← Quay lại trang sách

Chương 1984 Tốt, Vậy Thì Ta Mời

Ngươi Ăn Lẩu

Vân Vân chớp mắt hỏi:

- Sư phụ cũng không biết năng lực thức tỉnh của hắn là cái gì sao?

Hi Đức Vưu Kỳ chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:

- Tạm thời không có manh mối.

Vân Vân nhỏ giọng nói:

- Sư phụ, ta cảm thấy việc này không quan trọng, chúng ta lại không phải là kẻ địch của Mục Lương.

Lão nhìn đồ đệ, ánh mắt trở nên hơi cổ quái, đột nhiên hỏi một câu:

- Chẳng lẽ ngươi cũng thích hắn à?

- Hả?

Đôi mắt đẹp của Vân Vân trừng lớn, đáy mắt hiện lên một chút hoảng hốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận:

- Sư phụ, ngươi nói cái gì vậy, làm sao có chuyện đó được!

Cô chỉ là cảm giác Mục Lương rất đặc biệt, lại có chút hấp dẫn, nếu nói là thích thì vẫn chưa tới mức đó, nhiều lắm là có hảo cảm thôi.

- Thật sao?

Trong mắt của lão Vưu Kỳ lộ ra tia nghi ngờ.

- Đương nhiên là thật rồi.

Vân Vân nghiêm mặt nói.

- Vậy là tốt rồi.

Lúc này, lão mới yên tâm.

Hi Bối Kỳ đẩy cửa phòng rồi hô to:

- Lão tổ, có thể ăn lẩu rồi, ngươi mau ra đây đi!

- Ta biết rồi.

Hi Đức Vưu Kỳ lên tiếng, đứng dậy rời khỏi nhà gỗ cùng với Vân Vân.

……….

Hi Đức Vưu Kỳ và Vân Vân mới vừa đi ra nhà gỗ thì đã ngửi được mùi lẩu sôi trào, đó là một loại hương vị khiến tinh thần trở nên phấn chấn.

- Thơm quá đi.

Đôi mắt đẹp của Vân Vân phát sáng, nhanh chân bước tới đình lưu ly.

Khi nhìn thấy đình nghỉ chân thì Vưu Kỳ không khỏi sửng sốt một chút, cái này xây từ lúc nào?

Lão giữ vẻ mặt ngạc nhiên mà đi tới trước, lúc này các nguyên liệu nấu ăn bày đầy trên bàn lưu ly, chính giữa là nồi lẩu tự đun sôi, chung quanh là các đĩa thức ăn sống, lão không nhịn được mà nuốt nước miếng, vội hỏi:

- Mấy thứ này từ đâu mà ra?

- Ông Vưu Kỳ, những thứ này đều là do Mục Lương lấy ra.

Hi Phù Ni giải thích.

Lão kinh ngạc hỏi:

- Đình này cũng là do hắn xây dựng à?

Hi Sắt ngây thơ nói:

- Đúng vậy, chỉ mất vài hơi thở là đã hoàn thành rồi.

-???

Lão dấu hỏi đầy đầu.

Hi Bối Kỳ cười nói:

- Lão tổ, đây là năng lực của Mục Lương, ngươi không cần phải kinh ngạc như vậy đâu.

Hi Đức Vưu Kỳ yên lặng một hồi lâu rồi mới ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, nghiêm túc hỏi:

- Còn có cái gì mà ngươi không biết làm không?

- Mang thai?

Mục Lương đáp, đôi mắt đen chớp chớp.

-...

Hi Đức Vưu Kỳ co giật khóe miệng, quyết định coi như không nghe thấy câu trả lời của Mục Lương.

- Hì hì ~

Hi Bối Kỳ vui cười hô:

- Lão tổ mau ngồi đi, thức ăn trong nồi đã chín rồi.

Hi Đức Vưu Kỳ ngồi xuống, trước mặt là một khay thịt tươi và rau xanh, nước lẩu đang sôi ùng ục, thịt viên nổi lên trên.

Hi Bối Kỳ hô:

- Tất cả mọi người ngồi đi.

Chị em Hi Sắt thấy Mục Lương ngồi xuống mới tìm ghế trống ngồi xuống, tay cầm đũa không biết nên làm gì.

Hi Bối Kỳ giải thích:

- Muốn ăn cái gì thì tự nhúng vào nước lẩu, nấu chín thì lấy ra, có thể ăn ngay hoặc chấm với nước sốt.

- Nhất định sẽ rất ngon.

Hi Phù Ni chậm rãi nuốt nước miếng.

Vân Vân cũng cắn đũa và nhìn chăm chú vào thịt viên đang lăn lộn trong nồi lẩu, nước bọt không ngừng ứa ra.

Mục Lương gắp hai khối thịt viên ra khỏi nồi lẩu, một viên đặt ở trong chén của Ly Nguyệt.

- Ăn đi, chạy cả ngày cũng mệt mỏi rồi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Ly Nguyệt cúi đầu, không nhìn ánh mắt của những cô gái khác.

Hi Bối Kỳ sửng sốt một chút, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cô gắp một miếng thịt cho vào nồi lẩu rồi nói:

- Thịt phải nấu lâu một chút, nếu không ăn sẽ còn sống.

Những người khác đều vươn đũa, đầu tiên là vớt thịt viên trong nồi.

Hi Sắt thổi thổi thịt viên trong chén của mình rồi mới cắn một miếng, lập tức bị vị ngon của thịt viên chinh phục.

- Ăn quá ngon, tại sao lại có thể ngon như vậy chứ…..

Cô vừa nhai vừa cảm thán.

Vân Vân cũng cho một khối thịt viên vào miệng,, mùi vị cay và tươi ngon tràn ngập toàn bộ khoang miệng, điều này làm cho nàng ngạc nhiên không thôi, đây là lần đầu tiên nàng nếm được vị cay.

- Mùi vị thật là kì quái, nhưng mà ăn rất ngon.

Cô ngạc nhiên nói.

- Đây là vị cay, nhưng Mục Lương nói đó là cảm giác đau.

Hi Bối Kỳ giải thích.

- Cái này có độc sao?

Vân Vân chợt dừng nhấm nuốt, hoang mang hỏi.

Hi Bối Kỳ dở khóc dở cười, lập tức lắc đầu giải thích:

- Dĩ nhiên là không phải rồi, nếu nó có độc thì không phải là ta đã sớm chết rồi sao?

- Thật sự ăn rất ngon.

Đôi mắt đẹp của Vân Vân phát sáng.

Lão Vưu Kỳ cắn một khối thịt viên, giả vờ bình tĩnh nói:

- Ừm, món này cũng không tệ lắm.

Hi Bối Kỳ gắp một khối thịt chín đặt vào trong chén của lão, nhẹ nhàng nói:

- Lão tổ, ngươi nếm thử món thịt này đi, rất tươi và ngon.

- Ngươi thật sự đã trưởng thành rồi, còn biết gắp thức ăn cho người khác nữa.

Hi Đức Vưu Kỳ kinh ngạc nói.

Lão còn nhớ rõ dáng vẻ lúc bé của Hi Bối Kỳ, có thể nói là mèo ghét chó ngại, thuộc về loại hình ba ngày không leo lên mái nhà lật ngói là không chịu nổi.

- Ngươi nói cái gì chứ..…

Hi Bối Kỳ phồng má trừng Hi Đức Vưu Kỳ.

- Ha ha ha ha ~~~

Lão cười rất lớn tiếng.

Lão đang cười, thì Vân Vân và chị em Hi Sắt vùi đầu ăn thịt, ba người không có rảnh rỗi để nói chuyện phiếm.

Khi Hi Đức Vưu Kỳ cười xong thì khay thịt trước mặt đã trống trơn, thịt viên trong nồi cũng không còn, nhất thời nụ cười trên mặt lão cứng lại rồi.

- Các ngươi…

Đôi mắt của Hi Đức Vưu Kỳ trợn to nói.

Vân Vân ngậm một miếng thịt, ngạc nhiên hỏi:

- Sư phụ, có chuyện gì vậy?

- Không có gì.

Hi Đức Vưu Kỳ dựng râu trừng mắt, sau đó cũng gia nhập vào đội quân đoạt thức ăn.

– Ục ục ục ~

Nước lẩu vẫn luôn sôi trào nấu chín thức ăn trong nồi, từng khối thịt tươi ngon phủ lên nước canh cay và nước chấm đặc chế, cho vào trong miệng khiến người ta cảm thấy thỏa mãn không gì sánh nổi.

Hi Bối Kỳ ăn được mấy khối thịt thì chuyên tâm nấu thịt cho lão tổ.

Lão Vưu Kỳ phồng má nhai thịt, nói với giọng điệu mơ hồ không rõ:

- Ngươi cũng ăn đi.

- Lão tổ cứ ăn thỏa thích, không cần phải để ý ta đâu, ta thường xuyên ăn lẩu ở thành Huyền Vũ, cứ cách ba ngày thì sẽ ăn một lần.

Hi Bối Kỳ lắc đầu nói, vừa nấu thịt vừa nói:

- Ngoại trừ lẩu thì trong thành còn có bánh bao thịt, mỳ chua cay, gà chiên và rất nhiều thứ khác. Mỗi một món đều cực kỳ ngon, sau khi lão tổ đến thành Huyền Vũ thì nhất định phải nếm thử tất cả nha….

- Ực ực ~~~

Vân Vân và chị em Hi Sắt càng nghe càng nuốt nước miếng, mỗi món ăn mà cô gái Ma Cà Rồng nhắc tới đều có vẻ rất ngon.

- Ừ, chỉ cần chúng ta có thể rời đi nơi này.

Hi Đức Vưu Kỳ chậm rãi gật đầu.

Mục Lương vừa muốn nói gì đó thì chợt nhận thấy cách đó không xa có một đạo khí tức khác, anh quay đầu nhìn về một phía trong bóng tối.

- Cộp cộp cộp ~~~

Một bà lão thấp bé bước ra từ trong bóng tối, một tay cầm gậy ba tong, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đám người Mục Lương.

Bà lão tò mò hỏi:

- Đứng rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, ngươi đang ăn món gì ngon thế Hi Đức Vưu Kỳ?

Hi Đức Vưu Kỳ cả kinh, vội vàng đứng lên nói:

- Tiền bối Tân Tây, mau tới ngồi đi.

- Bà Tân Tây.

Hai chị em Hi Sắt và Vân Vân cũng đứng dậy chào hỏi.

Mục Lương kinh ngạc nhìn về phía Tân Tây, người trước mắt chính là cường giả Thánh Giai mà Hi Sắt nói tới?

Bà lão có một mái tóc dày màu bạc, nhìn bề ngoài ước chừng hơn sáu mươi, mặc dù đã lớn tuổi nhưng sống lưng vẫn còn thẳng tắp.

Cộp cộp cộp…

Tân Tây được Vân Vân đỡ tới trước bàn rồi ngồi xuống một cái ghế trống.

Sau khi ngồi xuống, Tân Tây liếc nhìn nồi lẩu và đầy bàn nguyên liệu nấu ăn trước rồi mới quay đầu quan sát Mục Lương, đột nhiên hỏi:

- Ngươi chính là người đã giết Mã Quyết và Ha Ba Tân à?

- Đúng vậy, các hạ tới báo thù cho bọn họ sao?

Đôi mắt đen của Mục Lương híp lại.

- Dĩ nhiên là không phải rồi, ta và bọn họ không thân.

Tân Tây cười ha ha, xua tay tiếp tục nói:

- Hai người kia không phải là hạng người tốt lành gì, chết rồi thì thôi, tóm lại ngươi không có đánh nhau ở bên trong Thánh Thành, vậy thì ta không có lý do tới đây báo thù cho bọn họ.

Ly Nguyệt và Lạp Nhã liếc nhau, rốt cuộc thì hai tên Ha Ba Tân và Mã Quyết kia tệ đến cỡ nào mà người trong thành đều chán ghét như vậy?

- Tốt, vậy thì ta mời ngươi ăn lẩu.

Mục Lương mỉm cười, lấy ra chén đũa mới đặt ở trước mặt lão nhân.

Tân Tây ôn hoà nói:

- Ai nha, vì ngửi được mùi thơm này cho nên ta mới tìm tới đây.

Bà không có khách khí, cầm đũa lên tự gắp thức ăn trong nồi, răng bà còn rất tốt, thịt sườn cũng có thể nhai được.

- Hương vị này thật sự không tệ, ta sống hơn nửa đời người rồi mà chưa từng ăn món nào ngon như vậy.

Tân Tây khen ngợi không ngớt.

- Tới, nấu chút thịt giúp ta.

Tân Tây vung chiếc đũa về phía Hi Đức Vưu Kỳ

-... Vâng.

Lão dở khóc dở cười, chịu thương chịu khó hỗ trợ nấu thịt, ai bảo đối phương là tiền bối của mình chứ.

………….

Mục Lương nhìn Tân Tây đang ăn ngấu nghiến, thịt sườn còn có thể nuốt xuống, trong lòng không khỏi cảm thán sức khỏe của lão nhân gia thật tốt.

Lúc này, Hi Đức Vưu Kỳ giống như một người hầu nghe lời, đôi đũa trong tay không dừng lại, vừa thả thịt tươi vào nồi vừa gắp thịt chín đặt vào trong chén Tân Tây.

- Ừm, ăn ngon.

Tân Tây hài lòng gật đầu, ăn với vẻ mặt thỏa mãn, hoàn toàn không hề có dáng vẻ của cường giả Thánh Giai nên có.

Bà nuốt một khối thịt xuống bụng, cảm thán nói:

- Nếu có rượu thì quá tốt rồi.

- Bà Tân Tây còn muốn uống rượu à?

Hi Sắt ngây thơ nói.

Tân Tây lau miệng, thở dài dư vị nói:

- Đương nhiên, thức ăn ngon phải đi kèm với rượu tốt, nhưng đã nhiều năm ta không được uống, sắp quên mất mùi vị của rượu là gì rồi.

- Nếu các hạ thích rượu, không bằng nếm thử của ta đi.

Mục Lương lật tay một cái, lấy ra một bình rượu đặt ở mặt bàn.

- Ngươi còn có rượu!

Hai mắt của Tân Tây sáng lên, kích động cầm lấy bình rượu lưu ly, nhìn chất rượu trong suốt bên trong, lập tức nuốt nước bọt.

Tay bà dùng lực rút nắp bình bằng gỗ ra.

- Ba ~~~

Một âm thanh trong trẻo vang lên, mùi rượu lan tỏa bốn phía, thậm chí còn hòa tan mùi lẩu.

Tân Tây hít một hơi thật sâu, mặt lộ ra thần sắc say sưa, vui vẻ nói:

- Thật là rượu thơm, mới ngửi một cái mà đã khiến người say mê rồi.

- Thơm quá.

Trong mắt của lão Vưu Kỳ lóe lên tia bất ngờ, không nhịn được nhìn Mục Lương thêm vài lần.

Tân Tây cầm lấy một cái chén gần đó rồi rót đầy hơn phân nửa, cẩn thận nhấp một ngụm như là nhặt được chí bảo.

Miệng bà khẽ giật, chậm rãi nuốt rượu xuống, chất lỏng lướt qua yết hầu khiến lão nhân gia phải run rẩy.

- Rượu ngon, đây là loại rượu ngon nhất mà ta từng uống.

Hai mắt của Tân Tây sáng rực, liên tục khen ngợi.

Mục Lương cười một cái, bình tĩnh nói:

- Ta còn có loại rượu tốt hơn, đáng tiếc không có mang theo.

Tân Tây ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh, hỏi:

- Không có mang theo, vậy thì nó ở đâu?

- Thành Huyền Vũ.

Mục Lương thuận miệng trả lời một câu.

Tân Tây nhíu mày:

- Thành Huyền Vũ lại nằm ở chỗ nào?

Mục Lương bình thản nói:

- Bên trong kênh Sương Mù, cách nơi này mấy ngày bay qua.

- Đáng tiếc, không uống được.

Trong mắt của Tân Tây lộ vẻ tiếc nuối rồi lắc đầu, bà nhìn rượu trong tay giống như đang nhìn chí bảo hiếm có.

Bà lại nhấm nháp rượu trong chén, đưa trả bình rượu lại cho Mục Lương.

- Nếu các hạ thích thì giữ lại uống đi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Cho ta sao?

Trong mắt Tân Tây lộ ra sự kinh ngạc, nghi ngờ nhìn vào anh.

Mục Lương mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Sau này nếu có cơ hội thì các hạ hãy ghé thành Huyền Vũ, rượu ngon hơn loại này có rất nhiều.

- Sợ là không có cơ hội rồi.

Tân Tây chậm rãi lắc đầu.

Bà đặt chén rượu xuống, tiếc nuối nói:

- Đã tới nơi đây thì không thể rời đi.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, ôn hòa hỏi:

- Không biết Tân Tây các hạ đến từ nơi nào?

- Vương quốc Hồng Nham.

Tân Tây nghiêng đầu quan sát Mục Lương.

Đôi mắt của anh vẫn bình tĩnh không chút lay động, anh biết vương quốc Hồng Nham, đó là một trong những vương quốc trong đất liền, còn ở xa hơn cả vương quốc Người Thú.

Anh mỉm cười hỏi:

- Nói vậy các hạ là đã từng Nữ vương?

- Không phải, ta thậm chí còn không phải là quý tộc.

Tân Tây lắc đầu nói.

Vân Vân tò mò hỏi:

- Vậy lúc trước bà Tân Tây làm gì?

- Ta à, trước đây ta dạy lễ nghi cho vương tử và công chúa.

Tân Tây cười ha ha nói.