Chương 1587 Thành Hắc
Tu
- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Ý Thức Hiển Hiện của Thú Điện Mộng hay không?
- Kế thừa.
Mục Lương gật đầu.
- Keng! Ý Thức Hiển Hiện đang được cải tiến…. Đang điều chỉnh…. Hoàn tất truyền thừa.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống rơi xuống, cơ thể của Mục Lương lại được cường hóa thêm lần nữa, mặc dù rất ít nhưng có còn hơn không.
Thú Điện Mộng chớp mắt, bất tri bất giác đã hoàn thành tiến hóa, nhưng bề ngoài của nó vẫn không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ mềm mại đáng yêu kia.
- Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ tiến hóa thất bại rồi sao?
Mục Lương nhăn mày.
Nó run run xúc giác trên đầu, dùng ý thức câu thông với anh.
- Không có thất bại, ngươi sẽ không bao giờ trưởng thành?
Mục Lương bừng tỉnh, đôi mắt đen nhánh mở to.
Thú Điện Mộng gật đầu một cái.
Mục Lương khẽ cười, trấn an:
- Tốt thôi, nho nhỏ cũng rất đáng yêu.
Nguyệt Thấm Lan ôm lấy nó, vui vẻ nói:
- Trưởng thành thì không thể ôm được nữa.
Thú Điện Mộng bị cô gái ưu nhã nhào nặn đến biến dạng, nhưng nó lại không cách nào phản kháng được, chỉ có thể nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt xin giúp đỡ.
Anh giả vờ như không thấy, người phụ nữ của mình vui vẻ mới là việc quan trọng nhất.
Thú Điện Mộng run xúc tu rồi nhẹ nhàng dính vào huyệt thái dương của Nguyệt Thấm Lan.
Cô còn chưa phản ứng lại thì hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.
Trong tầm mắt của Mục Lương, trước mặt hiện ra một mảnh màu hồng lớn, bên trong có thêm một bóng người, là Nguyệt Thấm Lan đang cười rất vui vẻ.
Cô sửng sốt một chút, nhìn bóng người giống hệt mình ở trước mặt.
Khi cô đang nhìn ngây người thì ảo ảnh trước mặt cũng biến hóa vẻ mặt, mặt mũi tràn đầy sửng sốt
- Chuyện này là thế nào?
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói.
Mục Lương suy nghĩ một chút, giải thích:
- Đây chắc là năng lực của Thú Điện Mộng.
Anh ra hiệu nói:
- Ngươi thử tưởng tượng những chuyện khác xem.
- Được, để ta thử.
Nguyệt Thấm Lan tập trung tinh thần, bắt đầu tưởng tượng mình đang ở trong phòng bếp, chuyên tâm nấu nướng món ăn ngon.
Dụ~
Bối cảnh màu hồng tiêu tan không thấy đâu, một lần nữa biến thành phòng bếp, nó trông giống hệt phòng bếp trong cung điện, Nguyệt Thấm Lan ảo ảnh thì đang nấu ăn, mọi việc đều giống như những gì cô gái ưu nhã suy nghĩ.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, giống như phát hiện đại lục mới, cô vội vàng tập trung tinh thần, thay đổi hình ảnh tưởng tượng trong đầu.
Hoàn cảnh do Thú Điện Mộng lại xảy ra biến hóa lần nữa, một bức tường thành cao trăm mét đột ngột mọc lên khỏi mặt đất rồi biến thành Sơn Hải Quan.
Tường thành do nó tạo ra rất lớn, vượt qua toàn bộ khu Trung Ương, người đứng tại Nội Thành cũng có thể thấy được.
Nguyệt Thấm Lan vẫn còn tiếp tục tưởng tượng, Thú Điện Mộng cũng tiếp tục thay đổi cảnh tượng.
Kiệt kiệt kiệt ~~~
Âm thanh làm cho người ta chán ghét đột nhiên vang lên, bên trên Sơn Hải Quan đột nhiên xuất hiện rất nhiều Hư Quỷ và đang lao tới công kích Sơn Hải Quan.
Mục Lương há to miệng, kinh ngạc nói:
- Cô gái này thật có dám tưởng tượng…
Bên trong Trung Ương, các hộ vệ Trung Ương đều nhìn thấy Hư Quỷ và Sơn Hải Quan, cảm xúc của mọi người lập tức thay đổi.
- Đi, mau lên cung điện!
A Thanh gấp giọng hô to.
Cộp cộp cộp ~~~
Bọn hộ vệ ăn ý chạy như bay tới tầng tám.
Nhóm Ngôn Băng và Ly Nguyệt cũng nhìn thấy cảnh tượng kia, hai người lộ ra thần sắc nghiêm túc và vội vàng chạy tới Trung Ương.
- Đây là có chuyện gì, tại sao ở đây lại có Hư Quỷ?
Giọng của Ngôn Băng lạnh như băng sương, đáy mắt hiện lên sát ý.
- Chắc là Mục Lương làm ra, chúng ta đi qua nhìn một chút rồi tính tiếp.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói.
Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở:
- Thấm Lan à, động tĩnh của ngươi hơi lớn rồi đấy, dân chúng sẽ bị khủng hoảng.
- Suýt nữa thì quên mất.
Nguyệt Thấm Lan lấy lại tinh thần, hình ảnh được tạo dựng trong đầu lập tức vỡ nát rồi biến mất.
Tường thành cao vút và Sơn Hải Quan biến mất không thấy gì nữa, bầy Hư Quỷ cũng biến mất, khu Trung Ương nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Cộp cộp cộp ~~~
Lúc này, nhóm hộ vệ đã xông lên tầng tám, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy ngạc nhiên, mọi người ngắm nhìn bốn phía một vòng, không thấy Hư Quỷ đâu.
- Thành chủ đại nhân có thấy bầy Hư Quỷ vừa rồi ở đâu không?
A Thanh cung kính hỏi.
Mục Lương chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói:
- Đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, các ngươi không cần lo lắng, mọi người trở về đi.
- Rõ!
Bọn người A Thanh liếc nhau, ánh mắt bọn họ cổ quái nhưng vẫn xoay người rời đi.
Nhóm hộ vệ vừa rời đi chưa được bao lâu thì Ngôn Băng và Ly Nguyệt đã chạy như bay đến.
- Mục Lương?
Ly Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên, Hư Quỷ đâu? Sơn Hải Quan đâu?
- Tất cả đều là giả thôi.
Mục Lương bật cười giải thích.
- Giả…..
Ngôn Băng co giật khóe miệng.
- Là ta làm ra.
Nguyệt Thấm Lan có chút xấu hổ, sau đó thuật lại chuyện vừa xảy ra.
- Thì ra là như thế, ta còn tưởng rằng thật sự có Hư Quỷ xuất hiện…
Ly Nguyệt thở phào một hơi, cả người buông lỏng.
– Đây là đại lục mới, không có Hư Quỷ.
Mục Lương ôn hòa nhắc nhở.
- Không có việc gì thì tốt rồi.
Ngôn Băng cũng thả lỏng lại.
Ly Nguyệt tò mò hỏi:
- Mục Lương, năng lực mới vừa rồi có ích lợi gì thế?
- Có thể dùng để quay phim điện ảnh, sức tưởng tượng là một hiệu ứng đặc biệt tuyệt vời.
Khóe môi của Mục Lương giương lên.
Anh đang lo lắng cảnh quay quá đơn điệu, bây giờ có thể dựa vào năng lực Ý Thức Hiển Hiện để bù đắp khuyết điểm này.
Chỉ cần sức tưởng tượng đủ phong phú thì đại chiến Tôn Ngộ Không cũng có thể quay được, thậm chí có thể quay một bộ phim phóng sự về thủy triều Hư Quỷ, chắc sẽ rất được mọi người hoan nghênh.
Mục Lương nghĩ tới rất nhiều thứ, nếu như hắn có thể quay được tất cả, vậy thì chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tinh thạch ma thú.
- Ta phải đến Nội Thành, chắc dân chúng đều đang sợ hãi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
- Ngươi đi đi.
Mục Lương lên tiếng rồi ôm Thú Điện Mộng bước vào trong cung điện, anh muốn viết ra những ý tưởng kia.
Nguyệt Thấm Lan đã rời đi, quảng trường lại trở nên trống trải.
Ngôn Băng và Ly Nguyệt liếc nhau, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, sau đó nhún vai rời đi.
……….
Vù vù vù ~~~
Giữa trưa, ánh mặt trời rất cay độc, gió thổi tới đều mang tới hơi nóng.
- Thật là, tại sao ta lại biến thành người đưa tin chứ?
Lan Đế biến thành phi ưng vỗ cánh bay trên không.
Sau khi Ốc Đảo gia nhập vào thành Huyền Vũ, Điểm Liên Lạc ở Phố Buôn Bán cũng ngừng hoạt động, Lan Đế trở thành một phần tử của thành Huyền Vũ.
Nhiệm vụ lần này của cô là đi xung quanh vài toà đại thành và vương quốc để đưa thiệp mời.
- Coi như là du ngoạn vậy.
Lan Đế lẩm bẩm an ủi bản thân một câu.
Cô vỗ mạnh cánh thêm một lần nữa, tăng tốc độ phi hành, bay thẳng đến địa điểm đầu tiên.
Vù vù vù ~~~
Trên móng vuốt phi ưng quắp một cái bọc bằng da thú, bên trong chứa trên lương thực đi đường và một xấp thiệp mời.
Lan Đế rời đi thành Huyền Vũ đã được một ngày, hiện tại, cô sắp đến địa điểm thứ nhất, thành Hắc Tù, nơi này là một phần của vương quốc Hải Đinh.
Trong thành Hắc Tù có không ít quý tộc, cô phải đưa thiệp mời tới tất cả.
Cô gái tóc nâu lại bay hơn nửa giờ, xa xa đã thấy được tường thành của thành Hắc Tù.
- Phải tìm một chỗ để biến thân.
Lan Đế nhỏ giọng thầm thì một câu, rồi cúi đầu tìm kiếm một vòng trên mặt đất, cuối cùng thấy được một rừng cây nhỏ.
Lan Đế vỗ cánh giảm độ cao, sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm và vết chân nào, nàng vỗ cánh lao vào rừng cây nhỏ.
Năm phút sau, Lan Đế biến trở về hình người, mái tóc ngắn màu nâu che khuất lông vũ trên lỗ tai.
Cô sửa sang lại mái tóc ngắn của mình, đeo bọc da thú trên lưng rồi cất bước đi đến cửa thành Hắc Tù phía xa.
Cộp cộp cộp ~~~
Thành Hắc Tù rất lớn, nó không nhỏ như thành Tát Luận, chỉ là không nằm ở ven biển cho nên không có bến cảng mang tới lợi ích, trình độ sầm uất không bằng thành Tát Luận.
Lan Đế ngẩng đầu quan sát cửa thành thành Hắc Tù, chỉ cao khoảng mười mét, xây dựng toàn bằng đất đá.
Cô nhìn một hồi, sau đó đi theo đám người tiến vào thành.
Lan Đế ngắm nhìn bốn phía, che mũi thầm nói:
- Phải tìm người hỏi xem đám quý tộc kia ở đâu mới được.
Thành Hắc Tù không khác gì thành Tát Luận, chỗ nào cũng dơ bẩn, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khiến cho người ta muốn ói.
- Thối quá đi.
Lan Đế nhăn mũi.
Cô đã quen với hoàn cảnh ở thành Huyền Vũ, bốn phía đều rất sạch sẽ, không hề có bất cứ mùi hôi nào.
Lan Đế đi thẳng tới trước, trong lúc vô tình liếc nhìn một con hẻm nhỏ ở bên cạnh, bên trong có một cặp nam nữ đang dây dưa nhau, người nam nhấc váy của đối phương lên, tiếp đó ngồi xổm xuống, sắc mặt của người nữ dần dần đỏ lên.
Phốc ~~~
Âm thanh đâm tai truyền đến, ngay sau đó không khí bay tới mùi hôi thối làm cho người ta nôn mửa.
- Ọe…
Lan Đế chịu đựng cảm giác nôn mửa, vội vàng chạy tới trước, chạy xa mấy trăm mét mới dừng lại thở hổn hển, nhưng vẫn luôn cảm giác trước mũi còn có mùi hôi thối không tiêu tan.
- Thối quá đi.
Lan Đế vội vàng mở bọc da thú rồi lấy ra một bình nước hoa, vội vàng mở nắp bình đổ ra mấy giọt nước hoa, tiếp đó bôi trước mũi và trên cổ.
Cô hít sâu mấy hơi, mùi thơm lập tức xông vào mũi, che khuất mùi hôi thối.
- Thoải mái hơn nhiều rồi.
Lan Đế thở dài một hơi, chậm rãi đóng nắp bình lại.
- Thơm quá, ngươi mới dùng nước hoa phải không?
Đột nhiên, có một giọng nói kinh ngạc vang lên sau lưng Lan Đế.
Lan Đế rùng mình một cái, cảnh giác đi tới trước vài bước, sau đó mới quay đầu nhìn ra phía sau lưng.
Cô nhìn thấy một cô gái thấp bé, cao khoảng một mét năm, cô ta có một mái tóc dài màu xanh, là kiểu tóc của công chúa.
- Ngươi là ai?
Lan Đế cảnh giác hỏi.
- Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.
Cô gái khoanh hai tay trước người, mặt mũi tràn đầy vẻ bất mãn.
- Ngươi trả lời vấn đề của ta trước đã.
Lan Đế trừng cô gái kia một cái.
- Ta tên là Lăng Hương, ngươi tên là gì?
Lăng Hương truy hỏi.
- Lan Đế.
Hai hàng lông mày của Lan Đế vẫn nhíu lại.
Lăng Hương truy hỏi:
- Tốt, đến lượt ngươi trả lời vấn đề của ta.
- Đó là nước hoa.
Lan Đế lên tiếng.
- Có thể cho ta nhìn một chút không?
Lăng Hương hỏi với vẻ mặt mong đợi.
- Không được.
Lan Đế càng thêm cảnh giác, ôm bao da thú lùi về phía sau.
Lăng Hương nhìn dáng vẻ cảnh giác của Lan Đế, lập tức rõ ràng điều gì đó, chống nạnh, tức giận nói:
- Ta không cướp nước hoa của ngươi, ta chỉ xem một chút mà thôi.
- Hừ….
Lan Đế bĩu môi, không có trả lời.
Lăng Hương tức giận hét lên:
- Hay là thế này đi, ta bỏ tiền mua nước hoa, như vậy được rồi chứ?
Đôi mắt của Lan Đế đảo một vòng, phách lối nói:
- Nước hoa của ta không phải là loại nước hoa thông thường.
- Vậy nó là cái gì?
Lăng Hương cảm thấy hứng thú mà hỏi.
- Nước hoa này ta mua ở thành Huyền Vũ, mùi thơm có thể kéo dài cả ngày.
Lan Đế hất cằm lên nói.
- Thành Huyền Vũ?
Lăng Hương nhíu mày lẩm bẩm một câu.
Cô ta hồ nghi nhìn Lan Đế, nói với giọng điệu không tin tưởng:
- Tại sao ta chưa từng nghe nói về nơi này? Ngươi gạt ta có phải không?
- Ta lừa ngươi để làm gì?
Lan Đế liếc đối phương một cái, xoay người muốn rời đi.
Lăng Hương thấy thế vội vàng hô to:
- Các hạ, ngươi bán nước hoa cho ta đi.
Lan Đế lắc đầu từ chối:
- Không được, ta phải bỏ ra một trăm viên tinh thạch ma thú cấp 1 mới mua được.
Miệng nhỏ của Lăng Hương khẽ nhếch, nước hoa gì mà mắc như vậy?
Lan Đế bĩu môi, cất bước đi về phía trước.
- Ta cho ngươi một trăm mười viên tinh thạch ma thú cấp 1, bán nước hoa bán cho ta.
Lăng Hương vội vàng hô.
- Không được.
Lan Đế lại bĩu môi lần nữa.
- Một trăm năm mươi viên tinh thạch ma thú cấp 1.
Lăng Hương cắn răng hô to một lần nữa.
Lan Đế dừng bước rồi xoay người lại, mặt mũi tràn đầy hồ nghi:
- Ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên rồi.
Lăng Hương hừ nhỏ một tiếng.
- Đây, mau đưa nước hoa cho ta.
Cô lấy ra một chiếc túi da thú, đếm một trăm năm mươi viên tinh thạch ma thú cấp 1 rồi có chút không tình nguyện mà đưa cho Lan Đế.