← Quay lại trang sách

Chương 1386 Có Bất Ngờ Đang Chờ Các

Ngươi Đấy

Nguyệt Thấm Lan kéo tay chị gái, ưu sầu nói:

- Điều quan trọng bây giờ là làm thế nào để giải thích vấn đề về thân thế cho con bé biết.

………….

Nguyệt Thấm Di chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi còn chưa nói cho con bé biết về thân thế của mình sao?

- Việc này ngươi bảo ta nên nói như thế nào đây?

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

- Trực tiếp nói thẳng đi, chuyện này không có gì phải giấu giếm, chắc con bé sẽ hiểu thôi.

Nguyệt Thấm Di nói với giọng điệu bình tĩnh.

Cô giương mi mắt, tiếp tục nói:

- Ngươi không nghĩ tới sao, trước kia chúng ta mới bao nhiêu tuổi, như thế nào sinh ra Phi Nhan được?

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, lo lắng nói:

- Nói thì nói như thế, nhưng nói toạc và không nói toạc chung quy là khác nhau.

Nguyệt Thấm Di hơi nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Thế nào, chẳng lẽ ngươi nuôi dưỡng Phi Nhan thành công chúa yếu đuối?

- Con bé không yếu đuối, trái lại vô cùng hoang dã.

Nguyệt Thấm Lan không thể nhịn cười khi nhớ đến tính cách của con gái mình.

- Nếu là như vậy thì ngươi không có gì không thể nói, nếu không bị mọi người đồn đãi là ngươi rõ ràng độc thân nhưng lại có một đứa con gái…..

Nguyệt Thấm Di nói một cách ẩn ý, cô chưa nói hết câu nhưng tin tưởng em gái có thể hiểu rõ.

Nguyệt Thấm Lan nói mà không thèm để ý:

- Không sao đâu, Mục Lương đã biết chuyện này rồi, về phần những người khác….. Ta không quan tâm.

Nguyệt Thấm Di nghiêm túc nói:

- Chờ tối nay gặp Phi Nhan thì ta sẽ đi nói với con bé, kẻ ác này hãy để ta làm.

- Thôi, chuyện này để ta nói cho, dù sao ta đã chăm sóc con bé nhiều năm như vậy, những lời này hẳn là ta nên nói.

Nguyệt Thấm Lan nhìn chị gái rồi lắc đầu.

- Như vậy cũng được.

Nguyệt Thấm Di gật đầu, không có cưỡng cầu.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp Mục Lương, sau đó đi dạo một vòng thành Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên và nói.

- Ừ, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với hắn.

Nguyệt Thấm Di gật đầu lên tiếng.

Hai người rời đi phòng tiếp khách, hỏi tiểu hầu gái thì biết được Mục Lương đang ở trong thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan đi tới trước thư phòng rồi giơ tay gõ cửa.

Cộc cộc cộc ~~~

- Mục Lương, ta vào được không?

Cô ưu nhã hỏi.

- Vào đi.

Giọng nói dịu dàng của Mục Lương từ trong phòng truyền ra.

Cót két ~

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa phòng ra, dắt tay chị gái đi vào thư phòng.

- Ngồi đi.

Sau bàn làm việc, Mục Lương đưa tay ra hiệu về chiếc ghế gỗ trước mặt.

Nguyệt Thấm Di gật đầu, đôi mắt màu xanh nước biển vẫn luôn đánh giá Mục Lương, giống như muốn nhìn thấu anh.

- Chính thức giới thiệu với ngươi, vị này là chị ruột của ta, tên là Nguyệt Thấm Di.

Nguyệt Thấm Lan vỗ vai của chị gái và nói, lại đưa tay ra hiệu về phía anh:

- Vị này là thành chủ thành Huyền Vũ, Mục Lương.

- Xin chào.

Mục Lương gật đầu chào hỏi.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiểu Tử bưng trà nóng đi vào thư phòng và đặt trước mặt ba người, tiếp theo ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Nguyệt Thấm Di đứng lên, trịnh trọng thi lễ rồi nói với giọng cảm kích:

- Mục Lương các hạ, cám ơn đã chiếu cố em gái ta suốt một năm qua.

Mục Lương vung tay lên, lực lượng vô hình khiến Nguyệt Thấm Di đứng thẳng người.

Anh bình tĩnh nói:

- Cô ấy đã giúp ta rất nhiều việc, chỉ có thể nói là hai người chăm sóc lẫn nhau.

Nguyệt Thấm Di biết Mục Lương đang khách khí, không thể coi là thật.

- Ta nghe Bạch Sương nói, ngươi nhậm chức Đại Ma Pháp Sư ở hoàng cung vương quốc Hải Đinh, chuyện này có đúng không?

Mục Lương đột nhiên hỏi.

Nguyệt Thấm Di giải thích:

- Đúng vậy, vì hồi báo ân cứu mạng nên ta đã đáp ứng ở lại đó đủ năm năm.

- Ra là vậy…!

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu một cái.

Anh ngước mắt lại hỏi:

- Năm năm sau ngươi sẽ rời đi hoàng cung Hải Đinh chứ?

- Đương nhiên rồi, ta muốn tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân khiến đại lục biến dị.

Nguyệt Thấm Di nghiêm túc nói.

- Có khát vọng, rất tốt.

Mục Lương khen ngợi một câu.

Hống hống hống ~~~

Đột nhiên, ngoài cung điện truyền tới từng tiếng gầm nhẹ.

- Có chuyện gì vậy?

Nguyệt Thấm Di khẩn trương hỏi.

Mục Lương trấn an:

- Không có việc gì, chỉ là Tiểu Huyền Vũ bắt đầu di động thôi.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi:

- Ngươi biết lộ trình đến vương quốc Hải Đinh rồi sao?

- Ừ, Hồ Tiên đã nghe được từ trong miệng những tên hải tặc kia.

Mục Lương giải thích.

Nguyệt Thấm Di kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi muốn đi vương quốc Hải Đinh sao?

Mục Lương nói với giọng rõ ràng:

- Đúng vậy, chủ yếu là đưa Bạch Sương trở về, thuận tiện làm giao dịch.

- Các ngươi và công chúa có quan hệ rất tốt?

Trên mặt Nguyệt Thấm Di lộ vẻ ngạc nhiên.

- Đây là một vụ giao dịch.

Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Anh lấy được một đơn thuốc ma dược không hoàn chỉnh từ Bạch Sương, lại biết rất nhiều tin tức về đại lục mới từ trong miệng cô ấy, cho nên đưa cô ấy trở về sẽ tính là hoàn thành một cọc giao dịch.

- Giao dịch?

Nguyệt Thấm Di lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, Bạch Sương ngây thơ sẽ không bị lừa gạt chứ?

- Khi nào ngươi gặp cô ấy thì cả hai có thể hàn huyên nhiều hơn.

Mục Lương bình thản nói.

-Được.

Nguyệt Thấm Di chậm rãi gật đầu, cô nhớ tới thành Huyền Vũ muốn đến vương quốc Hải Đinh, không biết lúc đó sẽ tạo ra oanh động lớn tới mức nào?

- Chị, ngươi có muốn lưu lại thành Huyền Vũ không?

Nguyệt Thấm Lan đột nhiên hỏi.

- Ta lưu lại đây?

Nguyệt Thấm Di sửng sốt một chút.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, ngươi lưu lại đây sẽ thoải mái hơn ở trong hoàng cung Hải Đinh, vả lại còn không có nguy hiểm.

Nguyệt Thấm Di có chút tâm động trong nháy mắt, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu từ chối:

- Không được, ta đã đáp ứng quốc vương rồi, muốn nhậm chức đủ năm năm, bây giờ chỉ mới qua ba năm mà thôi.

- Chúng ta có thể đàm phán với ngài ấy, đền bù một chút….

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Đúng vậy, cho quốc vương một kiện linh khí cao cấp, chắc ngài ấy sẽ đáp ứng.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói.

Mục Lương cũng gật đầu tán đồng:

- Ừ, hai hay ba kiện đều được.

Hai, ba kiện linh khí đổi một vị cao thủ cấp 8, nói thế nào thì anh cũng sẽ không lỗ, cộng thêm đối phương lại là chị vợ.

-.....

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Di nhảy lên, cô chợt hiểu rõ cái gì gọi là tài đại khí thô. (giàu nứt vách, tiêu xài không cần nhìn giá trị)

Nguyệt Thấm Di hít một hơi thật sâu, nhấn mạnh từng chữ:

- Dù ta rời đi hoàng cung Hải Đinh thì cũng không thể ở lại đây mãi được, tìm kiếm chân tướng khiến đại lục biến dị mới là việc mà ta muốn làm.

Mục Lương không thèm để ý mà nói:

- Chuyện này không thành vấn đề, ngươi muốn làm cái gì thì sẽ không có người ngăn cản ngươi.

Vừa vặn có thể cho cô ấy làm nhân viên tình báo.

– Vậy tại sao ngươi lại muốn ta tới thành Huyền Vũ?

Nguyệt Thấm Di nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Với điều kiện như vậy, chẳng phải cô sẽ được lợi rất lớn sao?

Mục Lương mỉm cười không nói gì, chỉ là liếc nhìn Nguyệt Thấm Lan một cái.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan đỏ bừng, cô biết anh vì mình, trong lòng nhất thời ấm áp, nói không xúc động là không thể nào.

-....

Nguyệt Thấm Di ngơ ngác nhìn hai người liếc mắt đưa tình, lập tức đã hiểu rõ.

Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, vừa vui vẻ thay em gái vừa rất hâm mộ cô ấy.

Nguyệt Thấm Di thở dài, lắc đầu nói:

- Việc này vẫn là để nói sau đi, bây giờ thế cục của vương quốc Hải Đinh không mấy lạc quan, cho nên ta tạm thời không thể rời đi được.

Địa vị của quốc vương Hải Đinh đang tràn ngập nguy hiểm, đám người công tước, Kỵ Sĩ trưởng, bá tước đều đang lăm le vương vị.

Dù Nguyệt Thấm Di muốn rời đi thì cũng phải giúp ân nhân cứu mạng trải qua kiếp nạn lần này.

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

- Điều này không quan trọng, ngươi không cần phải lo lắng.

Nguyệt Thấm Di vỗ nhẹ vào tay của em gái.

Mục Lương suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Sau khi thủy triều ma thú qua đi, tình huống hiện giờ của vương quốc Hải Đinh như thế nào rồi?

- Tổn thất nặng nề, bây giờ đang ở vào trong giai đoạn xây dựng lại.

Nguyệt Thấm Di thuận miệng ứng phó một câu.

- Chị, chúng ta cũng muốn đến vương quốc Hải Đinh, ngươi vừa vặn có thể cùng đi với chúng ta nha.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Di đáp ứng không chút do dự.

Cô cảm thấy rất hứng thú đối với thành Huyền Vũ, ở lại thêm vài ngày cũng có thể biết rõ nơi đây hơn.

- Ngươi sẽ thích thành Huyền Vũ, nếu như muốn lưu lại thì có thể nói với ta bất cứ lúc nào.

Mục Lương ôn hòa nói.

Anh rất thưởng thức Nguyệt Thấm Di, một cô gái có khát vọng và lý tưởng, người như vậy có thể giúp đỡ xây dựng thành Huyền Vũ trở nên lớn mạnh hơn.

-Được.

Nguyệt Thấm Di gật đầu đáp ứng.

…………

Vù vù vù ~~~

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ từ trên trời giáng xuống, trở lại tầng tám khu Trung Ương.

Hai mắt đỏ như máu của Hi Bối Kỳ khôi phục thành màu vàng kim, đôi cánh dơi sau lưng thu hẹp biến mất.

Cô xoa bụng lẩm bẩm, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ:

- Đói quá đi, bao giờ mới tới giờ ăn tối vậy?

Nguyệt Phi Nhan cười trêu chọc đáp:

- Vẫn còn sớm, bây giờ mới xế chiều, còn phải đợi thêm ít nhất một giờ nữa mới đến bữa tối.

- A, còn phải đợi lâu như vậy sao~~~

Hi Bối Kỳ liếm răng nanh và than vãn.

- Nếu đói bụng thì ngươi có thể đến phòng bếp tìm gì đó để lót dạ.

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói.

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ sáng lên:

- Đúng rồi, ta đi phòng bếp!

Hai người trở lại cung điện rồi bước nhanh tới nhà bếp.

Trong phòng bếp, ba người Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan và Tiểu Tử đang chuẩn bị bữa tối.

- A, hôm nay Tiểu Nặc xuống bếp sao?

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc thốt lên.

Kể từ khi đến trường học dạy âm nhạc, số lần cô gái tai thỏ xuống bếp càng ngày càng ít.

Dù sao thì khi cô ấy tan học trở lại cung điện thì đã sắp đến thời gian ăn cơm rồi.

Mễ Nặc quay đầu cười nói:

- Hôm nay, có khách quý đến cung điện, cho nên ta đến giúp một tay.

- Khách quý, đó là ai vậy?

Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi, hai mắt chớp chớp.

Mễ Nặc mỉm cười một cách thần bí, nói:

- Hì hì, ngươi đi thư phòng nhìn thì sẽ biết thôi.

- Thần thần bí bí.

Nguyệt Phi Nhan chống nạnh, nói với giọng như ông cụ non:

- Ngươi bị Mục Lương dạy hư, có chuyện gì cũng không chịu nói thẳng.

Mễ Nặc không cho là đúng, vội vàng thúc giục:

- Ngươi mau đi xem đi, nhanh lên.

- Đúng vậy, có bất ngờ đang chờ các ngươi đấy.

Tiểu Tử cười nói.

- Bất ngờ?

Đôi mắt màu vàng óng Hi Bối Kỳ sáng lên, trên mặt lộ ra thần sắc hứng thú.

Cô kéo tay của cô gái tóc đỏ, hưng phấn nói:

- Đi đi đi, chúng ta đến thư phòng xem một chút.

- Không phải ngươi nói đói bụng sao?

Nguyệt Phi Nhan bị kéo ra khỏi phòng bếp, hỏi.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói:

- Chúng ta đi xem điều bất ngờ là gì trước đã.

- Thật bó tay với ngươi.

Mặc dù ngoài miệng Nguyệt Phi Nhan nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng rất hiếu kì sự bất ngờ mà cô gái tai thỏ nói là cái gì.

Hai người đi tới trước cửa thư phòng và nghe được tiếng trò chuyện truyền ra bên ngoài, trong đó có giọng nói của Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan mà hai người rất quen thuộc và một giọng nữ xa lạ.

- Khách quý là nữ!

Hi Bối Kỳ nghiêm túc nói.

- Đồ ngốc cũng nhận ra được.

Nguyệt Phi Nhan trợn trắng mắt, giơ tay gõ cửa phòng.

Cuộc nói chuyện trong phòng dừng lại, tiếp đó là giọng nói của Mục Lương vang lên.

- Vào đi.

Cót két ~~~

Nguyệt Phi Nhan đẩy cửa bước vào thư phòng, Hi Bối Kỳ chen vào theo.

- Ngươi tới rất đúng lúc, có người muốn gặp ngươi.

Khóe môi của Mục Lương mang theo ý cười, anh bình tĩnh nhìn cô gái Ma Cà Rồng và cô gái tóc đỏ.

Nguyệt Thấm Lan và Nguyệt Thấm Di đồng thời đứng lên, hai người có dung mạo giống nhau, lúc này một người vẫn giữ vẻ ưu nhã, người còn lại thì nhìn hai cô gái vừa bước vào với ánh mắt dò xét.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Di mở to, cô nhìn Nguyệt Phi Nhan từ đầu đến chân tới tới lui lui mấy lần, giống như muốn dùng ánh mắt để nhìn thấu cô gái tóc đỏ.

Hi Bối Kỳ hết nhìn Nguyệt Thấm Lan rồi lại nhìn sang Nguyệt Thấm Di, kinh ngạc thốt lên:

- A! Lại có thêm một chị Thấm Lan!

Nguyệt Phi Nhan sửng sốt một chút, buột miệng hỏi:

- Mẹ, Tuyết Cơ đã về rồi à?

Trong suy nghĩ của cô, chỉ có Bách Biến Ma Nữ mới có thể biến ảo thành mẹ của mình giống như vậy.

- Ngươi nói bậy cái gì đấy, người này là…

Nguyệt Thấm Lan chần chờ một chút.

- Ngươi nói vậy là sao, chẳng lẽ cô ấy không phải là Tuyết Cơ? Vậy cô ấy là ai?

Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu tò mò hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta có một người chị gái song sinh tên là Nguyệt Thấm Di, chính là cô ấy.

Nguyệt Phi Nhan bừng tỉnh, kinh ngạc nói:

- A? Ngươi đã tìm được chị gái của mình rồi à!?

- Ừ, tìm được rồi.

Nguyệt Thấm Lan đáp.

Nguyệt Thấm Di vẫy vẫy tay, đôi mắt sáng lấp lánh, thúc giục nói:

- Mau tới đây để ta nhìn một chút, đã nhiều năm không gặp, ngươi đã lớn như vậy rồi.

Nguyệt Phi Nhan do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt Nguyệt Thấm Di.

Cô ngẩng đầu nhìn Nguyệt Thấm Di, đối phương có khuôn mặt giống hệt mẹ khiến cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Nguyệt Thấm Di đưa tay nhéo má Nguyệt Phi Nhan một cái, cảm thán nói:

- Dáng dấp thật dễ nhìn.

Nguyệt Phi Nhan phồng má như bánh bao, lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, tùy ý Nguyệt Thấm Di giở trò.

- Còn không mau gọi mẹ đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã thúc giục.

- A? Ta còn phải gọi cô ấy là mẹ sao?

Nguyệt Phi Nhan mờ mịt hỏi, trong giọng nói còn có chút luống cuống.

Nguyệt Thấm Di phất tay, nói với vẻ mặt không chút để ý:

- Gọi hay không cũng không quan trọng, không sao cả.

Mục Lương nhìn thoáng qua Nguyệt Thấm Di, vẻ mất mát trong mắt đối phương không thể nào che giấu được.

- Phi Nhan, ta muốn nói cho ngươi một chuyện, nhưng ngươi phải hứa là không được kích động.

Nguyệt Thấm Lan đột nhiên nói.