Chương 1871 Chồng Ơi, Ta Rất Thích Nơi Này Tán
Viêm thấy thế đi lên trước, nói chuyện với kỵ sĩ trưởng.
Tán Viêm nghe rõ ràng mục đích của bọn họ, ngước mắt nhìn Xích mấy lần, mớixoay người trở về Huyền Không Các, gọi người liên hệ với khu vực Trung Ương.
Kỵ sĩ trưởng đợi vài chục phút, Tán Viêm mới trở về.
Hắn nói với giọng chân thành:
- Hôm nay, Thành Chủ Đại Nhân chúng ta bận rộn nhiều việc, ngày mai mới có thời gian rảnh, vì vậy mời các ngươi ở lại Trung tâm Huyền Vũ, ngày mai vào Nội thành thương lượng công việc.
Kỵ sĩ trưởng nghe vậy quay đầu nhìn về phía Xích, hai mắt mang theo dò hỏi.
- Vào thành trước.
Xíchnhíu gật đầu.
Tán Viêm giải quyết nhanh gọnn nói:
- Dựa theo pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ, các ngươi phải lưu lại vũ khí, lúc rời đi mới được trả lại.
Kỵ sĩ trưởng nhăn mày lại, khuôn mặt khó chịu.
- Có thể.
Xích do dự một chút.
Hắn đã nghe qua ít nhiều về các quy định kỳ lạ của thành Huyền Vũ, trong lòng có chuẩn bị sẵn sàng.
Vì vậy bọn kỵ sĩ để lại trường mâu, mới được cho vào Huyền Không Các, xuyên qua cầu thang thật dài đi tới Sơn Hải Quan.
- Cổng thành lớn quá.
Bích Kỳ nhìn Sơn Hải Quan cao ngất, không nhịn được há hốc miệng.
………..
Bích Kỳ thở dài nói:
- Tường thành cao hơn tường thành Thiên Bình.
Xích ngửa mặt lên, sinh lòng chấn động:
- Đúng vậy…
- Vào thành đã, ta mệt mỏi quá.
Bích Kỳ nghiêng đầu ôn nhu nói.
- Được.
Xích nắm tay vợ, theo Tán Viêm xuyên qua Sơn Hải Quan.
Mấy người vừa đi vào Phố Buôn Bán, khí tức náo nhiệt đập vào mặt, tiếng người huyên náo bên tai, phóng mắt nhìn lại đều là người.
- Nhiều người quá.
Bích Kỳ mở to mắt.
Tán Viêm giải thích:
- Nơi này là Phố Buôn Bán, hơi nhiều người.
- Thơm quá.
Bích Kỳ giật giật mũi, tinh thần thoạt nhìn tốt hơn nhiều.
Mũi cô lại giật giật, nàng không chắc chắn nói:
- Dường như không khí nơi này dễ thở hơn so với phía ngoài.
- Các hạ nói không sai, không khí thành Huyền Vũ tốt hơn so với ngoài thành.
Tán Viêm bình thản nói. Xíchkhông hiểu hỏi:
- Vì sao?
Tán Viêm giải thích:
- Không khí thành Huyền Vũ đã được Thánh Thụ của chúng ta tinh lọc.
- Thánh Thụ ở đâu?
Bích Kỳ hứng thú hỏi.
Tán Viêm ứng phó nói:
- Đợi ngày mai hai vị đến Nội thành là có thể tận mắt nhìn thấy Thánh Thụ.
Bích Kỳ bĩu môi, thuận miệng nói:
- Ngộ nhỡ không nhìn thấy thì sao?
- Không thể nào không nhìn thấy, trừ phi ngươi là người mù.
Tán Viêm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
-....
Bích Kỳ giận dỗi, á khẩu không trả lời được.
- Phía trước chính là Trung tâm Huyền Vũ, các ngươi có thể ở nơi đó.
Tán Viêm giơ tay lên chỉ về kiến trúc cao ngất phía trước.
- Cao như vậy?
Bích Kỳ trừng đôi mắt, lại lần nữa bị chấn động.
Hai mắt Xích lóe sáng, càng ngày càng cảm thấy hứng thú với thành Huyền Vũ, thảo nào những người đại lục không tiếc xa xăm muốn tới nơi đây.
Trước khi hắn tới thành Huyền Vũ, hắn đã thu thập không ít tình báo, những Vương Quốc sâu trong đại lục, đều phái không ít người chuẩn bị tới thành Huyền Vũ, hiện tại chắc vẫn đang trên đường.
- Đi theo ta.
Tán Viêm giơ tay lên ra hiệu, đi phía trước dẫn đường.
Xích và Bích Kỳ cất bước đuổi kịp, đi vào đại sảnh trung tâm Huyền Vũ nguy nga lộng lẫy.
Tán Viêm trực tiếp đi về phía quầy hàng, lấy ra lệnh bài thân phận:
- Vị này chính là thành chủ thành Thiên Bình, là khách nhân của thành chủ đại nhân, lấy một căn phòng sang trọng.
- Vâng.
Nhân viên lễ tân nhìn lệnh bài, lấy ra tờ giấy đăng ký.
Cô ghi xong thông tin, xoay người ra quầy hàng, giơ tay lên làm tư thế mời:
- Mời đi theo ta, ta dẫn mọi người lên gian phòng.
Khách nhân của thành chủ đại nhân, đương nhiên sẽ không cần thu lệ phí, chỉ cần đăng ký thông tin là được.
Lúc này, Bích Kỳ không nhúc nhích, lực chú ý đều đặt ở hoàn cảnh xung quanh.
- Xích, nơi đây quá… quý khí.
Cô suy nghĩ kỹ một hồi, mới nghĩ ra từ để hình dung.
Lễ tân với Tán Viêm thấy thế cũng không thúc giục, ở một bên an tĩnh quan sát, thích xem bộ dạng như chưa từng va chạm xã hội của người ngoài, trong lòng rất tự hào.
Xích đi tới bên tường, quan sát một vài bức họa trên tường, còn có giá cả đánh dấu ở phía dưới, hơi động tâm rồi. Nếu lấy được những bức họa này về thành Thiên Bình, đủ để cho quý tộc khác đỏ mắt một thời gian thật lâu.
- Những bức họa này có thể mua không?
Xích nghiêng đầu hỏi.
- Có.
Nữ lễ tân mỉm cười gật đầu.
Xích thở sâu, tiền muôn bạc biển vung tay lên:
- Ba bức họa này, ta muốn lấy hết.
Nữ nhân viên lộ sắc mặt vui mừng, vội vàng gật đầu nói:
- Được rồi, mời đi theo ta thanh toán.
- Kỵ sĩ trưởng, ngươi đi.
Xích cũng không quay đầu lại dặn một câu.
- Vâng.
Kỵ sĩ trưởng cung kính gật đầu, theo nhân viên công tác ra quầy hàng.
Sau khi giao tiền xong, nhân viên công tác trực tiếp bảo người lấy bức họa trên tường xuống, đặt trong hộp bảo vệ do lưu ly chế thành, tránh cho va chạm hư hại tranh.
Tán Viêm mở miệng nói:
- Bây giờ lên gian phòng đã, trước tiên sắp xếp đồ đạc.
- Được.
Xích dời lực chú ý trên mấy bức tranh, theo Tán Viêm cùng nhân viên công tác đi vào thang vận chuyển.
Ông ~~~
Thang Vận Chuyển khởi động, chở mấy người đến một căn phòng xa hoa.
Bích Kỳ ngậm miệng, nuốt toàn bộ lời thán phục vào trong bụng, không muốn khiến chồng mình mất mặt.
Thang máy dừng hẳn, lễ tân đẩy vòng bảo hộ trước mặt ra, đi vào căn phòng xa hoa.
Tầng này có sáu căn phòng tổng thống, ở một đêm cần hơn một nghìn đồng Huyền Vũ tệ, người thường đều không dám ở. Nữ lễ tân dùng chìa khoá mở gian phòng thứ nhất, nghiêng người sang nói:
- Mời mấy vị.
Bích Kỳ với Xích đi vào gian phòng, dưới chân là tấm thảm mềm mại, tường là lưu ly không trong suốt, trên tường treo mấy tấm họa.
Căn phòng xa hoa có 3 phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, có thể ở ít nhất ba người.
- Chồng ơi, ta rất thích nơi này.
Bích Kỳ nhịn không được thở dài nói.
Cô đi đến giường lớn mềm mại, nhẹ nhàng ngồi lên trên, nhún lên xuống.
- Mềm quá.
Cô nhỏ giọng khen ngợi.
Nữ nhân viên hỏi:
- Hai vị lần đầu đến thành Huyền Vũ sao?
- Đúng vậy.
Bích Kỳ lên tiếng.
Nữ lễ tân quan tâm hỏi:
- Vậy cần ta giới thiệu bố cục căn phòng cùng cách sử dụng không?
- Làm phiền ngươi.
Bích Kỳ vội vã đứng lên.
Nữ nhân viên đến phòng tắm, giới thiệu bồn tắm cùng cách dùng các thiết bị trong phòng tắm.
Bích Kỳ liên tục gật đầu, trong lòng càng thêm thích nơi này, cho rằng đây mới là cuộc sống quý tộc nên hưởng thụ.
Nữ lễ tân mỉm cười nói:
- Nếu còn chỗ chưa hiểu, có thể tới quầy hàng lầu một hỏi, nếu các vị không còn chuyện gì khác, ta xin phép đi trước.
- Ừm, ngươi đi đi.
Bích Kỳ khoát tay áo.
Nhân viên công tác khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi.
Tán Viêm cũng chuẩn bị đi, trước khi rời đi nói:
- Hai vị có thể nghỉ ngơi một chút, hoặc là đi dạo ở Phố Buôn Bán, ngày mai sẽ có người dẫn mọi người vào trong thành.
- Được.
Xích lên tiếng.
Tán Viêm cũng đi, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Bích Kỳ cũng không nhịn được nữa, một nhảy nằm trên giường lớn, thân thể vùi nửa trong chăn.
- A, nơi này rất thư thái.
Cô hơi nheo mắt lại.