Chương 1942 Vệ
Thành Số Bảy (1)
- Rắc… Rắc… ~~~
Năm giờ chiều, Rùa Đen hoàn toàn tiến vào trong kênh Sương Mù, che lấp mất con đường dẫn ra.
- Tiểu Huyền Vũ, điều chỉnh phương hướng
Mục Lương truyền lại tin tức tới Rùa Đen.
- Hống hống hống ~~~
Rùa Đen đong đưa đuôi, cơ thể to lớn bắt đầu đổi hướng, nó xoay tròn một góc chín mươi độ, cho đến khi toàn bộ thân hình đều bị sương mù dày đặc cắn nuốt.
- Tốt lắm, nghỉ ngơi đi.
Mục Lương cúi người xuống và vỗ đầu Rùa Đen, mớm cho nó mộ trăm ngàn điểm tiến hóa.
Nó gầm nhẹ vài tiếng, chậm rãi cúi đầu khép hai mắt lại.
Cơ thể Mục Lương lóe lên rồi biến mất, không lâu sau đã xuất hiện ở trước tam quan pháo đài.
Bây giờ, tam quan pháo đài được bức tường ánh sáng bao phủ, tầm nhìn sẽ không bị ảnh hưởng bởi sương mù nữa.
Mục Lương nổi bồng bềnh giữa không trung, mơ hồ có thể nghe được tiếng sấm sét, như vậy là tam quan pháo đài cách khu vực bão táp không xa.
Khi Rùa Đen tiến vào kênh Sương Mù thì đã hoàn toàn chặt đứt liên lạc với bên ngoài, cho nên cần mở thêm một cổng mới để người ngoài có thể an toàn ra vào.
Anh giơ tay lên, một mảng sương mù lớn nhanh chóng khuếch tán, xua tan sương mù dày đặc xung quanh tam quan pháo đài.
Từ khu vực bão táp nhìn ra bên ngoài, bức tường sương mù cao chọc trời kia bị mở ra một lỗ hổng nửa hình tròn.
Lỗ hổng này có đường kính dài đến mười ngàn mét, như vậy thì người ở bên ngoài đi ngang qua kênh Sương Mù là có thể nhìn thấy tam quan pháo đài.
- Bão táp là một vấn đề phiền phức.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, bay đến chỗ giao giới giữa khu vực bão táp và kênh Sương Mù.
Bây giờ, Rùa Đen đã tiến vào bên trong, sau này người ngoài muốn đi vào vương quốc Huyền Vũ thì cần phải băng qua vùng biển bão táp mới được, cái này sẽ ngăn lại chín mươi chín phần trăm người muốn giao dịch.
Đây không phải là điều mà Mục Lương muốn thấy, cho nên chỉ có thể xây dựng cổng ở khu vực bão táp, ngăn trở những tia sấm sét kia.
Anh giơ tay lên, đáy mắt lóe sáng, dưới vùng biển bão táp xuất hiện một mảng lưu ly lớn.
Lưu ly đâm xuống đáy biển một đoạn sâu ba trăm mét giống như cây cối cắm rễ xuống mặt đất, tiếp theo lưu ly trải rộng khắp đáy biển mấy ngàn mét, cuối cùng ngưng tụ thành từng cây cột lớn lao ra khỏi mặt nước.
Mỗi cây cột lưu ly có đường kính hai mươi mét, tổng cộng là ba trăm cây chia thành hai hàng trước tam quan pháo đài, thoạt nhìn giống như hai hàng binh sĩ đi ngang qua toàn bộ vùng biển bão táp.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, một loạt cây cột lưu ly khác xuất hiện, cuối cùng ngưng tụ thành một cánh cổng hình vòm khổng lồ cao tới ngàn mét.
Cổng hình vòm rất lớn, giống như cánh cửa đi thông không gian khác, hiệu quả thị giác chấn nhiếp lòng người.
- Ầm ầm ~~~
Sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào cánh cổng hình vòm nhưng nó vẫn không hề hấn gì.
Mục Lương nhìn một hồi, sau khi xác định sấm sét không cách nào phá hư cổng thì mới thi triển năng lực – Trấn Thiên Địa-, khiến cổng lưu ly có thể đứng sừng sững ở giữa bão táp.
Có cánh cổng này, người ngoài có thể an toàn đi ngang qua vùng biển bão táp.
Bên trên Sơn Hải Quan, Đại An Ti nhìn cổng lưu ly to lớn trước mặt, cô chỉ kinh ngạc một hồi sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.
Cô đã thấy quá nhiều việc chấn động, cảnh tượng trước mắt không tính là gì cả.
Tạp Giai và Lạp Nhã thì khác, tuy cả hai đã trải qua lần cải tạo thứ bảy của thành Huyền Vũ nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt này dọa sợ ngây người.
Yết hầu của Lạp Nhã trượt lên xuống, nói với giọng điệu khó có thể tin được:
- Thành chủ đại nhân là thần sao?
Khóe môi của Đại An Ti giơ lên, mỉm cười nói:
- Với ta mà nói thì thành chủ đại nhân đúng là thần, vị thần của thành Huyền Vũ.
Nghe vậy, thể xác và tinh thần của Tạp Giai chấn động, trong lòng không cách nào bình tĩnh nổi, nếu Hắc Phượng Hoàng đánh một trận với Mục Lương thì có thể kiên trì bao lâu trước khi thua?
Mục Lương ngước mắt nhìn cổng lưu ly, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Gánh vác toàn bộ sấm sét trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không thành vấn đề, nhưng sau này phải chế tạo một cột thu lôi mới được.
Cho dù lưu ly cứng rắn đến cách mấy thì cũng không tài nào gánh vác sự oanh kích của hàng chục ngàn tia sét cả ngày lẫn đêm như vậy được, một thời gian sau rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Hiện tại, không có cột thu lôi, sau này phải trang bị vài cái.
- Còn phải trang trí cho đẹp mắt nữa.
Mục Lương suy nghĩ một chút, quyết định điêu khắc bách hoa và vạn thú trên cánh cổng, gia tăng sự sang trọng và quý phái.
Anh đặt tay lên trên cổng lưu ly, hơi chuyển động suy nghĩ, mặt ngoài cánh cổng chảy ra như nước sau đó tạo thành các loại kỳ trân dị thú, còn có rất nhiều hoa văn phức tạp.
Mười mấy phút sau, cổng lưu ly đã xảy ra biến dạng lớn, cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm khó hiểu.
Mục Lương phủi tay, nhìn cánh cổng lưu ly rồi lẩm bẩm:
- Khi nào tuyên bố lập quốc thì treo thêm một cái bảng tên là được.
Trên bảng sẽ khắc bốn chữ Vương Quốc Huyền Vũ, như vậy nó sẽ trở thành cánh cổng chân chính của vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương liếc nhìn sắc trời, cơ thể biến mất ở không trung.
Khi anh xuất hiện lần nữa thì đã xuất hiện ở đầu bên kia lưng rùa.
- Vù vù vù ~~~
Mục Lương xuất hiện trước mặt Thiên Cức Quan, nơi này cách vùng biển bão táp ở đại lục cũ mấy ngàn mét.
Anh dùng phương pháp trước đó để xua tan sương mù dày đặc trước mặt Thiên Cức Quan, tiếp theo là xây một cánh cổng lưu ly tương tự bên pháo đài tam quan, sau này nó sẽ mở ra với đại lục cũ.
- Trước hết cứ như vậy đi.
Mục Lương thả tay xuống, nhìn sấm sét đánh vào cổng lưu ly, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để chế tác cột thu lôi.
Anh không dừng lại ở Thiên Cức Quan lâu lắm, giờ ăn ở khu Trung Ương sắp đến rồi.
Bầu trời hoàn toàn tối lại.
Bên trong kênh Sương Mù, ánh sáng do Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa ra trở nên yếu hơn, nó mô phỏng đêm tối bên ngoài kênh Sương Mù mà không phải là loại bóng đêm giơ tay không thấy năm ngón.
Sau này, vấn đề ngày đêm ở trên lưng rùa đều dựa vào Trà Thụ Sinh Mệnh.
Tuy không thể nhìn thấy mặt trời bên trong kênh Sương Mù, nhưng Lĩnh Vực Sinh Mệnh mà Trà Thụ Sinh Mệnh thả ra lại có hiệu quả toả sáng, thậm chí là còn tốt hơn cả ánh mặt trời, lại còn không gây ra cảm giác bỏng cháy da người.
Mục Lương trở lại Trung Ương, ăn cơm xong lại vùi đầu ở bên trong phòng làm việc, quyết định mau chóng chế tạo ra cột thu lôi.
Mễ Nặc đong đưa tai thỏ, nghi ngờ hỏi:
- Mục Lương lại muốn làm cái gì vậy?
- Không biết, anh ấy chưa nói gì cả.
Nguyệt Thấm Lan nhún vai, bưng ly sữa thú ấm áp trước mặt lên và từ từ nhấm nháp.
- Ta chỉ tò mò một chút thôi.
Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Chắc là có ý tưởng mới, chờ đến tối nay sẽ biết thôi.
- Ừm.
Mễ Nặc ngây thơ gật đầu, rồi đứng dậy rời đi nhà ăn, việc quét tước giao cho các tiểu hầu gái, cô muốn đi vẽ thẻ bài mới.
Nguyệt Phi Nhan đột nhiên hỏi:
- Ta muốn đi trượt băng, ai muốn đi cùng không?
- Ta, cùng đi thôi!
Ngải Lỵ Na vội vã hô to.
Tối hôm nay, cô không cần gác đêm, có thể thả lỏng một chút.
Cô gái tai thỏ nghe vậy chợt khựng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ rối rắm, cô rất muốn đi trượt băng và trượt tuyết, nhưng vẽ thẻ bài mới cũng rất quan trọng.
- Mễ Nặc, muốn chơi thì cứ đi đi.
Nguyệt Thấm Lan buồn cười lên tiếng.
Mễ Nặc buồn bực nói:
- Nhưng ta còn phải vẽ thẻ bài mới nữa…
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Khi nào trở về thì vẽ cũng được, hoặc có thể để ngày mai vẽ tiếp.
- A, như vậy có được không?
Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng lên.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Đương nhiên, hiện tại Tiểu Huyền Vũ ở bên trong kênh Sương Mù, không có khách đến mua thẻ bài, cho nên không cần phải sốt sắng.
- Vậy thì ta đi trượt băng!
Mễ Nặc nghe vậy hai mắt tỏa sáng.
Nguyệt Phi Nhan thúc giục:
- Nếu đi thì ngươi mau thay quần áo ấm, đi sớm còn có thể chơi lâu một chút.
- Được rồi, ta đi thay quần áo ngay đây.
Mễ Nặc vội vàng gật đầu, hào hứng trở về Thiên Điện.
………
Sáng sớm, trong phòng ăn ở cung điện, các cô gái đang thưởng thức bữa sáng.
Nguyệt Thấm Lan đi vào nhà ăn nhưng không nhìn thấy Mục Lương bên trong, kinh ngạc hỏi:
- Mục Lương còn ở phòng làm việc chưa ra sao?
Hồ Tiên quyến rũ giải thích:
- Ừm, ta có bảo Tiểu Lan đi xem, cô bé nói anh ấy vẫn còn đang nghiên cứu linh khí, không ăn sáng.
- Vậy một lúc nữa bảo Tiểu Lan đưa chút thức ăn đến.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy ngồi xuống phân phó.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu.
Các cô gái trò chuyện, tới đoạn thú vị sẽ cười khúc khích, tiếng cười như chuông bạc vang khắp phòng ăn.
Nửa tiếng sau bữa sáng kết thúc.
Nguyệt Thấm Lan vén sợi tóc qua tai, hỏi:
- Ta muốn đi Vệ Thành Số Bảy, có ai muốn đi với ta không?
- Đi Vệ Thành Số Bảy làm cái gì thế?
Ly Nguyệt tò mò hỏi.
Nguyệt Thấm Lan giải thích:
- Hai ngày trước ra lò một nhóm ngói, mấy ngày nay công nhân đều cần sử dụng cho nên ta dự định đến đó quan sát một chút, hỏi xem có ai muốn theo ta không?
Ny Cát Sa nhẹ giọng nói:
- Hôm nay ta rảnh rỗi, đi với ngươi một chút.
- Tốt.
Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng.
Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc hỏi:
- A, mẹ, ngày hôm nay không có huấn luyện những người quản lý kia sao?
- Bọn họ cũng sẽ cùng đi.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu.
- À, ra là vậy.
Nguyệt Phi Nhan phồng miệng.
- Thế nào, ngươi cũng muốn đi à?
Nguyệt Thấm Lan quay đầu hỏi.
Nguyệt Phi Nhan vội xua tay, nói:
- Ta không rảnh đâu, ta còn phải chiêu binh, hôm nay cũng có huấn luyện, ta bận lắm, đi không được.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, ưu nhã nói:
- Vậy thì thật là đáng tiếc.
Trên mặt của Nguyệt Phi Nhan lộ vẻ hồ nghi, nheo mắt hỏi:
- Mẹ, ngươi đang cười trên nỗi đau của người khác phải không?
Lại là cảnh tượng mẹ con trêu đùa nhau.
- Không thể nào.
Ý cười trên khóe môi của Nguyệt Thấm Lan càng đậm hơn, liếc con gái một cái, quở trách:
- Đừng học được một câu thành ngữ trong TV rồi dùng lung tung như vậy.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì:
- Ta biết rồi.
Nguyệt Thấm Lan hài lòng gật đầu, đứng dậy rời khỏi cung điện cùng với Ny Cát Sa.
Ny Cát Sa hỏi:
- Chị Thấm Lan, chúng ta đến Vệ Thành Số Bảy bằng cách nào?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ngồi Ong Thợ, khu Trung Ương có hai con Ong Thợ cấp 7, bay hai mươi phút là có thể đến Vệ Thành Số Bảy rồi.
Một con Ong Thợ Cấp 7 có thể chở năm, sáu người một lần, so với Ong Thợ cấp 6 là tọa kỵ của binh sĩ Không Quân thì năng lực bốc xếp và vận chuyển mạnh hơn gấp sáu lần.
- Cũng được.
Ny Cát Sa chậm rãi gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan dặn dò:
- Ngươi đi chuẩn bị Ong Thợ, ta đi ra bên ngoài khu Trung Ương trước, nhóm người của Mai Dĩ chắc đã tới rồi.
- Vâng.
Ny Cát Sa lên tiếng, cất bước đi đến nơi nuôi dưỡng Ong Thợ ở tầng bốn.
Nguyệt Thấm Lan đi tới tầng một, cưỡi xe thú đi đến cổng chính khu Trung Ương.
Sau năm phút, cô nhìn thấy đám người Mai Dĩ ở ngoài cổng lớn.
- Dừng xe.
Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt mở miệng.
Xe thú nhanh chóng dừng lại, nàng bước xuống xe, ưu nhã tiến đến mấy người Mai Dĩ.
- Thư ký đại nhân!
Mai Dĩ và những người khác vội vàng hành lễ.
- Ừm.
Nguyệt Thấm Lan nhìn thoáng qua bọn họ, mỗi người đều có tinh thần rất tốt.
Vô Lại Nhãn hàm hậu hỏi:
- Thư ký đại nhân, khi nào thì chúng ta xuất phát?
- Chờ một chút.
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.
Một người quản lý khác cung kính hỏi:
- Thư ký đại nhân, có cần ta đi gọi vài chiếc xe thú đến đây không?
Nguyệt Thấm Lan bình thản nói:
- Hôm nay chúng ta không ngồi xe thú, quá chậm.
- Thư ký đại nhân, Vệ Thành Số Bảy ở rất xa sao?
Mai Dĩ kinh ngạc hỏi.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp:
- Đương nhiên, ngồi xe thú cần phải mất ít nhất nửa giờ.
- Lâu tới như vậy sao!
Hai mắt của Mai Dĩ và những người khác trừng lớn.
Nguyệt Thấm Lan không để ý đến đám người kinh ngạc, mà là quay đầu nhìn về phía sau, cô đã nghe được tiếng ông ông quen thuộc.
- Ong ong ong ~~~
Trong ánh mắt ngạc nhiên của đám người Mai Dĩ, hai con Ong Thợ cấp 7 từ trên trời giáng xuống, đáp xuống ngoài cổng lớn Trung Ương.
Ny Cát Sa ngồi ở phía sau Ong Thợ, phất tay nói:
- Chị Thấm Lan, có thể xuất phát rồi.
- Ừm.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái, rồi quay đầu nhìn về phía đám người Mai Dĩ vẫn còn đang sửng sốt, bình tĩnh nói:
- Mai Dĩ đi theo ta, những người còn lại cùng nhau lên một con Ong Thợ khác.
Hiện tại, trong nhóm người quản lý Vệ Thành chỉ có Mai Dĩ là nữ, năm người còn lại đều là nam.
- Vâng.
Vô Lại Nhãn và những người khác vội vã cung kính gật đầu.