Chương 1488
Chiêu Mộ Mễ Á
Mục Lương suy nghĩ một lát.
Ban đầu Tam Tinh Lâu là chỗ ở, tuy phòng tốt nhưng đối với mọi người ở đại lục mới, bố trí trong phòng chưa tốt nên không thể tăng giá được.
Mục Lương hạ quyết tâm, suy nghĩ từ trên trời rơi xuống, dưới chân anh là vị trí trung tâm Phố Buôn Bán, cách đó không xa có rất nhiều người đang quan sát.
- Ở ngay tại đây thôi.
Mục Lương thì thào một mình.
Anh nhấc chân giẫm mạnh, mặt đất lún sâu 20 mét, hình dạng hố sâu là hình ngũ giác, mỗi cạnh dài 50 mét.
- Bắt đầu.
Mục Lương mở to hai mắt, màu ngọc lưu ly nở rộ ở giữa con ngươi.
Ong ~ ~ ~ Dưới hố sâu, mũi nhọn rộng của màu ánh sáng ngọc lưu ly, những mảng ngọc lưu ly lớn hiện ra, chúng kết hợp chặt chẽ với nhau tạo nên một nền móng vững chắc.
Lưu ly tiếp tục sinh sôi theo ý của Mục Lương, nửa tiếng sau, một tòa nhà cao trăm mét hình trụ ngũ giác đột ngột trồi lên khỏi mặt đất.
Cộp cộp cộp~~~
Hồ Tiên thấy thế thì bước nhanh tới, ngửa mặt lên nhìn tòa nhà hình ngũ giác cao ngất, kinh ngạc nói:
- Mục Lương, như này hơi cao quá rồi đấy?
- Không đâu, cái này còn chẳng cao bằng tường thành.
Mục Lương cười lắc đầu.
Hồ Tiên nghe vậy thì quay đầu nhìn tường thành cao chót vót, rồi cảm thấy cái toà nhà này cũng không cao lắm.
Mục Lương nhìn toà nhà ngũ giác nghiêng đầu hỏi:
- Ngươi có cảm thấy ngoại hình của nó hơi đơn điệu không, như này thì khó hấp dẫn người vào ở lắm.
- Hình như là vậy thật…..!
Hồ Tiên mấp máy đôi môi màu hồng phấn.
Lấy tòa nhà hình ngũ giác này đo với cung điện, thì đúng là rất đơn giản.
- Phải thay đổi chút thôi.
Mục Lương nghe vậy thì bước tới trước, đặt tay lên tòa nhà. Anh hơi thay đổi suy nghĩ một chút, bề ngoài của toàn nhà bỗng thay đổi, từ hình ngũ giác biến thành hình trụ tròn.
Đồng thời mặt ngoài có một mảng lớn nhô lên, chỗ lưu ly kia giống như có sự sống dần dần biến thành một con giao long uốn lượn mấy vòng.
Giao long rất lớn, cái đuôi ở dưới còn đầu vươn lên trên.
Trên đỉnh tòa nhà có một viên long châu thật lớn, cái đầu to lớn của giao long mở rộng, bày ra tư thế hướng về long châu.
Đầu giao long sinh động như thật, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
- Thế này có vẻ đủ hấp dẫn rồi.
Mục Lương phủi tay.
Hồ Tiên giật giật khóe mất, quay đầu nhìn về quần chúng đang trợn tròn mắt, nghĩ thầm cái này đúng là có thể hấp dẫn người khác.
- Ta thấy vẫn thiếu thiếu thứ gì đó.
Mục Lương nhíu mày.
- Thế này đã tốt lắm rồi.
Hồ Tiên vội vàng khuyên.
Mục Lương rất có chính kiến nói:
- Không đủ, lát nữa phải đặt thêm lên đó một ít cây cối nữa, rồi làm nước vờn quanh thân rồng, như thế sẽ càng đẹp hơn nữa.
Hồ Tiên cười cười, có đẹp hay không thì không biết, nhưng chắc chắn giá phòng sẽ đắt lắm.
- Đây là ma thú gì vậy?
- Trời ơi, sao làm được thế này?
Tiếng thản thốt vang lên không ngừng, có người bạo gan đang chuẩn bị lại gần xem thử.
Mục Lương vung tay lên, mặt đất trồi lên một bức tường cao mười mét, ngăn người ngoài đến gần, thuận tiện cho những người sửa chữa đến trang trí lại.
- Đi thôi, nên ăn tối rồi, còn lại để mai làm.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng.
- Được.
Hồ Tiên cười tươi như hoa gật đầu.
………….
Vù~vù~vù ~
Mục Lương và Hồ Tiên hạ cánh, trở lại tầng tám của khu Trung ương.
Cổng cung điện, Ba Phù ngoan ngoãn hành lễ:
- Hoan nghênh thành chủ đại nhân, đại nhân Hồ Tiên trở về ạ.
Mục Lương gật đầu, giọng ấm áp hỏi:
- Ừm, bữa tối chuẩn bị xong chưa?
- Bẩm đại nhân, bữa tối đã sẵn sàng rồi ạ.
Ba Phù rõ ràng trả lời.
- Vậy thì ăn tối thôi.
Mục Lương nghe vậy thì liền đi về phía phòng ăn. Trong phòng ăn, Nguyệt Phi Nhan, Hi Bối Kỳ, Mễ Nặc và những người khác đã ngồi sẵn.
Mục Lương bước vào phòng ăn, liếc nhìn mọi người thì thấy cô gái tai mèo---Mễ Á mà lâu lắm anh mới gặp.
Mễ Nặc đứng dậy nói với nụ cười ngọt như hoa:
- Mục Lương, ngươi đến rồi.
- Được rồi, hai người nên gặp nhau thường xuyên hơn.
Khóe môi Mục Lương nở nụ cười, anh vươn tay xoa đầu cô gái tai thỏ. Mễ Nặc hơi đỏ mặt, quay lại thè lưỡi tinh nghịch với chị gái mình.
Một chút bất lực thoáng hiện trong mắt Mễ Á, em gái cô dường như càng ngày càng thích Mục Lương rồi. Cô nhìn Mục Lương, nhẹ nhàng nói:
- Mục Lương, làm phiền rồi.
Mục Lương ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:
- Lâu lắm không gặp rồi, tiểu thư Mễ Á thế nào rồi?
- Khá tốt đấy.
Tai thỏ Mễ Á run run, từ từ ngồi xuống.
Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đỏ, thích thú quan sát cô gái tai mèo.
Đôi chân thon thả bắt chéo, cô vừa cười vừa trêu chọc:
- Tiểu thư Mễ Á, nửa tháng không gặp. Ngươi dường như đã trở nên thu liễm hơn rất nhiều.
- Thật sao?
Mễ Á sững sờ, rồi cười khổ một tiếng.
Cô ngày đêm ở trong Viện Mồ Côi, đối mặt với những đứa trẻ vô tội đó, dù tính cách lạnh lùng đến đâu, cô cũng phải gạt đi.
- Có sao?
Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt xanh xinh đẹp của mình, nhìn sang chị mình.
Mục Lương đột nhiên nói:
- Tiểu thư Mễ Á, Ốc Đảo đã gia nhập thành Huyền Vũ rồi, nếu tính theo bốn bỏ lên năm thì ngươi cũng là người của thành Huyền Vũ rồi.
- Ơ, bốn bỏ lên năm dùng như vậy sao?
Đôi môi đỏ mọng của Hồ Tiên khẽ hé mở.
Khi Mục Lương dạy toán cho cô ấy, không có bảo bốn bỏ lên năm là dùng như thế đâu nhé. Đôi mắt đỏ rực của Mễ Á khẽ nheo lại, cô nhẹ nhàng đáp:
- Tính là vậy đi.
- Mễ Á tiểu thư, ngươi vẫn muốn ở viện Mồ Côi mãi sao?
Mục Lương cầm đũa lên, ánh mắt quét về người cô gái tai mèo.
- Ta…
Mễ Á xoa xoa đôi môi hồng của mình, dáng vẻ như đang do dự không biết nói gì.
Khóe môi Mục Lương nhếch lên, cô gái tai mèo chưa nói xong hắn đã nói trước:
- Ta biết, ngươi không muốn tiếp tục như thế này, ngươi thích mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Mễ Á cười khổ rồi bình thản gật đầu:
- Ngươi nói không sai, cuộc sống giản đơn thuần không hợp với ta.
Đôi môi hồng của Mễ Nặc khẽ hé mở, cô ngạc nhiên nói:
- Chị, ở viện Mồ Côi có khiến chị không vui không?
- Không, ta rất hạnh phúc, nhưng đó không phải là cuộc sống mà ta muốn.
Mễ Á lắc đầu.
Cô nhìn sang em gái, nói nhỏ:
- Các bé đã học được cách chăm sóc bản thân, Ốc Đảo đã được hợp nhất vào thành Huyền Vũ, vậy nhiệm vụ của ta coi như đã hoàn thành rồi.
- Chị!
Mễ Nặc đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái tai mèo.
- Mễ Nặc, ta sẽ cho người đến quản lý nơi đó.
Mục Lương gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt xuống.
Anh bình tĩnh nhìn cô gái tai mèo, gửi lời mời:
- Nếu như ngươi muốn, ngươi có thể gia nhập bộ đội đặc nhiệm, trở thành thành viên của Đội ám sát chiến thuật U Linh.
- Bộ đội đặc biệt U Linh chia làm hai…
Một đội trong tối, hay còn được gọi là Biệt đội ám sát đặc biệt, thực hiện nhiều nhiệm vụ trong tối khác nhau.
Chi còn lại ở ngoài sáng, chịu trách nhiệm chính trong việc canh giữ sự an toàn của khu Trung ương, tức là hộ vệ khu Trung ương.
- Như thế có được không?
Đôi mắt đỏ rực của Mễ Á sáng lên.
Mục Lương cười gật đầu:
- Đương nhiên, với thực lực cùng khả năng thức tỉnh của ngươi, rất thích hợp với Đội ám sát chiến thuật U Linh.
- Ta tham gia.
Mễ Á đồng ý mà không do dự.
Mục Lương khẽ nhướng mày, không ngờ cô gái tai mèo lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Anh rất xem trọng khả năng thức tỉnh của Mễ Á, có thể để cô ở trong bóng tối và thực hiện nhiều nhiệm vụ khó khăn khác nhau như thám hiểm, đánh cắp bí mật và ám sát…
Đôi mắt xinh đẹp của Mễ Nặc sáng rực lên, hưng phấn nói:
- Chị gái ta gia nhập Lực lượng đặc biệt U Linh, có phải là sau này sẽ sống trong Cung Điện, và còn có thể gặp nhau thường xuyên rồi đúng không!?
- Ừm, để Mễ Á sống bên cạnh ngươi đi.
Mục Lương cười lớn.
Mễ Nặc vội vàng lắc đầu, hồn nhiên nói nhỏ:
- Không cần, cứ để chị gái ở chung một phòng với ta là được.
- Ừm, vậy đi.
Mễ Á nhìn em gái mình, trong lòng hơi áy náy.
Cô ấy ra đi khi em gái còn nhỏ, xa cách mấy năm sau mới đoàn tụ, chỉ có sống chung với nhau mới có thể thuận lợi vun đắp tình cảm.
- Cũng được.
Mục Lương cười nhẹ, rồi quay đầu lại, điềm nhiên nói:
- Ngày mai cứ nghỉ một ngày, ngày mốt thì đi báo cáo ở căn cứ Đội U Linh đặc biệt ở tầng sáu. Thực tập một thời gian, sau đó vị trí sẽ giống như Ly Nguyệt.
Ngải Lỵ Na cười tinh nghịch:
- Mễ Á, mai sau xin chỉ giáo nhiều hơn nhé.
- Được.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Á hơi đỏ lên, tâm trạng cô ấy có hơi phức tạp. Quay lại thì nên nói với Lỵ Lỵ thế nào đây? Cô nhớ tới tính tình của bạn mình, nếu biết cô rời khỏi viện Mồ Côi sợ là sẽ mắng cô vài ngày mất.
Hồ Tiên thấy cô gái tai mèo do dự không nói, trực tiếp hỏi:
- Tiểu thư Mễ Á, ngươi có còn muốn nói gì nữa không?
Ngải Lỵ Na ngây thơ nói:
- Đều là người mình cả, có gì thì nói luôn đi.
Mễ Nặc nhìn Mục Lương, do dự một lúc nhưng vẫn hỏi:
- Đại nhân Mục Lương, Lỵ Lỵ muốn làm trong tòa án, ta muốn hỏi hộ xem cô ấy có cơ hội không…?
Lỵ Lỵ đã từng xem Nguyệt Thấm Lan xét xử các vụ án trong tòa án, bị thu hút bởi hình ảnh công chính của pháp quan.
- Lỵ Lỵ.
Trong não Mục Lương, hiện lên một khuôn mặt.
Lỵ Lỵ có mái tóc dài màu xanh lá đậm giống Mễ Á, đến từ Ốc Đảo và cũng ở lại trại trẻ mồ côi để chăm sóc bọn trẻ.
......
Mễ Á mím môi và nhìn Mục Lương đầy mong đợi.
- Lỵ Lỵ, ta nhớ rồi.
Mục Lương đặt đũa xuống, dịu dàng nói:
- Làm trong tòa án không dễ, cô ấy phải biết tất cả luật lệ và quy định của thành Huyền Vũ, thuộc lòng mới được. Ngoài việc ghi nhớ tất cả các điều luật và quy định, cần phải xử lý vụ án, đồng thời có khái niệm công bằng và bất công. Bất kể kẻ tình nghi là ai, thẩm phán phải không cho phép tình cảm cá nhân xen vào để gây ra những bản án sai trái hoặc tùy tiện.
- Cô ấy có thể.
Đôi mắt đỏ rực của Mễ Á sáng lên.
Lỵ Lỵ thường đến tòa án để ngồi nghe, để trở thành trưởng toà, cô ấy luôn ghi nhớ tất cả các luật và quy định của thành Huyền Vũ trong não mình.
- Xem ra cô ấy đã chuẩn bị trước rồi.
Mục Lương tỏ vẻ ngạc nhiên.
Luật pháp và quy định của thành Huyền Vũ đã được sửa đổi nhiều lần, lớn nhỏ khác nhau, hiện tại đã có ba bốn trăm quy định. Nhiều quy tắc rất dễ nhớ, nhưng không dễ để vận dụng chúng và ngược lại, trừ khi Lỵ Lỵ cũng có khả năng nhìn cái nhớ luôn.
Mễ Á nghiêm túc nói:
- Lỵ Lỵ rất muốn trở thành pháp quan, vì vậy cô ấy đã nghiên cứu sâu về luật pháp và quy định của thành Huyền Vũ.
Mục Lương cười nói:
- Thật thú vị, vậy ngày mai để cô ấy vào cung tìm ta. Nếu có thể vượt qua kiểm tra, có thể có ngoại lệ, trở thành pháp quan.
Những người hiểu luật pháp đều là tinh anh nhân tài.
- Được!!
Mễ Á ngạc nhiên đến nỗi đôi tai mèo đầy lông của cô dựng đứng hết cả lên.