Chương 1748 Đi Thì Đi, Cũng Không Dẫn Theo
Ta… Tô Lâm Y Tư vẫn có chút ngượng ngùng, gật đầu một cái, cất bước đuổi theo tiểu hầu gái.
Ba người đến Tiệm Đồ Uống Lạnh trước, một người một ly trà sữa, cái này lại khiến hai người mở ra thế giới mới lần nữa.
- Uống ngon thật.
Tô Lâm Y Tư kinh thán không thôi.
Vệ Ấu Lan cười tươi như hoa nói:
- Rượu, trà và cà phê thành Huyền Vũ được rất nhiều người khen ngợi.
- Trà đúng là rất dễ uống.
Tô Lâm Y Tư đồng ý gật đầu.
- Bây giờ chúng ta đi xem phim điện ảnh.
Vệ Ấu Lan đề nghị.
- Phim điện ảnh là cái gì?
Tô Lâm Y Tư lập tức bị hấp dẫn lực chú ý.
Vệ Ấu Lan cười thần bí, thanh thúy nói:
- Đó là một loại hoạt động khiến người ta say mê.
- Ta rất chờ mong.
Trong mắt Tô Lâm Y Tư lộ vẻ chờ mong, thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng lại.
- Mời đi theo ta, hy vọng còn có vé.
Vệ Ấu Lan đưa tay ra hiệu dẫn hai người đến Rạp Chiếu Phim, sau khi đưa ra lệnh bài thì thành công mua được ba tấm vé suất chiếu ở nửa giờ sau.
Trước khi phim điện ảnh bắt đầu, tiểu hầu gái đi mua bắp rang và cà phê, hai món này lại khiến Tô Lâm Y Tư và Trương thúc yêu thích ngay lập tức, trong vòng mười phút đã uống sạch hai ly cà phê.
Nửa giờ sau, ba người vào sảnh phim.
Trong sảnh đã chật kín, chỉ cần nhìn trang phục những người này đang mặc là không khó đoán ra bọn họ đều là người phi phú tức quý, toàn bộ đều đến từ thành Y Lê.
Phim điện ảnh bắt đầu, chẳng mấy chốc thì Tô Lâm Y Tư và Trương thúc đã xem đến mê mẩn, cốt truyện chặt chẽ và hấp dẫn khiến bọn họ không cách nào rời mắt khỏi màn ảnh được.
Hơn một giờ sau.
Tô Lâm Y Tư và Trương thúc đi ra sảnh phim, trên mặt hai người lộ ra tia chưa thỏa mãn.
- Thật sự quá hay…!
Tô Lâm Y Tư thở dài.
- Bây giờ chúng ta đến Trung tâm Huyền Vũ chứ?
Vệ Ấu Lan đề nghị.
- Để lần sau đi, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.
Tô Lâm Y Tư tiếc nuối lắc đầu.
Thời gian không còn sớm, cô muốn trở về khu mỏ quặng trước khi trời tối, bằng không thì các thuộc hạ sẽ nghĩ lầm cô xảy ra chuyện, tiếp đó giết thẳng vào hoàng cung.
- Vậy tốt thôi, ta tiễn hai vị ra ngoài.
Vệ Ấu Lan không có kiên trì, cất bước đi ra ngoài.
………….
Sắc trời bắt đầu tối xuống.
Bên trong phòng sách thuộc Cung điện, khu Trung Ương, thành Huyền Vũ.
Mục Lương dựa vào Long ỷ, tay giơ trên sách đang lật xem.
Trên bàn còn xếp mấy quyển sách, là do Ngải Lỵ Na đến thành Y Lê mua về, đều là sách có liên quan đến Trận ma pháp.
Anh muốn chế tạo máy xử lý trung tâm, hy vọng có thể tìm được cửa đột phá từ trên mặt Trận ma pháp.
Xẹt xẹt xẹt xẹt~~~
Động tác lật sách của anh rất nhanh, một quyển sách thường thường trong vòng năm phút sẽ lật xem hết, học được rất nhiều kiến thức hữu dụng, nhưng lại không có nhiều trợ giúp đối với việc chế tạo máy xử lí trung tâm.
Mục Lương cầm lấy một quyển sách khác, tiếp tục lật xem, mà những quyển sách đã xem qua này, đa số đều mang đến công xưởng in để in ấn lại, sau đó mang đến Trường học Ma pháp sư.
Nửa tiếng sau, Mục Lương đã xem xong những quyển sách mà Ngải Lỵ Na mua về, bổ sung thêm rất nhiều kiến thức liên quan đến Ma pháp và Trận Ma pháp.
Cọt kẹt~~~
Lúc này, cửa phòng sách bị đẩy ra, dáng đi uyển chuyển của Nguyệt Thấm Lan đi vào trong phòng sách.
- Vẫn còn chưa nghỉ ngơi sao?
Nguyệt Thấm Lan đi đến bên cạnh ngồi xuống.
- Còn sớm, mới 8 giờ.
Mục Lương ngước mắt lên nhìn về phía đồng hồ quả lắc ở trên tường.
- Cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút.
Nguyệt Thấm Lan vừa nói vừa cầm lấy quyển sách ở trên mặt bàn, có hứng thú lật xem vài trang.
Anh điềm đạm nói:
- Phải mua về nhiều sách Ma Pháp hơn mới được.