← Quay lại trang sách

Chương 1927 Các Cô Gái Học Cách Trượt

Tuyết Mọi người bận rộn ở trong thư phòng hơn một giờ đồng hồ thì mới chấm điểm xong hơn ba ngàn bài thi.

Trong đó có 180 bài thi trên chín mươi điểm, 332 bài thi từ tám mươi điểm đến chín mươi điểm.

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nói:

- Chỉ có 180 người trên chín mươi điểm, cái này cũng quá ít.

- Như vậy là đã nhiều hơn trong tưởng tượng của ta rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Đây chỉ là những câu hỏi về thường thức, cần xem biểu hiện của bọn họ ở vòng thi thứ hai.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Ừm, ta sẽ dặn dò người đi thông báo bọn họ tham gia thi vào ngày mai.

Cô rút ra tư liệu những người kiểm tra hơn tám mươi điểm, chuẩn bị gọi người đi thông báo bọn họ ngày mai tham gia đợt thi thứ hai.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, lại quay đầu hỏi:

- Đợt thi ngày mai ngươi còn đi không?

- Không được, khi nào đến vòng phỏng vấn thì gọi ta.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng, xoay người rời đi thư phòng.

Mễ Nặc rót một ly trà nóng cho Mục Lương, thuận miệng hỏi:

- Mục Lương, hai ngày nay ngươi đang bận rộn gì thế?

Anh ôn hòa nói:

- Ta xây sân trượt tuyết và sân trượt băng.

- Thật sao, nghe giống như là nơi để vui chơi?

Mễ Nặc quay đầu hỏi.

- Ừm, ngươi muốn đi chơi không?

Mục Lương giơ tay xoa đầu cô gái tai thỏ khiến cho đôi tai của cô rũ xuống.

Mễ Nặc còn chưa trả lời thì Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đã ngồi không yên, cả hai phấn khởi kêu la.

- Muốn, ta muốn đi!

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ sáng ngời.

Nguyệt Phi Nhan làm nũng nói:

- Mang ta nữa, mọi người cùng đi nha.

Mục Lương bình thản nói:

- Vậy mọi người cùng đi, kêu Tiểu Lan và những người khác, khi nào sân trượt băng và sân trượt tuyết mở cửa thì các ngươi đi quảng cáo.

- Được, ta lập tức đi gọi các cô ấy.

Nguyệt Phi Nhan hào hứng đứng lên, chạy nhanh ra thư phòng.

Dù sao thì trượt tuyết và trượt băng là môn vận động mới ở thế giới này, nếu muốn rèn đúc đặc sắc của Vệ Thành thì việc tuyên truyền cũng rất quan trọng.

Hơn mười phút sau, ngoại trừ những người đang có việc thì tất cả đều tập hợp tại đại sảnh cung điện.

Ở đây có mười hai người, trừ anh ra thì đều là phụ nữ.

Mục Lương nhìn về phía Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na mặc quần ngắn, nhắc nhở:

- Mặc dày một chút, trượt băng và trượt tuyết sẽ rất lạnh.

- Quên mất, ta lập tức đi thay.

Khuôn mặt của Ngải Lỵ Na ửng đỏ, lôi kéo Ly Nguyệt chạy về Thiên Điện.

Mục Lương nhìn về phía Vệ Ấu Lan, hỏi:

- Phòng Liên Lạc có người trông coi sao?

Vệ Ấu Lan gật đầu nói:

- Có, hôm nay đến phiên Tiểu Tử trực ban.

Mục Lương gật đầu dặn dò:

- Ừm, khi nào các ngươi học được trượt tuyết và trượt băng, rảnh rỗi lại mang Tiểu Tử đi chơi.

- Vâng ~~~

Các tiểu hầu gái đồng thanh đáp lại.

Không bao lâu, cô gái tóc bạc và cô gái tóc hồng đã thay quần áo mới trở về, hai người đều mặc thêm áo khoác da lông.

- Mọi người nắm tay nhau, ta mang các ngươi đi qua.

Mục Lương nói.

- Vâng.

Tay trái của Nguyệt Phi Nhan dắt Hi Bối Kỳ, tay phải kéo Ngải Lỵ Na, cô gái tóc hồng thuận thế kéo Ly Nguyệt, các tiểu hầu gái cũng nắm tay nhau.

- Ông ~~~

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh mang các cô gái rời đi cung điện, lúc xuất hiện lần nữa đã tới trong sân trượt băng Vệ Thành Số Mười Hai.

- Vù vù vù ~~~

Gió lạnh thổi qua, các cô gái xuất hiện ở trên mặt băng, kém chút nữa là trượt chân té ngã.

- Ở đây thật trơn trượt!

Hi Bối Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng, may mà có Nguyệt Phi Nhan đỡ lấy mới không có ngã xuống đất.

Sau khi đứng vững, mọi người tò mò nhìn xung quanh và thấy được tượng băng Băng Minh Xà khổng lồ.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói:

- Mục Lương, đây là do ngươi làm à?

- Ừm, ta muốn tạo đặc điểm riêng cho tòa Vệ Thành này.

Mục Lương gật đầu một cái.

Ngải Lỵ Na ngẩng đầu lên, thanh thúy nói:

- Đứng ở bên ngoài thành vẫn có thể thấy được nó.

- Đây là hiệu quả mà ta muốn.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên.

Anh giơ tay ngưng tụ ra lưu ly, bắt đầu chế tác giày trượt băng và ván trượt tuyết dựa theo kích cỡ của mỗi người.

- Đây là giày trượt băng, có hai lưỡi và một lưỡi.

Mục Lương cầm lấy giày trượt băng cho mọi người nhìn:

- Hai lưỡi giữ thăng bằng tốt hơn, một lưỡi sẽ tương đối khó nhưng chơi vui hơn, học xong có thể làm được rất nhiều động tác.

…………

Trên mặt băng bóng loáng, Mục Lương mang giày trượt băng, chuẩn bị thị phạm một lần cho các cô gái xem.

Nguyệt Thấm Lan và những người khác đã mang giày trượt băng, đỡ nhau để đứng vững, từng đôi mắt đẹp tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Mục Lương.

- Cách trượt thì ta vừa mới nói cho các ngươi, hiện tại ta sẽ thị phạm một lần, nhìn kỹ.

Mục Lương bỏ lại một câu rồi nhanh chóng trượt ra ngoài.

- Soạt soạt soạt~~~

Lưỡi giày và mặt băng ma sát phát ra tiếng xào xạc.

Chỉ chớp mắt một cái thì Mục Lương đã trượt đi xa bảy, tám mét, tốc độ dần dần tăng nhanh.

- Có vẻ chơi rất vui.

Đôi mắt đẹp của Hi Bối Kỳ sáng ngời.

Đôi môi hồng của Mễ Nặc khẽ nhếch, khen ngợi:

- Nhìn rất là ưu nhã, hóa ra trượt băng là như vậy.

- Thú vị đấy.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, trong lòng dâng lên hứng thú.

- Thật thú vị, ta cảm thấy không khó lắm.

Nguyệt Phi Nhan nhấc chân đi tới trước một bước, nhao nhao muốn trượt thử.

Có điều cô vừa mới bước được một bước thì cân bằng cơ thể bị đánh vỡ, luống cuống tay chân uốn éo ở trên mặt băng, tìm cách bảo trì cân bằng, kinh hoảng kêu to:

- Trơn quá đi, ta không thể đứng vững được, ai tới mau cứu ta.

- Ngươi cẩn thận một chút.

Hi Bối Kỳ không khỏi bật cười, vội vã vươn tay nâng cô gái tóc đỏ.

- Phù phù phù ~~~

Có người đỡ, Nguyệt Phi Nhan chậm rãi đứng vững, khuôn mặt ửng hồng nói:

- Làm ta sợ muốn chết!

- Bá ~~~

Mục Lương trượt đến phân nửa thì trở về, áo bào tung bay thõng xuống một lần nữa, vuốt tóc ra sau đầu, cười hỏi:

- Xem hiểu không?

- Chúng ta đứng còn không vững, làm sao mà trượt được?

Mễ Nặc ngây thơ hỏi.

Anh dịu dàng nói:

- Thật ra việc này không khó, các ngươi mới vừa bắt đầu chơi, nắm giữ kỹ xảo rất dễ dàng.

- Có thể đỡ tay vịn rồi chậm rãi trượt, học xong lại gia tăng tốc độ.

Anh giơ tay chỉ về phía một loạt tay vịn gần tường rào lưu ly.

- Ta thử xem.

Ly Nguyệt hít một hơi thật sâu, buông tay Ngải Lỵ Na, khập khiễng bước ra biên giới sân băng.

Động tác của cô gái tóc bạc rất chậm, tính cân bằng cũng rất tốt, chỉ mới trượt hơn mười mét thì tốc độ đã bắt đầu tăng nhanh.

Cô rèn luyện quanh năm, lúc này phát huy ra ưu thế của cơ thể, học trượt băng trở nên rất đơn giản.

- A, như vậy đã biết trượt rồi?

Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn, kinh ngạc nhìn cô gái tóc bạc càng trượt càng xa.

- Ta cũng thử xem.

Mễ Nặc tràn đầy phấn khởi nói.

Cô đỡ tay vịn rồi thử trượt tới trước một đoạn ngắn, mới vừa bắt đầu thì động tác vẫn còn căng cứng, nhưng chẳng mấy chốc thì đã trượt thuận buồm xuôi gió.