai được nữa.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Di từ từ gật đầu, lo lắng trong lòng giảm bớt đi một chút.

Quốc vương là ân nhân cứu mạng của cô, cũng vì nguyên nhân đó, cô mới nhận lời quốc vương ở lại vương quốc Hải Đinh làm đại ma pháp sư, nhưng chỉ nhậm chức năm năm thôi.

Quốc vương Hải Đinh dùng giọng bi thương nói:

- Đi thôi, nhất định phải mang Bạch Sương trở về, con bé là mạng của ta.

Cũng là tương lai của vương quốc này.

- Ta sẽ cố gắng hết sức.