← Quay lại trang sách

Chương 1834 Đánh Hắn,

Mau Đánh Hắn!

Tuần Cảnh cười khổ nói.

Trình Mâu nghiêm túc nói:

- Ai nên bắt thì vẫn phải bắt, vi phạm pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ thì nhất định phải nghiêm phạt.

- Rõ!

Nhóm Tuần Cảnh đồng thanh đáp lại.

Trình Mâu suy nghĩ một chút, quay đầu dặn dò:

- Các ngươi đi tuần tra, ta đến Cục Quản Lý một chuyến.

- Vâng.

Nhóm Tuần Cảnh giơ tay lên cúi chào, xếp thành hàng rời đi Tuần Cảnh Vệ.

Trình Mâu chỉnh sửa mũ cảnh sát rồi cất bước rời khỏi Tuần Cảnh Vệ, đi đến Cục Quản Lý trong Nội Thành.

Hắn bước vào Cục Quản Lý Nội Thành, nhân viên phục vụ đi ngang qua đều gật đầu chào hỏi hắn.

Trình Mâu hỏi thăm một nhân viên phục vụ gần đó:

- Thư Ký đại nhân có ở đây không?

- Có, nếu ngươi muốn gặp thì ta đi thông báo một tiếng?

Nhân viên công tác dịu dàng hỏi.

- Làm phiền ngươi.

Trình Mâu gật đầu cám ơn.

Nữ nhân viên đứng dậy đi lên lầu, không bao lâu đã trở lại.

- Thư Ký đại nhân bảo ngươi đi lên.

Cô đưa tay ra hiệu.

-Ừm, cảm ơn.

Trình Mâu gật đầu và cất bước đi lên lầu, hắn đứng bên ngoài phòng làm việc của Nguyệt Thấm Lan, sau đó giơ tay gõ cửa.

Cộc cộc cộc ~~~

- Vào đi.

Một giọng nói ưu nhã từ trong phòng truyền ra.

Lúc này, Trình Mâu mới đẩy cửa tiến vào, thấy được Nguyệt Thấm Lan ngồi ở sau bàn làm việc.

- Có chuyện gì thế?

Nguyệt Thấm Lan thả bản báo cáo trong tay xuống bàn, đôi mắt màu xanh nước biển bình tĩnh nhìn Trình Mâu.

Trình Mâu cung kính nói:

- Thư Ký đại nhân, ta có việc muốn báo cáo.

- Nói đi.

Nguyệt Thấm Lan hơi ngả lưng ra sau, bày ra tư thái nhàn nhã.

- Dạo gần đây trong thành xảy ra rất nhiều vụ ẩu đả đánh nhau, số lượng ngày càng gia tăng, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không ổn.

Trình Mâu nghiêm mặt nói.

- Ngươi nói rõ hơn đi.

Nguyệt Thấm Lan hơi cau mày.

- Là như thế này, sau khi người thú và nửa người thú trong thành trở nên nhiều hơn… Chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà bọn họ cũng có thể vung tay đánh nhau, ảnh hưởng không tốt.

Trình Mâu nghiêm túc nói.

Hắn phát hiện rất nhiều lần người thú đánh nhau ở trên đường, bọn hắn lao vào nhau đánh đấm tàn nhẫn, có đôi khi còn liên lụy đến người qua đường vô tội, hư hao của công….

- Ừm, đây là một vấn đề không nhỏ.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Các người thú thường thường đánh lộn ẩu đả, không những thế còn khiến ấn tượng của người thường đối với người thú và nửa người thú trở nên xấu đi, việc này không tốt đối với lý niệm “bình đẳng” mà thành Huyền Vũ đề xướng.

Trình Mâu nhìn Nguyệt Thấm Lan, hỏi:

- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, ngước mắt nói:

- Ngươi trở về trước đi, ta sẽ thương thảo chuyện này với thành chủ đại nhân.

- Vâng.

Trình Mâu giơ tay lên cúi chào và xoay người rời đi.

Tối hôm đó, Nguyệt Thấm Lan trở lại cung điện Trung Ương, sau khi thưởng thức cơm tối thì cô và Mục Lương cùng nhau trở về thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan vừa mới ngồi xuống đã đi thẳng vào chủ đề, nói:

- Mục Lương, sáng nay Trình Mâu đến gặp ta để phản ánh một tình huống, ta nghĩ cần phải thương lượng với ngươi về chuyện này.

- Ừ, ngươi nói đi.

Mục Lương nhấp một ngụm trà rồi nói.

- Trong thành có nhiều người thú ẩu đả và đánh nhau…

Nguyệt Thấm Lan thuật lại những gì mà Trình Mâu đã nói.

Mục Lương nghe xong trầm tĩnh một hồi, hắn lại nâng ly trà lên và nhấp một miếng, giải thích:

- Xem ra người thú và nửa người thú quá dư thừa tinh lực rồi, tính cách phần lớn đều rất ngay thẳng, xảy ra loại việc như vậy cũng là chuyện bình thường.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị:

- Vậy chúng ta nên xử lý như thế nào, phân phó bọn họ đi khai thác quặng hay là cày ruộng để tiêu hao tinh lực?

- Không cần đâu.

Mục Lương phất tay.

Làm việc phải trên nguyên tắc tự nguyện, không thể ép buộc người khác, bọn họ lại không phải là tội phạm.

Khóe môi của anh cong lên, nói:

- Xây vài cái lôi đài quyền anh ở trong thành là được rồi, những ai mâu thuẫn với nhau đều có thể xin đi lên lôi đài giải quyết, nhưng nhất định phải mặc đồ bảo vệ, hơn nữa không thể công kích vào nơi yếu hại.

Tinh lực của người thú và nửa người thú vô cùng thịnh vượng, nếu vậy để cho bọn họ đi lên lôi đài giải quyết thôi, đánh một trận là chuyện gì cũng có thể hòa giải, nếu không được thì đánh thêm một trận nữa.

- Ta không hiểu cho lắm.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

Mục Lương nắm tay của Nguyệt Thấm Lan, kiên nhẫn giải thích cái gì là quyền anh, cái gì là lôi đài, đồ bảo vệ quyền anh trông như thế nào.

Nghe xong, đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan tỏa sáng:

- Có nghĩa là nếu đánh nhau trên lôi đài quyền anh thì sẽ không tính là vi phạm pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ, phải không?

Mục Lương gật đầu nói:

- Đúng thế, sau này chúng ta còn có thể tổ chức thi đấu quyền anh, coi như là một hạng mục giải trí.

- Ý kiến hay, ta sẽ phân phó thuộc hạ bắt tay vào làm.

Nguyệt Thấm Lan hào hứng đứng dậy.

- Hôm nay đã quá muộn rồi, ngày mai hẵng làm.

Mục Lương ôn hòa nói.

Anh nói xong lập tức bế cô gái ưu nhã đi về phía phòng nghỉ.

- Vừa mới sập tối thôi mà…

Nguyệt Thấm Lan đỏ mặt oán trách một tiếng.

………..

Dụ Tử chuẩn bị đi Siêu Thị Huyền Vũ mua thức ăn, cô vừa mới bước ra khỏi cửa thì thấy bên cạnh quảng trường xuất hiện một cái đài có chiều cao hơn một mét.

- Đây là cái gì vậy?

Cô dừng chân, tò mò quan sát đài cao.

Đài cao hình vuông rộng mười mét, bốn góc có bốn cái cột trụ bao bọc cao su, xung quanh đài cao được giăng từng sợi dây cao su to bằng cánh tay.

Ở bên cạnh đài cao là một căn phòng, trước cửa treo bảng hiệu viết bốn chữ Hội Quán Quyền Anh.

- Hội Quán Quyền Anh?

Dụ Tử nhíu mày, cảm thấy đây là một nơi không đứng đắn.

Cô cẩn thận rời đi và rẽ vào tiệm bán báo, dự định mua tờ báo xem tin tức hôm nay.

Không lâu sau, Dụ Tử mua một tờ báo rồi đạp xe về phía Siêu Thị Huyền Vũ.

Hôm nay là ngày nghỉ của cô nên dự định đi chợ mua thức ăn làm món gì đó ngon ngon đưa cho Trình Mâu.

- Hội Quán Quyền Anh mở cửa, những ai có ân oán cá nhân muốn giải quyết thì có thể báo danh ở hội quán, lưu ý là tự chi trả phí lên lôi đài và tiền thuốc men….

Dụ Tử sửng sốt một chút, hóa ra đài cao mà cô nhìn thấy vừa rồi chính là Hội Quán Quyền Anh, là nơi để cho dân chúng trong thành giải quyết ân oán?

Cô tiếp tục đọc, trong báo giới thiệu cặn kẽ về luật quyền anh, còn ám chỉ nếu những người thích ẩu đả trên đường kia có mâu thuẫn thì hãy lên lôi đài giải quyết.

- Không cần phải vi phạm pháp luật pháp quy, xem ra là chuyện tốt.

Dụ Tử nhỏ giọng lầm bầm.

Cô tiếp tục đọc những nội dung khác, trong báo còn đăng một phần danh sách, tất cả đều là những người bị bắt vì ẩu đả và đánh nhau ở trên đường, mức xử phạt cũng khá cao, giam giữ mười ngày kèm theo phạt tiền năm đồng và nhiều loại hình phạt khác.

- Phạt rất đúng, có được cuộc sống tốt như vậy mà còn không biết quý trọng, pháp luật pháp quy đã nghiêm cấm thế mà vẫn dám làm!

Dụ Tử tức giận mắng vài câu, sau đó cất báo đi vào Siêu Thị Huyền Vũ.

Khi cô đi ra Siêu Thị Huyền Vũ, trong lòng ôm hai cái túi giấy lớn, bên trong chứa khoai lang, bắp và các loại nguyên liệu nấu ăn khác.

Dụ Tử đặt túi giấy vào trong rổ treo trước xe đạp, chuẩn bị về nhà làm cơm.

Nhưng Dụ Tử còn chưa rời đi thì đã nghe được tiếng la mắng phẫn nộ từ phía sau truyền đến.

Cô quay đầu nhìn lại thì thấy hai tên người thú đang hung hăng bước tới, đi đến Hội Quán Quyền Anh cách đó không xa.

- Đi thôi, chúng ta lên lôi đài giải quyết.

- Đi thì đi, ai sợ ngươi, ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo.

- Câm miệng, ta vốn dĩ là đầu heo.

Dụ Tử co giật khóe miệng, người thú đầu heo lộ ra vẻ mặt phẫn nộ khiến cô cảm thấy buồn cười.

- Đi qua nhìn một chút xem sao.

Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn đạp xe về phía Hội Quán Quyền Anh.

Lúc này, hai gã người thú đã tới bên ngoài hội quán, ngươi đẩy ta xô mà chen vào phòng.

Bên trong hội quán, nhân viên công tác ngồi ở sau quầy và đang sửa sang lại tư liệu.

Người thú đầu heo sải bước đi tới trước quầy, hắng giọng nói:

- Xin chào, chúng ta muốn đánh quyền.

Nam nhân viên ngồi thẳng lưng, đầu tiên là nhìn thoáng qua người thú đầu heo, sau đó là nhìn về phía người thú đầu trâu ở bên cạnh, nghiêm mặt hỏi:

- Tại sao ngươi lại muốn đánh quyền?

- Hừ, hôm nay ta vừa đi xuống lầu thì hắn đụng vào ta, quả là có mắt như mù.

Người thú đầu trâu buồn bực nói.

Người thú đầu heo trợn tròn mắt, tức giận nói:

- Đánh rắm, rõ ràng là ngươi đụng vào ta!

- Làm gì có chuyện đó, rõ ràng là ngươi đụng ta trước.

Người thú đầu trâu tức giận nói.

- An tĩnh, ai còn ầm ĩ thì xin mời ra ngoài.

Trên trán nhân viên này nổi gân xanh, giơ tay đập mặt bàn.

- Hừ!

Hai gã người thú hừ lạnh một tiếng, không dám lớn tiếng ồn ào.

- Muốn đánh quyền thì được thôi, nhưng trước tiên cả hai phải nhớ kỹ quy tắc quyền anh, không được công kích chỗ yếu hại, càng không thể hạ tử thủ với đối phương.

Nam nhân viên chỉ vào bảng quy tắc quyền anh dán ở trên tường.

Hai gã người thú liếc nhau rồi lại hừ lạnh lần nữa, sau đó cất bước đi tới đọc bảng quy tắc quyền anh.

Nhân viên này kiên nhẫn chờ đợi.

Hội Quán Quyền Anh không lớn, chỉ có ba quầy làm việc, sau quầy là từng hàng ngăn tủ, mặt trên bày đồ bảo hộ quyền anh như nón, găng tay, v.v…

- Xem xong rồi.

Người thú đầu trâu trở lại trước quầy.

Người thú đầu heo thấy thế cũng đi trở về, tỏ vẻ ta đây không chịu thua.

Nhân viên này bình tĩnh nói:

- Tốt, trước tiên phải giao 50 đồng thế chấp, sau đó giao 10 đồng phí sử dụng lôi đài và đồ bảo hộ.

- A, còn phải giao tiền thế chấp sao?

Người thú đầu heo trừng lớn hai mắt.

- Đương nhiên, nếu như lôi đài hoặc dụng cụ bị hư thì sẽ khấu trừ bằng tiền thế chấp.

Nam nhân viên nghiêm túc nói.

Hắn lại bổ sung một câu:

- À phải rồi, nếu công kích vào điểm yếu hại thì cũng sẽ bị khấu trừ tiền thế chấp.

Quy định này được tạo ra chính là để nhắc nhở người lên lôi đài không thể tùy ý làm bậy, cần phải tuân thủ quy tắc quyền anh, đừng hòng nhân cơ hội khiến đối thủ trọng thương.

- Nhưng tiền thế chấp này cũng quá nhiều rồi…?

Người thú đầu trâu chần chừ nói.

Nhân viên công tác ngước mắt giải thích:

- Chỉ cần không làm hỏng dụng cụ, thành thật tuân thủ quy tắc thì chúng ta sẽ trả lại tiền thế chấp cho các ngươi.

- Đừng nói nhảm nữa, ngươi còn muốn đánh hay không hả?

Người thú đầu heo thúc giục.

Người thú đầu trâu cắn răng nói:

- Đánh, hôm nay ta nhất định phải đánh cho ngươi không thể ngồi dậy.

Trong lòng hắn suy tính một chút, bỏ tiền lên võ đài hay nhẫn nhịn cho qua chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không nuốt trôi cục tức này, nhưng lại không thể đi ra ngoài giải quyết ân oán, như vậy sẽ bị Tuần Cảnh Vệ bắt và nhốt mười ngày, lại còn bị phạt năm trăm đồng.

So với năm trăm đồng thì phí sử dụng lôi đài quả là không đáng kể, hắn còn có thể phân rõ cái nào nặng, cái nào nhẹ.

Lúc này, người thú đầu heo đã móc đồng Huyền Vũ và đặt ở trên quầy.

- Mời đưa chứng minh nhân dân cho ta.

Nhân viên công tác vươn tay ra.

Hai người lại lấy ra chứng minh nhân dân và đưa cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên này thu tiền xong, lấy chứng minh nhân dân để đăng ký, lại viết hai tờ đơn tiền thế chấp đưa cho hai người.

Làm xong những việc này, nam nhân viên đứng dậy lấy ra hai bộ đồ bảo hộ quyền anh, một trắng một đen, rồi đưa cho hai gã người thú.

- Đeo găng tay, đi theo ta ra lôi đài.

Nhân viên này nói.

- Được.

Người thú đầu heo vụng về đeo găng tay rồi cột chắc dây cố định.

Đồ bảo hộ quyền anh có vỏ ngoài làm từ tơ nhện, bên trong được lót một lớp cao su.

Ba người rời đi hội quán Quyền Anh, bước lên lôi đài.

Mặt của nhân viên công tác cầm lấy còi lưu ly đeo trên cổ, nghiêm túc nói:

- Ta là trọng tài, khi ta thổi còi thì phải đình chỉ công kích, nếu không sẽ tính là phạm quy, hiểu chưa?

- Hiểu rõ.

Hai gã người thú gật đầu, trong mắt lóe ra tia sáng nhao nhao muốn thử.

Dụ Tử đứng ở bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc và tò mò.

- Rất tốt, vậy bắt đầu đi, ai mở miệng nhận thua trước hoặc ngã xuống đất không dậy nổi thì tính là thua cuộc.

Nhân viên này vung tay lên, sau đó trốn sang bên cạnh lôi đài.

- A ~~~

Người thú đầu heo hô to một tiếng, vung quyền về phía người thú đầu trâu.

- Đầu heo, coi nắm đấm của ta đây!

Người thú đầu trâu cũng rống lên, đồng dạng vung quyền tới trước.

Phanh ~~~

Từng cú đấm thấu thịt, không ai nhường ai.

Nam nhân viên nhìn chằm chằm không nháy mắt một cái, còi đã ngậm trong miệng, chuẩn bị để thổi bất cứ lúc nào.

- Thật là kích thích!

Đôi mắt đẹp của Dụ Tử sáng ngời.

- Đánh hắn, mau đánh hắn!

- Đánh vào đầu hắn, bụng có sơ hở kìa, mau đá đi!

- Nắm thắt lưng hắn! Quăng đi!

-...

Xung quanh lôi đài, dân chúng vây xem phấn khích hô to, khuôn mặt mọi người tràn đầy hưng phấn.

Hai gã người thú đánh tới đánh đi, cuối cùng đồng thời ngã xuống đất, mệt đến nỗi thở không ra hơi.

Mặt của nhân viên công tác không cảm xúc tuyên bố kết quả:

- Hòa nhau, nhưng các ngươi đều vi phạm quy tắc nên bị khấu trừ tiền thế chấp.

Hai gã người thú kêu thảm một tiếng, trong lòng tràn đầy phiền muộn.