← Quay lại trang sách

Chương 1919 Thành

Buôn Bán Sơn Hải

- Không có chuyện gì là đơn giản cả.

- Được rồi, ta ăn no, cần phải đến Sơn Hải Quan một chuyến.

Mục Lương đứng lên nói.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Ta cũng đi, vừa vặn có việc cần đến Phố Buôn Bán.

- Ừ, được thôi.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

- Phải chuẩn bị phi thuyền vận chuyển sao?

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

- Không cần, ta bay qua đó là được rồi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Từ khu Trung Ương bay đến Sơn Hải Quan, lấy tốc độ của phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ thì cần phải mất hai mươi phút mới có thể tới nơi.

- Được.

Ly Nguyệt lên tiếng.

Mấy ngày qua, cô cũng bề bộn nhiều việc, cho nên không dự định đi theo Mục Lương đến Phố Buôn Bán.

Mục Lương và Hồ Tiên rời đi nhà ăn.

- Ôm chặt ta.

Mục Lương ôm eo của cô gái đuôi hồ ly, nhìn cô rồi cười như có như không.

- Vâng.

Hồ Tiên mỉm cười gật đầu.

Ngay sau đó, Mục Lương thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh, hai người biến mất ở trong cung điện.

Sau khi Mục Lương thi triển năng lực vài lần, cả hai đã xuất hiện ở bầu trời Phố Buôn Bán.

Bây giờ, Phố Buôn Bán thoạt nhìn có chút tiêu điều, trên đường không có bóng người.

Mục Lương mang theo cô gái đuôi hồ ly từ trên trời giáng xuống, hạ cánh trước mặt Trân Bảo Lâu.

Mục Lương dặn dò:

- Ngươi đi mau đi, nhưng tối nay ta sẽ cải tạo Phố Buôn Bán, ngươi thông báo nhân viên bán hàng và nhân viên phục vụ phải chuẩn bị sẵn sàng.

- Ta rõ rồi.

Hồ Tiên lên tiếng.

- Ừm, nếu có việc gì thì tới Sơn Hải Quan tìm ta.

Mục Lương giơ tay véo má cô gái đuôi hồ ly.

- Đã biết.

Hồ Tiên cười tươi như hoa gật đầu.

Anh xoay người cất bước rời đi, đến tam quan pháo đài.

Chuyện anh cần làm hôm nay là cải tạo ba pháo đài một chút, khiến nó có dáng vẻ mà một vương quốc nên có.

- Thành chủ đại nhân.

Đại An Ti và Vệ Cảnh vội vã tới nghênh đón.

Mục Lương dặn dò:

- Ừ, ngày hôm nay ta muốn tiến hành cải tạo ba cứ điểm, các ngươi ra lệnh Thành Phòng Quân đi ra khỏi đây, tránh việc bị ngộ thương.

- Vâng.

Đại An Ti đáp với thần sắc nghiêm túc, phân phó Vệ Cảnh đích thân đi làm chuyện này.

Trong vòng nửa canh giờ, người bên trong tam quan pháo đài đều rời đi, đứng ở một nơi rất xa để quan sát.

Mục Lương nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện bên trong tam quan pháo đài còn có người sống.

- Ông ~~~

Anh yên lòng, hơi chuyển động suy nghĩ, Thiên Môn Lâu chìm trong nước lại trồi lên lần nữa, nó như một khối nam châm bám vào miếng sắt, di động cực kỳ dễ dàng.

Dưới sự khống chế của Mục Lương, Thiên Môn Lâu dịch chuyển vị trí, đứng song song với Huyền Không Các.

Ngoại trừ Sơn Hải Quan, Thiên Môn Lâu và Huyền Không Các đều được xây ở vách núi thẳng đứng.

Sau khi bị dịch chuyển, cửa vào Thiên Môn Lâu cách ngoài khơi khoảng bảy, tám mét, vẫn kết nối với bến tàu và nơi cập bến như cũ.

Vị trí của Thiên Môn Lâu và Huyền Không Các thấp hơn Sơn Hải Quan gần ba ngàn mét.

Sau này, người ngoài muốn đến thành Huyền Vũ thì cần phải tiến vào từ Thiên Môn Lâu rồi lại băng qua Huyền Không Các, sau đó lại leo lên ba ngàn bậc thang đá thẳng đứng mới có thể đến Sơn Hải Quan.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Có thể làm một Cáp Treo ngắm cảnh, vừa có thể lấy kiếm tiền vừa có thể để người từ ngoài dễ dàng đến Sơn Hải Quan.

Anh nhớ tới cáp treo ngắm cảnh ở kiếp trước, chỉ cần dựng đường ray cố định, như vậy cáp treo vận hành ở vách đá dựng đứng ba ngàn mét không là vấn đề.

Trong lòng Mục Lương có ý tưởng, âm thầm nhớ kỹ, hiện tại anh cần tiến hành xây dựng và cải tạo Huyền Không Các và Thiên Môn Lâu.

Chờ sau khi tuyên bố lập quốc, người tới vương quốc Huyền Vũ sẽ càng ngày càng nhiều, Thiên Môn Lâu và Huyền Không Các bây giờ sẽ rất nhỏ, ít nhất phải mở rộng gấp mười lần mới được.

- Trước hết phải xây xong biên cảnh Hải Quan rồi mới tính tiếp được.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên.

Anh đã có kế hoạch cho Sơn Hải Quan, tăng cao hiệu suất hơn một chút.

………….

- Ầm ầm ~~~

Mục Lương giơ tay lên, làm cho vách đá tại Thiên Môn Lâu và Huyền Không Các kéo dài ra phía ngoài gần ba trăm mét, hình thành một bãi đáp với chiều rộng bốn trăm mét, dài hai ngàn mét.

- Bắt đầu!

Anh trầm giọng nói một câu, lưu ly dưới chân khuếch tán ra ngoài, xây thành ba hàng kiến trúc ở trên bãi đáp.

Từ xa nhìn lại giống như ba tòa cao tốc đường sắt đứng, mỗi tòa được kết nối với nhau bằng mười đường dây.

Ba hàng kiến trúc có thể nói là một thể thống nhất, sau này sẽ là biên cảnh Hải Quan của vương quốc Huyền Vũ.

Hàng kiến trúc thứ nhất có công năng giống với Thiên Môn Lâu trước kia, tiến hành đăng ký thân phận và thu phí vào thành.

Biên cảnh Hải Quan mới dài đến hai kilomet, có bốn cổng ra vào, ngày thường sẽ mở ra một cổng, khi nào gặp phải tình huống đặc biệt thì sẽ mở toàn bộ bốn cổng.

Hàng kiến trúc thứ hai lại giống với Huyền Không Các trước kia, phụ trách việc kiểm tra an toàn, đồng thời tiến hành đăng ký lần thứ hai đối với những người có đeo vũ khí, còn phải gởi vũ khí lại nơi này.

Hàng kiến trúc thứ ba thì có công năng đa dạng hơn, có thể là nhà lao tạm thời, nơi gửi hành lý hoặc nhà ga chờ cáp treo ngắm cảnh và nhiều loại công năng khác.

Muốn đi vào vương quốc Huyền Vũ cần đi lên cáp treo ngắm cảnh để đến Sơn Hải Quan.

- Còn phải hoàn thiện thêm một chút nữa.

Các ngón tay của Mục Lương khẽ nhúc nhích, biên cảnh Hải Quan rất quan trọng, cần phải xây dựng cho thật tốt.

Anh đi vào đại sảnh, mười ngón tay cử động, khống chế lưu ly ngưng tụ thành từng cửa sổ và đường xếp hàng.

Vì sự an toàn của nhân viên Hải Quan, Mục Lương cố ý xây cửa sổ lưu ly dày hơn một ít.

Anh dò xét một lần, tạo mấy khối bảng hướng dẫn ở chỗ lối đi rồi cất bước đi vào kiến trúc thứ hai, tiến hành xây dựng bằng phương pháp cũ.

Mục Lương bất tri bất giác bận rộn cho tới trưa, lúc này mới xây xong biên cảnh Hải Quan.

Thiên Môn Lâu và Huyền Không Các trở thành một địa điểm tham quan, cũng là nơi để nhân viên phục vụ và Thành Phòng Quân nghỉ ngơi.

- Tạm thời cứ như vậy trước đi.

Anh thở phào một cái, xoay người rời đi biên cảnh Hải Quan.

Mục Lương xoay người lại nhìn về phía biên cảnh Hải Quan, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Sau này còn phải xây sân đáp cho phi thuyền, có thể bay thẳng tới mỗi tòa Vệ Thành, hoặc bay thẳng tới mảnh đại lục khác.

Trong lòng anh có rất nhiều ý tưởng, sau này sẽ chậm rãi thực hiện, lúc này anh còn có chuyện khác phải làm trước.

Cộp cộp cộp ~

Mục Lương cất bước đi tới bãi đáp sát biên giới, bao gồm phía dưới cuồn cuộn nước biển.

– Bắt đầu!

Anh giơ tay lên rồi nắm lại.

Rắc… Rắc… ~~~

Đất đá ở đáy biển bay ra khỏi mặt nước, tiếp nối với bến tàu.

Việc mà hiện tại Mục Lương phải làm chính là mở rộng quy mô cảng biển, xây nơi cập bến lớn hơn cho các đội thuyền sau này, ít nhất có thể neo đậu hàng vạn con thuyền cùng một lúc.

Nơi cập bến được chia thành nhiều khu, có thể dừng lại đủ loại thuyền từ lớn đến bé, sát biên giới mỗi cái bến tàu đều dùng mây mù bao trùm một tầng, dùng làm vật chống va đập, tránh việc các đội thuyền tiến vào cảng đụng hư nơi cập bến hoặc phần mũi tàu bị dập.

Rắc… Rắc… ~~~

Mục Lương lại xây dựng ra một loạt cầu thang, dùng để liên tiếp với bãi đáp Hải Quan và bãi đáp cửa cảng.

Khi anh làm xong việc này thì đã là ba giờ chiều, toàn bộ bến tàu và Hải Quan đã biến hóa khác với trước kia.

- Trước hết cứ như vậy đi.

Mục Lương hài lòng phủi tay một cái.

Xa xa, Đại An Ti và đám người Vệ Cảnh đã xem ngây người, chưa được một ngày mà hơn nửa cái tam quan pháo đài đã biến dạng rất lớn.

Mục Lương xoay người lại, nói với giọng điệu bình thản:

- Các ngươi qua đây.

Đại An Ti và những người khác lên tinh thần, vội vã chạy lên trước.

- Thành chủ đại nhân!

Mấy người cung kính giơ tay lên cúi chào.

Mục Lương nghiêm túc nói về những việc cần chú ý về biên cảnh Hải Quan:

- Đây là biên cảnh Hải Quan mới, hình thức hoạt động vẫn giống như trước nhưng có vài điều cần phải lưu ý…

Đại An Ti và những người khác chăm chú lắng nghe, thường thường gật đầu tỏ vẻ đã biết, còn lấy sổ để ghi chép lại.

Mục Lương bình thản nói:

- Tạm thời chưa xây cáp treo ngắm cảnh, trước mắt cứ để bọn họ đi bộ vào thành.

-... Vâng.

Đại An Ti nghe vậy nhìn ra phía sau, tại vách đá cao ba ngàn mét kia có thể mơ hồ nhìn thấy một cầu thang dẫn lên trên.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Mặc dù cao một chút, nhưng tạm thời sẽ không có quá nhiều người tới đây, nửa tháng nữa mới có cáp treo, đến lúc đó có thể đưa cáp treo ngắm cảnh vào sử dụng.

Vị trí hiện giờ của Rùa Đen sẽ không có người qua lại, chờ sau khi tuyên bố lập quốc thì mới có thể hấp dẫn dòng người qua đây.

- Vâng.

Đám người Vệ Cảnh không có dị nghị, vội vàng gật đầu.

Mục Lương dặn dò:

- Mau chóng để nhân viên phục vụ làm quen với hoàn cảnh làm việc mới, sau này sẽ rất bận rộn.

- Vâng, xin thành chủ đại nhân hãy yên tâm.

Đại An Ti gật đầu thật mạnh.

- Ừm, các ngươi làm việc đi, ta còn có việc khác.

Mục Lương bỏ lại một câu rồi bay lên không trung, đi về phía mặt đất Sơn Hải Quan.

Anh lơ lửng ở trước Sơn Hải Quan, có biên cảnh Hải Quan, tác dụng của Sơn Hải Quan đã nhỏ rất nhiều, hiện nay chỉ có thể làm con đường chính thức tiến vào vương quốc Huyền Vũ.

- Vậy thì đổi thành Phố Buôn Bán đi, thay đổi thành thành buôn bán Sơn Hải.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Anh bay qua Sơn Hải Quan, nhìn chăm chú vào Phố Buôn Bán dưới chân.

- Mục Lương, làm xong rồi à?

Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Hồ Tiên đứng ở trước Trân Bảo Lâu, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào anh.

- Chưa đâu.

Mục Lương đáp xuống trước mặt cô gái đuôi hồ ly.

- Kế tiếp là muốn cải tạo Phố Buôn Bán sao?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

- Ừm, bây giờ Phố Buôn Bán quá nhỏ, ta dự định xây thành buôn bán Sơn Hải, quy mô sẽ lớn hơn nơi đây gấp mấy lần.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hồ Tiên nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Thành buôn bán Sơn Hải sao, cái tên nghe rất tốt.

- Nếu quản lý thỏa đáng thì thành buôn bán Sơn Hải sẽ hút tiền tốt hơn cả Phố Buôn Bán trước đây.

Mục Lương bình thản nói.

Hồ Tiên nói với ánh mắt đầy mong đợi:

- Vậy ngươi cải tạo đi, ta nhìn.

- Được.

Trong mắt Mục Lương lộ ý cười.

Anh bay lên khỏi mặt đất, quan sát toàn bộ Phố Buôn Bán, ngay sau đó điều động năng lực di động tường thành Phố Buôn Bán ra phía ngoài, đồng thời bao trạm xe lửa gần đó vào Phố Buôn Bán, tương lai nơi đây cũng sẽ là trạm cuối của xe lửa ngắm cảnh.

Từ biên cảnh Hải Quan cưỡi cáp treo ngắm cảnh đến thành buôn bán Sơn Hải, sau đó từ nơi này đổi xe lửa, đi đến Chủ Thành hoặc Vệ Thành khác.

Đương nhiên, điều này cần xây dựng đường ray đi đến mỗi tòa Vệ Thành thì mới có thể thực hiện, không phải là chuyện muốn là làm được ngay.

Tường thành Phố Buôn Bán dịch chuyển ra phía ngoài làm nơi đây lớn hơn gấp mười lần, Úng Thành biến mất, trên tường thành có nhiều cổng, có thể tự do ra vào, đi đến những nơi khác ở vương quốc Huyền Vũ.

Quan sát từ không trung, bây giờ Phố Buôn Bán đã trống trải hơn nhiều, khu vực mới mở rộng không có bất cứ thứ gì, nhưng ngay sau đó Mục Lương lại thi triển năng lực ngưng tụ lưu ly, xây dựng ra từng hàng nhà lầu mới.

- Như vậy lớn hơn trước quá nhiều rồi.

Hồ Tiên không nhịn được líu lưỡi, cô đứng ở tầng cao nhất Trung tâm Huyền Vũ, nhìn khu vực mới được xây dựng thêm.

Nhưng cô vừa nghĩ tới tình hình kẻ xô người đẩy ở Phố Buôn Bán trước đó, nhất thời cảm thấy dường như cũng không phải rất lớn, thậm chí còn có thể lớn thêm một ít nữa, chỉ là sau này sẽ quản lý sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

- Thật sự cần tìm người giúp đỡ.

Hồ Tiên cảm thán một tiếng.

……………

Ầm ầm ầm ~~~

Mặt đất chấn động, càng ngày càng có nhiều nhà lầu lưu ly đột ngột mọc lên khỏi mặt đất.

Mục Lương vẫn lộ ra biểu cảm bình tĩnh, chỉ dùng hai giờ để xây lên một ngàn tòa nhà lầu cao thấp không đồng đều tại khu vực mới mở rộng.

- Chắc là đủ dùng rồi.

Anh thả tay xuống, nhìn quanh toàn bộ thành buôn bán Sơn Hải một vòng.

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, rơi vào tầng cao nhất Trung tâm Huyền Vũ.

- Vất vả cho ngươi.

Hồ Tiên uốn éo tiến lên nghênh đón.

Anh vươn tay ôm eo cô gái đuôi một cách tự nhiên, dịu dàng hỏi:

- Ngươi xem buôn bán thành bây giờ có nơi nào không thích hợp không, nói để ta sửa chữa.

- Vâng, ta xem một chút.

Hồ Tiên nâng hàng mi cong vút lên, trong mắt lộ ra ý cười đi tới ban công tầng cao nhất, cúi đầu quan sát mảng kiến trúc lớn ở phía dưới.

Cô nhìn từ con phố thứ nhất ra xa, suy nghĩ khi khách du lịch tiến vào thành Buôn Bán thì phần lớn sẽ đi bên nào.

Mục Lương quay đầu nhìn cô gái đuôi hồ ly, cô càng quyến rũ động lòng người hơn so với lúc vừa mới gia nhập thành Huyền Vũ.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, giơ tay chỉ về bên trái, quyến rũ nói:

- Mục Lương, phá hỏng một con đường ở bên đây đi, làm người tiến vào phải đi vòng, hấp dẫn khách hàng cho các cửa hàng phía sau.

- Được.

Mục Lương nhìn thoáng qua, giơ tay lên hơi chuyển động suy nghĩ, một bức tường lưu ly dày một mét đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Hồ Tiên chỉ về phía cửa ra trạm xe lửa, ưu nhã nói:

- Còn nơi đó nữa, ta muốn tạo một biển quảng cáo, trên cao lại lắp đặt một chiếc TV to, phát đoạn phim quảng cáo liên tục.

Mục Lương hơi nhướng mày, nhớ lại biển quảng cáo và màn hình quảng cáo đèn LED ở đầu đường phồn hoa ở kiếp trước, to như vậy dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

- Ý tưởng rất tốt, được rồi.

Anh mỉm cười gật đầu.