Chương 1406 Nước Hoa Có Thể Ăn Được
Không?
- Ta cũng vậy.
Hàng mi mảnh mai của Ly Nguyệt khẽ run rẩy, hương gỗ đã thay thế vị trí hương trái cây trong lòng cô.
Mục Lương mỉm cười, trêu ghẹo nói:
- Xem ra chúng ta có sở thích giống nhau.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, cô ngượng ngùng gật đầu.
Anh đưa tay đặt bình nước hoa đã chế tác xong lên cái giá phía sau.
Trên cái giá còn có mấy bình nước hoa khác, màu sắc có chút khác biệt, đều dùng nguyên liệu khác nhau chế tạo ra.
- Mục Lương, ta đã trở về.
Hồ Tiên đẩy cửa phòng làm việc bước vào, đã nhìn mấy bình nước hoa trên cái giá, kinh ngạc nói:
- Hả, ta vừa mới rời đi một chút, các ngươi đã làm được nhiều nước hoa như vậy?
- Vốn dĩ chế tác nước hoa không khó, huống chi những loại này chỉ có một mùi hương duy nhất.
Mục Lương ôn hoà nói.
Hồ Tiên chớp chớp con ngươi màu đỏ hồng, hỏi:
-Mùi hương duy nhất? Chẳng lẽ còn có nước hoa bao gồm nhiều mùi khác nhau kết hợp lại?
Mục Lương gật đầu nói:
- Đương nhiên, những loại nước hoa cao cấp nhất, còn mang nhiều mùi hương khác nhau, hương đầu là một mùi, hương giữa và hương cuối lại là mùi khác, mùi hương không giống nhau.
- Có loại nước hoa như vậy ư?
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên sáng lên.
Mục Lương nói rõ ràng:
- Đương nhiên, có thể dùng nhiều loại tinh dầu khác nhau dựa theo tỉ lệ hỗn hợp cùng một chỗ, theo lý thuyết có thể chế ra loại nước hoa như vậy, chỉ là mùi hương rất khó khống chế.
Nước hoa càng cao cấp càng khó điều chế, quá trình pha chế cũng phức tạp hơn rất nhiều, không phải đơn thuần dùng các loại tinh dầu khác nhau là có thể điều chế ra.
- Còn có cách làm như vậy…
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lóe sáng.
Mục Lương dịu dàng cười nói:
- Khi các ngươi rảnh rỗi có thể thử xem, sáng tạo thêm những loại nước hoa khác nhau đi.
- Được.
Mấy người Hồ Tiên nghiêm túc lên tiếng.
Mục Lương rõ ràng hỏi:
- Đúng rồi, Bạch Sương bên kia nói như thế nào?
- Đã hỏi kỹ càng rồi, giá cả nước hoa của vùng đất mới rất đắt.
Hồ Tiên líu lưỡi nói.
Cô kể lại những tin tức thu được từ Bạch Sương cho mọi người nghe. Sau khi nghe được giá cả, Mục Lương và Ly Nguyệt cảm thấy giật nảy mình.
- Đắt như vậy?
Ly Nguyệt kinh ngạc lên tiếng.
- Ba trăm viên tinh thạch ma thú cấp một một lọ!
Vệ Ấu Lan trừng lớn đôi mắt.
Cô bé nghiêng đầu nhìn về phía những bình nước hoa đang đặt trên giá, ba trăm, sáu trăm, chín trăm…
Ly Nguyệt ngạc nhiên nói:
- Rẻ nhất cũng bán được mười kim tệ… Giá này không rẻ chút nào.
Mục Lương nhướng mày, bình tĩnh nói:
- Với những quý tộc giàu có, mười kim tệ thực sự rất rẻ.
- Cũng đúng.
Hồ Tiên gật đầu đồng ý. Cô còn lạnh nhạt đưa ra nhận xét: quá nhiều người có tiền mà ngốc…
Ly Nguyệt ôn nhu hỏi:
- Vậy nước hoa của chúng ta phải định giá như thế nào?
Mục Lương nghĩ một lát rồi bình thản nói:
- Định giá theo cấp bậc đi, chia ra từ cấp A tới cấp G, cấp A cao nhất, cấp G thấp nhất, giá cả cũng như vậy.
- Cấp A giá bao nhiêu?
Hồ Tiên lấy ra sổ ghi chép công việc, bắt đầu ghi lại những nội dung cần nhớ.
- Một lọ nước hoa cấp A có giá một ngàn viên tinh thạch ma thú cấp một, số lượng hạn chế.
Mục Lương nói một câu cực kỳ kinh người.
- Đột nhiên cảm thấy ba trăm viên tinh thạch ma thú cấp một chẳng đắt chút nào…
Hồ Tiên che miệng cười nói.
Mục Lương buồn cười nói:
- Không phải Bạch Sương đã nói, nước hoa của chúng ta tốt hơn loại nước hoa ba trăm viên tinh thạch ma thú kia, vì vậy giá cả chẳng đắt chút nào.
- Đúng vậy.
Ly Nguyệt vô điều kiện tin tưởng những lời anh nói.
Hồ Tiên lại hỏi:
- Vậy nước hoa cấp G định giá bao nhiêu?
Mục Lương dịu dàng nói:
- Cũng là mười viên tinh thạch ma thú cấp một đi, không quá cao.
Ly Nguyệt nhìn nước hoa trên giá, ôn nhu hỏi:
- Mục Lương, nước hoa trên giá có cấp bậc gì?
Mục Lương cười nói:
- Đương nhiên là cấp A, đến lúc đó pha loãng một chút, để mùi nhạt đi một chút, sẽ là cấp G.
Nghe vậy Vệ Ấu Lan cũng nhìn về phía nước hoa trên giá, trong lòng nhớ kỹ con số một ngàn, hai nghìn, ba nghìn…...
Hồ Tiên nhìn Mục Lương, giống như đang nhìn một con hồ ly gian trá, không, phải nói là một con hồ ly gian thương.
- Vậy những loại nước hoa có cấp bậc khác nhau được sắp xếp dựa trên nồng độ nước?
Hồ Tiên suy một ra ba nói.
- Đúng vậy.
Mục Lương quay sang, ném cho cô một ánh mắt hàm ý ngươi thực thông minh.
Anh mỉm cười nói:
- Thêm càng nhiều nước, thời gian bảo quản nước hoa càng ngắn, giảm phí tổn mới hạ giá thành được.
- Ta đã biết.
Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.
Cô rất muốn nói, chỉ dùng mấy mảnh vỏ trái cây, cũng có thể tạo ra nước hoa cấp, phí tổn làm sao mà cao được?
Cô gái tai hồ ly từ từ thở dài một hơi, nước hoa đúng là món hàng mang tới lợi nhuận kếch sù.
- Việc nghiên cứu, phát triển nước hoa giao cho Tiểu Lan.
Nói xong Mục Lương nhìn về phía Vệ Ấu Lan.
- A, giao cho ta?
Vệ Ấu Lan sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé tràn đầy ngạc nhiên.
Mục Lương gật đầu dặn dò:
- Ừm, hãy cố gắng sáng tạo để làm phong phú các mùi hương nước hoa.
Hồ Tiên cũng tán thành:
- Tiểu Lan cẩn thận, rất thích hợp đảm nhiệm công việc này.
Vệ Ấu Lan kích động nói:
- Ta sẽ nghiên cứu, phát triển ra thật nhiều loại nước hoa.
- Ừm, ta tin ngươi có thể.
Mục Lương nâng tay vỗ bả vai cô hầu gái nhỏ.
Ly Nguyệt quyến rũ nói:
- Mục Lương, bình đựng nước hoa cũng phải thiết kế tinh xảo một chút, đẹp mới càng thêm hấp dẫn những nữ quý tộc này.
- Chuyện đó quá đơn giản.
Nói xong, Mục Lương vươn tay, ánh sáng ngọc lưu ly chớp động trên lòng bàn tay anh, rất nhanh đã chế tạo ra hơn mười bình ngọc lưu ly, mỗi cái đều có tạo hình khác nhau nhưng đều tinh xảo đẹp mắt.
Dựa vào công nghệ hiện tại, không thể chế tạo số lượng lớn loại bình nước hoa dạng xịt, cho nên vẫn dùng loại bình có nắp bằng cao su.
- Những bình này thật đẹp.
Hồ Tiên yêu thích không buông tay thưởng thức. Cô tưởng tượng ra, sau khi đựng nước hoa nhiều màu vào bên trong, những chiếc bình này sẽ trở thành món hàng mỹ nghệ.
Mục Lương nói rõ ràng:
- Ngươi lại nghĩ những cái tên dễ nghe cho mấy loại nước hoa này đi, dễ triển khai công việc tuyên truyền hơn.
Phải biết rằng, một cái tên dễ nghe, thường gợi lên sự tò mò muốn tìm hiểu và muốn sở hữu của người khác.
Chỉ có hứng thú muốn tìm hiểu, mới sinh ra hứng thú muốn giao dịch.
- Không thành vấn đề.
Hồ Tiên nhận lời.
Mục Lương nói tiếp:
- Nên gắn liền mỗi loại nước hoa với một câu chuyện, làm như vậy cũng có thể hấp dẫn người mua.
Anh lại nhớ tới thế loại ‘Nhuyễn văn’ ở kiếp trước. (Tiếng anh là Advertorial: quảng cáo bằng văn bản, dùng những lời lẽ tinh tế để hấp dẫn người mua.)
Đây là kỹ xảo tuyên truyền mà những thương nhân quen dùng, hiệu quả rất tốt.
- Những câu chuyện?
Hai mắt Hồ Tiên choáng váng.
- Có thể để Ngải Lỵ Na hỗ trợ viết, cô ấy rất có thiên phú trên phương diện này.
Mục Lương nhớ tới cô gái tóc hồng, cô ấy viết mạo hiểm du ký rất thú vị.
-...
Hồ Tiên vẫn có biểu tình mờ mịt như trước.
Mục Lương buồn cười lắc đầu, nói tỉ mỉ hơn một chút:
- Ví dụ như viết một câu chuyện tình yêu, đại khái là vợ chồng cãi nhau, người chồng dùng nước hoa cứu vãn tình yêu, hoặc dựa vào một lọ nước hoa ta đạt được nữ thần…
- Mục Lương, ngươi thật sự là kỳ tài buôn bán.
Hồ Tiên nhịn không được sợ hãi than.
- Thủ đoạn còn rất nhiều, về sau đều dạy cho ngươi.
Mục Lương cười thầm. Anh mới lộ ra một chút thôi, còn rất nhiều phương pháp chưa tiết lộ ra đâu.
………..
Đinh đông đinh đông…
Tiếng chuông du dương vang lên bảy lần, bóng đêm hoàn toàn tan biến, thành Huyền Vũ lại trở nên náo nhiệt.
Bên trong phòng ăn, đám người Mục Lương đang dùng cơm.
Hôm nay, Bạch Sương, Nguyệt Thấm Di và Bố Vi Nhân đều có mặt.
Nguyệt Thấm Di nhai nuốt một miếng trứng chiên, hâm mộ nói:
- Em gái, cuộc sống của ngươi thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn những món cực kỳ ngon.
Nguyệt Thấm Lan mắt mang ý cười, nói thẳng vào mục đích:
- Chị, chỉ cần ngươi ở lại, về sau mỗi ngày đều được ăn.
- Ơ này, ta đang ở đây đó!
Bạch Sương trừng lớn đôi mắt đẹp.
Hiện tại, Nguyệt Thấm Di đang là người của vương quốc Hải Đinh, tại sao cô ấy lại dám cướp người của vương quốc Hải Đinh ngay trước mặt công chúa nước người ta chứ?
- A vừa nãy ta quên.
Nguyệt Thấm Lan ra vẻ ngượng ngùng thè lưỡi nói.
Nguyệt Thấm Di cười bất đắc dĩ, một bên là ân nhân cứu mạng, một bên là người thân, khó có thể lựa chọn.
Hồ Tiên lộ lúm đồng tiền như hoa nói:
- Bạch Sương, Phố Buôn Bán đã mở một tiệm Nước Hoa, nếu ngươi cảm thấy hứng thú, có thể đi xem sau khi ăn xong bữa sáng.
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nhìn về phía cô gái tai hồ ly, nước hoa mới làm ra chưa được hai ngày, đã mở tiệm rồi?
- Tiệm Nước Hoa?
Đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lên.
Ánh sáng loé lên trong mắt Hồ Tiên, cô cười dài nói:
- Đúng vậy, hôm nay sẽ thử đưa vào buôn bán vì vậy chỉ bán nước hoa số lượng có hạn thôi.
Đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lên, cô không chút do dự nói:
- Ta muốn đi!
Nguyệt Thấm Di liếc mắt nhìn em gái một cái, cũng cảm thấy hứng thú nói:
- Thành Huyền Vũ cũng có nước hoa nha, vậy cùng đi xem đi.
Cô đã ở vương quốc Hải Đinh được vài năm, tự nhiên cũng biết đến nước hoa, cũng hiểu biết về các loại nước hoa ở nơi đó.
Mục Lương cong lên khóe môi, ngày hôm qua anh đã sang đó nhìn cách bày trí trong cửa hàng ấy rồi, nếu những nữ quý tộc đi vào, cam đoan bọn họ sẽ rất yêu thích.
- Nước hoa có thể ăn được không?
Hi Bối Kỳ chớp chớp con ngươi màu vàng.
Nguyệt Phi Nhan liếc nhìn cô ấy đầy xem thường, tức giận nói:
- Đương nhiên không thể, nước hoa chỉ có thể làm cho thân thể người ta trở nên thơm thôi.
Cô đã được nhìn thấy nước hoa ở trong phòng ngủ của mẹ.
- Làm cho thân thể người ta trở nên thơm sao, máu có trở nên thơm không?
Nói xong Hi Bối Kỳ thè lưỡi liếm răng nanh bên khóe miệng.
Mục Lương dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Không thể.
- Vậy ta không có hứng thú.
Hi Bối Kỳ bĩu môi, vùi đầu tiếp tục há miệng to ăn cơm.
- Ngươi đã hấp thu xong máu trong cơ thể rồi?
Mục Lương có chút đăm chiêu hỏi.
- Không đâu, còn rất nhiều.
Hi Bối Kỳ vội vàng lắc đầu. Cô nhớ tới lần trước khi hấp thu máu của Mục Lương, thiếu chút nữa đã làm cho mình mất mạng.
Không, nói đúng ra cô đã tới bờ vực tử vong rồi, là Mục Lương dùng Nước Suối Sinh Mệnh cứu sống cô.
Trong cơ thể cô gái Ma Cà Rồng còn hơn một nửa máu chưa hấp thu xong, ít nhất với số lượng này, cô cần phải hấp thu trong một khoảng thời gian rất dài nữa.
Anh gật đầu nói:
- Ừm, nếu cần hấp thu nữa, cứ nói với ta.
- Vâng.
Con ngươi màu vàng của Hi Bối Kỳ lóe sáng, trong lòng càng thêm thích Mục Lương. Cô vội vàng cúi đầu, sợ ánh mắt của mình quá lộ liễu, làm cho anh phát hiện.
Bữa sáng rất nhanh đã chấm dứt.
Bạch Sương kéo Nguyệt Thấm Di kích động rời khỏi cung điện, đi ra khu Trung Ương bước lên xe ngựa, thẳng một đường đến Phố Buôn Bán ở Ngoại thành. Lần này chỉ có hai cô đi với nhau, Nguyệt Thấm Lan và Bố Vi Nhân còn có việc bận rộn, không rảnh để dẫn hai người qua Phố Buôn Bán.
Xe ngựa chạy như bay trên đường chính, rời khỏi Nội thành đi thẳng tới Phố Buôn Bán Ngoại thành.
Nguyệt Thấm Di nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, đường ray xe lửa được sắp đặt ngay tại vị trí cách đó không xa, có công nhân đang trồng cây xanh bên cạnh đường ray, sau đó dựng vòng bảo ngọc lưu ly hộ, ngăn cách đường ray và hàng xây xanh này.
Bạch Sương nhìn đoạn đường ray thẳng tắp, nghiêng người hỏi:
- Đại ma pháp sư, có phải thành Huyền Vũ rất tốt hay không?
- Đúng vậy, tốt hơn so với thành Tát Luận.
Nguyệt Thấm Di nghiêm mặt gật đầu.
Bạch Sương mím đôi môi hồng phấn, nhoẻn miệng cười nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Ở nơi này, cô đã được thấy rất nhiều thứ mới lạ, những thứ không có ở vương quốc Hải Đinh, cho dù có, cũng không tốt bằng thành Huyền Vũ.