Chương 1447 Đây Không Phải Là Trộm Người
Sao?
- Ly Nguyệt, đưa bọn hắn tinh thạch ma thú, ta muốn cô gái người rắn này.
- Vâng.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, cô lấy túi da thú ra rồi đếm đủ số tinh thạch ma thú đưa cho Mộ Kiều.
Bên trong lồng sắt, đôi mắt đẹp của cô gái người rắn sáng lên, dây xích trên người cũng trở nên căng chặt.
Mộ Như Tà khàn khàn hỏi:
- Chỉ cần cô gái người rắn thôi sao?
- Đúng vậy.
Mục Lương gật đầu.
-....
Mộ Như Tà lại im lặng lần nữa, tốn nước miếng nhiều như vậy mà cuối cùng đối phương chỉ cần mỗi một mình cô gái người rắn, hơn nữa còn chỉ bán được hai trăm kim tệ, vụ mua bán lần này quả là lỗ nặng.
Tung gạch nhử ngọc không có thành công.
- Có vấn đề gì sao?
Mục Lương bình tĩnh nhìn lão giả.
- Không có.
Mộ Như Tà đen mặt, lão xoay người mở lồng rồi cởi xiềng xích trên người cô gái người rắn ra.
- Đại nhân, ta sẽ phục vụ ngươi thật tốt.
Cô gái người rắn nở một nụ cười ý vị thâm trường, nói xong còn muốn dựa gần Mục Lương.
- Dừng lại.
Ly Nguyệt vung tay lên, đầu mũi tên chạm vào cổ cô gái người rắn.
-....
Cơ thể của cô gái người rắn cứng đờ, hô hấp cũng chậm lại.
- Đi thôi.
Mục Lương liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Bởi vì cô gái người rắn là Luyện Dược Sư cho nên anh mới bỏ tiền mua cô ấy, nếu không cô ấy không hề có giá trị.
Cô gái tóc bạc thu hồi mũi tên, gật đầu nói:
- Mau đuổi theo.
- Vâng.
Cô gái người rắn thở phào một hơi, đuôi rắn lung lay đuổi theo Mục Lương.
Hộ vệ Trung Ương lại vây quanh và bảo vệ anh ở chính giữa, sau đó đoàn người cùng rời đi cửa hàng nô lệ.
Mộ Như Tà đứng ở trước cửa, nhìn chăm chú Mục Lương và những người khác rời đi, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Mộ Kiều khó hiểu nói:
- Ông nội, vụ mua bán lần này chúng ta bị lỗ nặng rồi.
- Không lỗ, chúng ta sẽ kiếm về nhanh thôi.
Mộ Như Tà nhếch miệng nở nụ cười, chỉ cần hắn lấy được đám ma cụ cao cấp kia thì mọi chuyện sẽ ổn.
- Ta không hiểu.
Mộ Kiều bĩu môi.
Mộ Như Tà nhắc nhở:
- Ngươi nhớ kỹ, lần sau không được đề cập tới thực lực của công tước đại nhân trước mặt người ngoài, hiểu chưa?
- Ta biết rồi.
Mộ Kiều thuận miệng đáp.
- Ngươi đó, tính tình quá xốc nổi.
Mộ Như Tà thở dài.
- Làm gì có.
Mộ Kiều hừ dỗi một tiếng rồi xoay người rời đi.
………….
Bên ngoài Chợ Nô Lệ, Mục Lương chuẩn bị tạm biệt Bạch Sương, anh nói với giọng rõ ràng:
- Ngươi mau trở về đi.
Bạch Sương ngây thơ hỏi:
- Ngươi phải quay lại thành Huyền Vũ sao?
Mục Lương gật đầu nói:
- Ừ, mọi chuyện đã xong xuôi rồi.
- Tốt, vậy buổi chiều gặp lại.
Bạch Sương vẫy tay nói.
- Buổi chiều gặp lại?
Ánh mắt của Mục Lương hiện lên sự dò hỏi.
Bạch Sương giải thích:
- Mẹ ta nói muốn đi Phố Buôn Bán, chiều nay, ta sẽ đi cùng mẹ, thuận tiện đưa tinh thạch ma thú cho ngươi.
Trong dạ tiệc tối hôm qua, quốc vương và vương hậu đã mua rất nhiều thứ nhưng vẫn còn chưa thanh toán tiền hàng.
- Thì ra là như thế.
Mục Lương gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Anh tạm biệt Bạch Sương rồi xoay người đi vào toa xe.
Ly Nguyệt, Diêu Nhi và những người khác cũng lên xe ngựa, tiện thể đặt cô gái người rắn vào trong toa xe.
- Ngao ô ~~~
Sói Mặt Trăng kéo xe thay đổi phương hướng và chạy như bay ra khỏi thành.
Trong xe, cô gái người rắn vẫn nhìn Mục Lương với nụ cười quyến rũ trên môi, suýt chút nữa là dán toàn thân lên người đối phương.
Trên thực tế, nếu như không có cô gái tóc bạc ngồi bên cạnh thì có lẽ cô ấy sẽ thực sự làm như vậy.
Trong suy nghĩ của cô gái người rắn, Mục Lương nhất định là nhìn trúng nhan sắc của mình cho nên mới mua mình về.
- Ngươi bình thường một chút đi, nếu không đừng trách ta ném ngươi xuống xe.
Mục Lương nhàn nhạt lườm cô gái người rắn một cái.
-....
Cơ thể của cô gái người rắn cứng đờ, lập tức thu liễm khí chất vũ mị.
Mục Lương nói với giọng điệu bình thản:
- Ta hỏi ngươi đáp, không cần nói dối, nếu không ta sẽ đưa ngươi trở về.
- Vâng.
Cơ thể của cô gái người rắn căng cứng, cô biết người thanh niên trước mắt không phải đang nói đùa.
Mục Lương ngước mắt hỏi:
- Tên của ngươi là gì?
- Y Xà.
Cô gái người rắn thành thật trả lời.
Mục Lương tiếp tục hỏi:
- Tại sao lại trở thành nô lệ?
Y Xà thấp giọng nói:
- Khi ta đang đi lên núi hái thuốc thì bị ai đó đánh ngất xỉu, cuối cùng bị bắt tới đây….
- Thật là xui xẻo.
Ly Nguyệt nhỏ giọng thầm thì một câu.
- Ai nói không phải đâu…..
Y Xà thở dài.
Lúc này, cô không giống như cô gái người rắn quyến rũ động lòng người, mà càng giống như cô em gái có đuôi ở nhà bên.
- Ngươi thật là Luyện Dược Sư cấp 6 sao?
Vì lý do an toàn, Mục Lương lại hỏi thêm một lần nữa.
Y Xà ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một chút thần thái phách lối, khoe khoang nói:
- Đương nhiên rồi, thiên phú của ta rất mạnh, trước đó có rất nhiều người khen ngợi ta.
Mục Lương nhìn về phía Diêu Nhi, thấy tiểu hầu gái không có lên tiếng, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, trong lòng thầm nghĩ, ít nhất anh không có mua nhầm một ‘bình hoa’, trông thì ngon mà không dùng được.
Mục Lương gật đầu nói:
- Rất tốt, vậy sau này ngươi sẽ là trợ lý cho Vưu Phi Nhi, làm trợ thủ giúp đỡ cô ấy.
Khi cô gái người rắn nói mình là Luyện Dược Sư cấp 6, người đầu tiên mà hắn nhớ tới chính là cô gái mơ hồ.
- A?
Y Xà sửng sốt một chút.
- Có vấn đề gì sao?
Mục Lương hỏi.
Y Xà nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi mua ta về, chẳng lẽ không phải muốn…. Ấm giường sao?
-...
Mục Lương co giật khóe miệng.
Anh phớt lờ những lời này của Y Xà, coi như chưa nghe thấy gì cả.
Ly Nguyệt trợn trắng mắt, lạnh nhạt nói:
- Ngươi suy nghĩ quá tốt đẹp rồi, giường của Mục Lương là ngươi có thể leo lên sao?
- A…..
Y Xà chớp chớp đôi mắt màu đỏ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trước đó cô từng thử mị hoặc người khác, mặc dù không xảy ra cái gì nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh mị lực của bản thân mạnh tới cỡ nào.
Mục Lương vươn tay nâng cằm cô gái người rắn, nhẹ giọng hỏi:
- Ta hỏi ngươi thêm một vấn đề, ngươi vẫn luôn thuyết phục ta mua ngươi, lẽ nào là có mục đích khác?
- Ta chỉ muốn rời đi chiếc lồng kia thôi.
Y Xà thành thật đáp với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Diêu Nhi vẫn không lên tiếng, chứng tỏ cô gái người rắn không có nói dối.
- Rất tốt.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, hiềm nghi cô gái người rắn là gian tế nhanh chóng bị loại bỏ.
Y Xà tò mò hỏi:
- Đại nhân, chúng ta muốn đi nơi nào?
- Thành Huyền Vũ.
Mục Lương bình tĩnh đáp.
- Thành Huyền Vũ? Chưa từng nghe qua…
Y Xà nhỏ giọng hỏi:
- Vậy phải đi mấy ngày mới đến nơi?
- Ngươi sẽ thấy sớm thôi.
Mục Lương thuận miệng trả lời một câu, anh giơ tay lên rồi chạm vào trán của cô gái người rắn.
- Đại nhân?
Tròng mắt của Y Xà hơi co lại, cơ thể lùi lại phía sau để tránh thoát.
- Đừng động đậy, thả lỏng tâm thần, nếu không ngươi sẽ biến thành tên ngốc.
Trong lời nói của Mục Lương mang theo giọng điệu không thể vi phạm.
Cơ thể của Y Xà bất động, nhìn bàn tay đang đặt trên trán mình, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên đầu ngón tay của đối phương.
Đôi mắt của Mục Lương hơi rũ xuống, anh đang ký kết Khế Ước Ong Chúa với cô gái người rắn và đặt ra một loạt điều lệ.
Đôi mắt của Y Xà đờ đẫn một lúc rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, lúc này tay của anh đã dời đi.
- Ngôn Băng, ngươi vào đây một chút.
Mục Lương quay đầu nói.
Cót két ~~~
Một lúc sau, cửa toa xe bị đẩy ra từ bên ngoài, tiếp đó lại đột nhiên đóng lại.
Đôi mắt đẹp Y Xà trừng lớn, chuyện gì đang xảy ra?
Ngay sau đó, Ngôn Băng hiện thân và quỳ một chân trước mặt Mục Lương.
- Ngồi đi.
Mục Lương đưa tay ra hiệu.
- Vâng.
Ngôn Băng nghiêng người ngồi xuống.
- Cái này, cái này….
Đôi môi trắng bệch của Y Xà hé mở, mặt mũi tràn đầy sự kinh ngạc.
Mục Lương phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của cô gái người rắn, hỏi:
- Ngươi có phát hiện được gì ở cửa hàng nô lệ cuối cùng không?
Ngôn Băng lắc đầu, cung kính nói:
- Không có, lầu ba cũng chỉ có nô lệ, không có gì khác thường.
Trong khi Mục Lương và Mộ Như Tà ở lầu hai thì Ngôn Băng đã ẩn thân lẻn lên lầu ba.
- Nhưng …..
Cô do dự một chút, muốn nói lại thôi.
- Có việc gì thì ngươi cứ nói.
Mục Lương bình tĩnh lên tiếng.
Ngôn Băng nghiêm túc nói:
- Ánh mắt của lão già kia khi nhìn đại nhân rất xấu xa, giống như có mưu đồ.
- Ừ, ta biết.
Thuộc tính bốn chiều của Mục Lương khác với người thường, nó mạnh hơn người thường gấp trăm lần, cho nên anh có thể dễ dàng cảm nhận được ánh mắt tham lam của Mộ Như Tà.
Ngôn Băng ngừng một chút, sau đó hỏi:
- Vậy chúng ta có nên phái người theo dõi lão không?
- Không cần, chúng ta xuống tay trước là được rồi.
Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên.
- Ý của đại nhân là…..
Ngôn Băng chớp chớp đôi mắt màu tím.
Mục Lương khẽ cười nói:
- Tối nay, ngươi phân phó vài người đi tới cửa hàng kia rồi mang hai tên nô lệ trước cửa về đây.
- A?
Y Xà nghe được lời này thì hai mắt lập tức trừng lớn, đây không phải là trộm người sao?
- Im lặng.
Ly Nguyệt trừng cô gái người rắn một cái.
-...
Y Xà ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
- Chỉ mang đi hai người kia thôi sao?
Ánh mắt của Ngôn Băng sáng rực.
Cô đã khó chịu bọn buôn người kia từ lâu rồi, bọn hắn đối đãi người khác như là hàng hóa khiến cô nhớ tới khoảng thời gian bị Phi Thi tra tấn.
- Những việc khác thì ngươi xem tình hình mà hành động, nhớ là phải chú ý an toàn.
Mục Lương khoát tay nói.
Mộ Như Tà có ý đồ với anh, vừa vặn anh cũng đánh chủ ý tới cửa hàng Nô Lệ kia.
-Vâng.
Khóe môi của Ngôn Băng hơi cong lên, trong lòng đã có kế hoạch.
Ly Nguyệt nói:
- Buổi tối ta đi với ngươi.
- Ta sẽ để cho Tiểu Thải tiếp ứng các ngươi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Xem ra tối nay sẽ rất náo nhiệt đây.
Đôi mắt đẹp của Ngôn Băng tỏa sáng.
Đôi môi hồng của Y Xà mở to, chẳng lẽ đám người trước mắt cô cũng là cường đạo sao?
Cô thấp giọng hỏi:
- Đại nhân, không phải bọn hắn đã ăn phải ma dược kịch độc sao, nếu mang về mà không có thuốc giải thì bọn họ sẽ chết mất?
- Chắc có thể giải được.
Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên trên mu bàn tay cô gái tóc bạc.
Anh có trà Tinh Thần và Nước Mắt Thiên Sứ, nếu như cả hai vẫn không thể loại bỏ được ma dược trong cơ thể bọn họ vậy thì anh còn có thể dùng nguyên tố sinh mệnh.
Còn không nữa thì đi bắt Mộ Như Tà mang lại đây, như vậy có thể biết được công thức điều chế thuốc giải.
- Ực….
Y Xà nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy người thanh niên trước mắt không hề ôn hoà giống như bề ngoài.
…………..
Cộp cộp cộp ~~~
Sói Mặt Trăng lôi kéo xe lao vùn vụt rời đi thành Tát Luận, dân chúng ở cảng biển thấy thế nhao nhao tránh đường.
Cót két ~~~
Cửa sổ xe bị mở ra, Y Xà nhìn ra bên ngoài.