Chương 1684 Bắt Đầu Xây
Nhà Hàng Lẩu
Trên tháp canh, sắc mặt Kha Đa Lạp tái nhợt, gắng gượng đứng thẳng lên.
Hắn nhìn về phía kênh sương mù, vẻ mặt khổ sở nói:
- Lão đại, ta thực sự không thể tìm thấy lối vào.
- Phế vật, tiếp tục tìm.
Mậu Đạt tức giận nói.
Hắn tức điên rồi, trái cây khô trên thuyền đều dính nước, nếu không rời biển sớm, tất cả trái cây khô sẽ mốc meo, kết cục là mọi người trên thuyền phải chịu cảnh nghèo rớt mồng tơi.
Để làm trái cây khô, họ đã dùng hết tiền tiết kiệm, còn mua thuyền lớn mới, thậm chí vay mượn người thân cùng bạn bè rất nhiều kim tệ, tinh thạch ma thú, bây giờ lại phải nhìn chúng bị nước cuốn bay.
- Lão đại, ta rất khó chịu, cả người không có năng lượng.
Kha Đa Lạp lắc lư cơ thể, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Mậu Đạt tức giận nói:
- Mỗi ngày ngươi đều ở trên thuyền, không cần làm việc nặng, tại sao lại khó chịu, không có năng lương?
- Lão đại, vết thương tôi gặp phải lần trước vẫn chưa lành.
Kha Đa Lạp kêu oan uổng, ủy khuất suýt khóc ra thành tiếng.
Hắn nhìn cánh tay được quấn đầy dải vải đến gần bả vai, có thể mơ hồ nhìn thấy những đường đỏ tươi đáng sợ, còn dài hơn cả tháng trước.
Đạp đạp đạp ~~~
Đại Tề từ trong khoang thuyền đi ra, trầm giọng nói:
- Lão đại, thân thể Kha Đa Lạp còn chưa khỏe, chớ ép hắn.
Mậu Đạt kiềm chế tính tình nóng nảy, ngửa mặt hét lên:
- Ngươi xuống đây, ta xem một chút.
Kha Đa Lạp thở sâu, đỡ tháp canh xuống cột buồm, lảo đảo tới trước mặt Mậu Đạt Mậu Đạt nghi ngờ, nghiêm túc nói:
- Đã nhiều ngày như vậy, tại sao vết thương vẫn chưa lành?
Kha Đa Lạp nhạt nhẽo nói:
- Thật sự không tốt lên được, dù đã dùng rất nhiều ma dược nhưng vẫn không chữa khỏi tay ta.
- Ta xem một chút.
Mậu Đạt nâng cằm.
Kha Đa Lạp do dự, nhưng vẫn cẩn thận cởi bỏ lớp vải trên cánh tay, để lộ cánh tay đầy những đường đỏ tươi.
Mậu Đạt cau mày khi nhìn vào họa tiết đỏ tươi gớm ghiếc. Từ những đường tơ đỏ tươi, hắn cảm thấy một luồng khí kinh tởm.
- Tại sao lại có chuyện này?
Hắn lùi lại hai bước, dời ánh mắt khỏi những hoa văn đỏ tươi.
Kha Đa Lạp trầm giọng nói:
- Đây là Hư Quỷ cảm nhiễm, ma dược bình thường không thể chữa khỏi.
Khi còn ở thành Tát Luận, hắn phát hiện dùng ma dược không trị khỏi cánh tay.
Hắn nghĩ tới Lục Nghiên, nữ nhân đến từ tiểu đảo bị Hư Quỷ phá hủy, cô ấy nói về chuyện Hư Quỷ, cũng như Hư Quỷ cảm nhiễm là gì.
- Hư Quỷ cảm nhiễm…
Sắc mặt Mậu Đạt trở nên ngưng trọng, hắn cũng nghĩ tới điều Lục Nghiên đã nói.
- Lão đại, ta không muốn chết.
Lòng Kha Đa Lạp như tro nguội, hắn ngồi xổm xuống, hai mắt trở nên đờ đẫn. Mậu Đạt nghiêm mặt, khiển trách:
- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
- Hư Quỷ cảm nhiễm không chữa khỏi, chúng ta cũng không vào được kênh Sương Mù, trái cây khô trên thuyền cũng sắp hỏng, cái gì cũng không có, còn không bằng chết đi.
Kha Đa Lạp cam chịu đứng lên.
Mậu Đạt đen mặt, đáy lòng cũng trào lên cảm giác bi thương.
- Không được, chúng ta phải thử một lần, nếu có thể tìm được một thông đạo, nếu chúng ta có thể trở lại đó lần nữa thì sao?
Đại Tề trầm giọng nói.
Kha Đa Lạp cười khổ một tiếng:
- Chúng ta đã thử rồi, kết quả là suýt chết trong cơn bão.
Mười ngày trước, bọn họ thử xông vào trong gió lốc, tiếp cận màn sương mù cao ngất trời, suýt thì bị tia chớp đánh thành than. Họ không thể tìm thấy đường vào biển sương mù, vì vậy họ chờ đợi ngày này qua ngày khác bên ngoài cơn bão cho đến khi trái cây khô bị ẩm ướt mốc meo.
- Không thử lại thì làm sao biết được?
Đại Tề tức giận nói.
- Cố gắng cũng vô ích. Nhiều trái cây khô đã bị hỏng. Ngay cả khi chúng tìm được lối vào biển sương mù, thì trước khi rời khỏi biển sương mù, những hoa quả khô còn lại đã bị mốc và thối rữa.
Kha Đa Lạp ít một hơi dài, sắc mặt trắng bệch nói:
- Đừng nhắc tới xuyên qua kênh Sương Mù, tìm được lục địa bên kia rồi đầu cơ trục lợi trái cây khô.
Đại Tề há miệng, phát hiện vô lực phản bác, dù sao đây cũng là sự thật.
- Vậy làm sao bây giờ?
Hắn chán nản nhìn về phía đội trưởng.
Mậu Đạt trầm mặt, trên mặt có không ánh sáng, đội mạo hiểm đang tốt đẹp tại sao lại biến thành bộ dáng này?
- Lão đại, ta không muốn mạo hiểm.
Kha Đa Lạp mất mác nói.
Hắn nhìn về phía Mậu Đạt, tiếp tục nói:
- Kênh Sương Mù không có bảo tàng, cha ngươi đã nói dối.
Trước đây Mậu Đạt ra khơi phiêu lưu, chính vì cha hắn nói trong kênh Sương Mù có bảo tàng, vì vậy bằng nhiệt huyết cùng tính tình không chịu gò bó yêu tự do, hắn đã lập đội phiêu lưu đi biển săn tìm bảo vật.
Sắc mặt Mậu Đạt vẫn xấu như trước, trầm giọng nói:
- Không phải, nhất định có bảo tàng, chỉ là chúng ta không tìm được.
- Có lẽ vậy, nhưng ta không muốn tiếp tục.
Kha Đa Lạp cười thảm nói.
Hắn lảo đảo đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Ta muốn trở về thành Tát Luận, sau đó đến thành Huyền Vũ thử vận may, xem có thể tìm được cách chữa Hư Quỷ cảm nhiễm không.
Đại Tề đồng ý nói:
- Lão đại, trở về đi, tất cả mọi người đểu mệt mỏi, nước ngọt trên thuyền cũng không còn nhiều.
- Cứ thế từ bỏ như vậy?
Mậu Đạt chưa từ bỏ ý định nhìn về phía những người khác trên thuyền.
Hắn vẫn ôm mộng tưởng đi đến một mảnh đại lục khác kiếm lời lớn, chuẩn bị lâu như vậy, mà buông tha chật vật như vậy, thực sự khiến người ta không cam lòng.
- Lão đại, chúng ta mệt mỏi rồi.
Các thuyền viên còn lại cúi đầu.
Mậu Đạt trầm mặc không nói, bàn tay nắm chặt ròi lại buông ra, sắc mặt thay đổi mấy lần.
-.... Vậy thì trở về đi.
Cuối cùng hắn thở dài, toàn thân xụi lơ xuống, giống như quả cà tím bị héo.
Kha Đa Lạp an ủi:
- Lão đại, có đôi khi từ bỏ cũng là sự lựa chọn tốt.
- Câm miệng đi.
Chân mày Mậu Đạt dựng lên, nhịn cảm giác muốn tát bay người xuống, thở phì phò xoay người vào trong khoang thuyền.
Đại Tề cũng thở dài vài tiếng, sau đó ép mình chấn chỉnh lại tinh thần, mở miệng hét lớn:
- Đều làm việc đi, thay đổi hướng trở về thành Tát Luận.
- Vâng.
Cả đoàn hữu khí vô lực đáp lời, nhưng động tác rất lưu loát, công việc lu bù cả lên. Cũng không lâu lắm, bốn chiếc thuyền lớn chậm rãi đổi hướng, chạy ngược hướng kênh Sương Mù.
Kha Đa Lạp đứng ở đuôi thuyền, nhìn chằm chằm vào màn sương mù cao ngất trời, và thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nheo mắt lại một cái, mơ hồ nhìn thấy một sinh vật xuất hiện trong sương mù, cái bóng khổng lồ, lớn hơn cả bốn con tàu lớn cộng lại, nó đang bay trên không trung chứ không phải trên mặt biển.
- Đó là cái gì?
Kha Đa Lạp trợn to mắt, vội vã thi triển ma pháp “Thiên Lý Nhãn”, muốn nhìn rõ sinh vật trong kênh Sương Mù.
Chỉ là chờ hai mắt hắn tỏa sáng, kênh Sương Mù đã khôi phục như bình thường, hình chiếu vừa rồi đã biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.
………..
Trong thư phòng, Nguyệt Thấm Lan giúp sắp xếp các tài liệu trên mặt bàn, xếp chúng thành từng loại, cất những tài liệu thường dùng vào ngăn kéo và đặt những tài liệu khác lên giá sách phía sau.
Cô nhìn Mục Lương đang ngồi trên long ỷ, ưu nhã nói:
- Mục Lương, hôm nay ngươi đến Phố Buôn Bán đúng không?
- Ừm.
Mục Lương cụp mắt gật đầu.
Anh muốn trực tiếp xây dựng một nhà hàng lẩu, phải mở nhà hàng lẩu càng nhanh càng tốt.
Hai ngày này, anh đều ở trong phòng làm việc, còn gọi cả Già Lạc, Lê Nhã , Lê Tuyết tới hỗ trợ suốt đêm, chế tạo ra hai mươi chiếc nồi tự đun, để nhà hàng lẩu có thể mở cửa sớm nhất có thể.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:
- Hôm nay, Hồ Tiên bề bộn nhiều việc, ta đi với ngươi.
- Được.
Mục Lương nở nụ cười.
Nửa giờ sau, hai người xuất phát.
Lần này, Mục Lương không dẫn bọn hộ vệ khu Trung Ương theo, thi triển thiên phú năng lực, mang theo Nguyệt Thấm Lan bay thẳng đến Phố Buôn Bán.
Lúc này là 10h sáng, Phố Buôn Bán kín người hết chỗ, nhìn từ trên trời xuống toàn bộ khu buôn bán, trừ kiến trúc cao ốc thì đều là đầu người.
- Phố buôn bán vẫn còn quá nhỏ.
Mục Lương cảm thán nói.
Anh đang suy nghĩ có nên xây một trung tâm mua sắm trong Phố Buôn Bán, giống như những trung tâm thương mại trong kiếp trước của anh không.
Trên thực tế, nói đúng ra thì Trung tâm Huyền Vũ chính là một trung tâm thương mại, hơn nữa còn là trung tâm thương mại cao cấp, được coi như một khu phức hợp thương mại và dân cư.
- Sau này sẽ thử lại.
Mục Lương nhẹ giọng tự nói.
Nguyệt Thấm Lan kéo tay Mục Lương, ôn nhu hỏi:
- Ngươi muốn xây nhà hàng lẩu ở đâu?
- Xây bên cạnh Trung tâm Huyền Vũ, nơi có khu đất trống.
Mục Lương cúi đầu nhìn xuống.
Ở phía bên trái của trung tâm, có một vùng đất trống rộng 500 mét vuông, ban đầu được dành để xây dựng các cửa hàng mới.
- Nhiều người quá, trước tiên chúng ta sơ tán bọn họ đi.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.
- Chuyện này đơn giản.
Mục Lương cong cong khóe môi.
Anh mang theo cô từ trên trời giáng xuống, hạ cánh xuống trung tâm của vùng đất trống. Sự xuất hiện của cả hai thu hút sự chú ý của những người xung quanh..
- Không phải nói Phố Buôn Bán cấm phi hành trên không, tại sao bọn họ lại được bay?
Có người đưa ra nghi vấn.
- Suỵt, không muốn sống nữa sao, người này chính là chủ thành Huyền Vũ ~
Thành chủ thành Huyền Vũ ở trên đất của mình, muốn bay thế nào thì bay thế đó.
Tiếng huyên náo nhỏ đi rất nhiều, dân chúng đều tò mò đánh giá Nguyệt Thấm Lan với Mục Lương.
- Các vị, nơi này cần phải sửa sang lại, xin hãy rời đi càng sớm càng tốt.
Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương vang lên bên tai những người xung quanh.
Dụ ~
Vô thanh vô tức, lấy Mục Lương làm trung tâm, mặt đất rộng 500 mét vuông xung quanh bừng sáng chói lọi, tạo thành một mô hình hình vuông.
Đây là bức tường mà Mục Lương khống chế nguyên tố ánh sáng tạo ra, sẽ không làm người khác bị thương, mà còn có thể dùng như một lời cảnh báo. Đoàn người xôn xao, dồn dập rời khu vực có ánh sáng, tiếp tục quan sát cách đó không xa.
- Được rồi, ta chuẩn bị bắt đầu.
Mục Lương hài lòng nói.
- Vâng.
Nguyệt Thấm Lan hiểu ý, bước ra ngoài.
Mục Lương chờ cô rời khỏi khu vực có ánh sáng, bắt đầu xây dựng nhà hàng lẩu.
- Bắt đầu.
Anh hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lưu ly xuất hiện từ dưới chân hắn, như nước chảy bao trùm cả khu đất trống, đồng thời dưới đáy ngưng tụ ra mấy cây cọc dài năm thước, ghim thật sâu vào trong đất, giúp lớp nền ổn định hơn.
Công việc xây dựng vẫn tiếp tục, các lớp lưu ly được xếp chồng lên nhau và cô đặc lên trên, dần dần tạo thành một tòa nhà cao năm mét.
Bề mặt của lưu ly đã thay đổi, từ mịn như gương sang kết cấu mờ không đồng đều, có thể cách ly tầm nhìn từ bên ngoài đồng thời giảm tác động của ánh sáng.
Hình dạng của tòa nhà là hình hộp, ngoại trừ một số hàng cửa sổ thông gió và vật liệu bằng kính, thì không có gì đáng ngạc nhiên.
- Bình thường hơn ta nghĩ.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng tự nói.
Tuy nhiên, việc xây dựng chỉ mới bắt đầu, nhà hàng lẩu không thể đơn giản như vậy.
Khi Mục Lương tiếp tục di chuyển, phần trên cùng của tòa lầu biến thành một mái nhà với ngói lưu ly mảnh nhỏ tầng tầng trùng điệp, thoạt nhìn có vẻ bình dị lại không kém sự xa hoa.
- Khi treo một dãy đèn lồng đỏ dưới mái hiên sẽ có cảm giác Trung Hoa.
Mục Lương nhẹ giọng tự nói.
Kiếp trước anh đã từng đến Sơn Thành, đã nhìn thấy cảnh đêm của động hồng nhai, thích kiến trúc nơi đó, vì vậy tòa nhà của nhà hàng lẩu được xây dựng trên cơ sở này, tuy có vẻ giống, nhưng không phải giống hệt.
Động tác của Mục Lương không ngừng, và tiếp tục trau chuốt hình dạng của tòa nhà lưu ly để làm cho nó cao hơn.
- Đây là ma pháp gì, trước đây chưa từng thấy qua.
- Thật là lợi hại, tuy không hiểu được, nhưng thực sự rất kinh người.
- Lại là cửa hàng mới sao, không biết là mua bán cái gì?
Người vây xem không ngừng thốt lên, ngạc nhiên trước khả năng của Mục Lương, lại rất hiếu kỳ đây là ma pháp gì, với vốn kiến thức dự trữ của họ thì không thể hiểu nổi.
Nửa giờ sau, anh hoàn thành trang trí bên ngoài nhà hàng lẩu, tiếp theo sẽ tiến hành trang trí nội thất..
Anh đi vào tòa nhà lưu ly, sử dụng năng lực để chia tòa nhà thành 5 tầng, tầng 3 ở giữa là nhà bếp và khu vực chuẩn bị thức ăn. Sử dụng tầng 3 làm bếp để rút ngắn khoảng cách khi giao món ăn.
Nguyên liệu được mang ra từ bếp và gửi lên tầng 1 và tầng 5 với khoảng cách như nhau.
Mục Lương dựng bàn vuông và ghế ăn bằng lưu ly, xây một phòng độc lập riêng trên mỗi tầng, đủ cho hai mươi người cùng ăn lẩu trong phòng.
Anh nghiên cứu vị trí các ghế để có thể di chuyển phục vụ hợp lý dễ dàng.
Nhà hàng lẩu rất lớn, có năm tầng, ngoài bếp ở tầng ba, bốn tầng còn lại là khu ăn uống đủ cả trăm bàn.
Vì thế, Mục Lương đã xây dựng các quầy thanh toán ở mỗi tầng để tránh việc trốn hóa đơn.
Nguyệt Thấm Lan đi bước vào nhà hàng lẩu, nhìn quanh cửa hàng, nhìn mấy cái bàn vuông, lẩm bẩm nói:
- Lớn quá, còn thiếu rất nhiều nồi nấu lẩu…
- Để thợ phường sửa chữa qua đây, bắt đầu lắp đặt thiết bị, hai ngày sau sẽ khai trương nhà hàng lẩu.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Gấp như vậy sao?
Nguyệt Thấm Lan khẽ hé môi.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ phải rời đây, thừa dịp trước khi rời đi vận hành thử để xem hiệu quả kinh doanh.
Anh muốn xem khả năng mở rộng của nhà hàng lẩu, nếu như buôn bán tốt, anh không ngại thay đổi nhà năm tầng thành sáu tầng, bảy tầng, tám tầng thậm chí cao hơn.
P/s: Đầu tháng, cầu đẩy kim phiếu, đề cử (mong các bạn đề cử hic) 2 bộ mới của team mình là Lãnh Chúa Toàn Dân: Binh Chủng Của Ta Biến Dị (Dịch) và Lãnh Chúa Toàn Dân: Bắt Đầu Xây Dựng Tiên Vực Bất Hủ (Dịch). Cứ 20kp, mình sẽ bạo 1 chương Gia Viên nha!