← Quay lại trang sách

Chương 2045 Bắt Đầu Xây Dựng Mở Rộng Quảng

Trường

- Bọn họ không làm khó dễ ngươi à, bảo ngươi lưu lại hay gì đó?

Hi Bối Kỳ phách lối nói:

- Có nha, nhưng ta không muốn, ta là người của thành Huyền Vũ, ở lại thành Dạ Nguyệt làm gì chứ?

Cô lải nhải không ngừng nghỉ, kể lại những gì mình nghe và thấy dọc đường đi cho Mục Lương, nói tường tận việc Hi Đức Vưu Kỳ đi “thăm hỏi” gia tộc Lộ Phát và gia tộc Mặc Nghi.

Ánh mắt của anh lóe lên, ôn hòa hỏi:

- Sau này ngươi không trở về đó nữa à?

- Nếu không có việc lớn thì ta sẽ không trở về, đã có lão tổ ở đó rồi.

Hi Bối Kỳ thanh thúy nói.

- Ừm, thành Huyền Vũ mãi là nhà của ngươi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, chứng minh anh không có nhìn lầm người, Hi Bối Kỳ vẫn là hướng về thành Huyền Vũ.

- Nếu không có chuyện khác thì ta đi thay quần áo một chút.

Hi Bối Kỳ giơ tay lên ra hiệu về cửa thư phòng.

- Đi đi.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Lúc này, Hi Bối Kỳ mới rời đi thư phòng, khi cửa phòng đóng lại, gương mặt xinh đẹp của cô dần dần ửng hồng.

Cơ thể của cô đã hấp thụ hoàn toàn giọt máu trước đó của Mục Lương, chậm nhất là một tháng thì cô có thể tiếp tục uống thêm một giọt máu mới.

- Ý của Mục Lương vừa rồi là muốn ta vẫn luôn ở lại đây sao?

Hi Bối Kỳ cắn môi dưới, lỗ tai càng ngày càng đỏ.

Chẳng lẽ Mục Lương cũng thích ta?

Cô không khỏi giật mình bởi suy nghĩ này, vội vã xoay người lại nhìn về phía cửa thư phòng, chỉ trong vòng vài hơi thở đã tưởng tượng ra đủ thứ.

- Hắn nói thành Huyền Vũ MÃI là nhà của ta, mà đây cũng là nhà của Mục Lương…. Vậy có nghĩa nơi này là nhà của chúng ta.

Khuôn mặt của Hi Bối Kỳ càng ngày càng đỏ.

- Hắn đang tỏ tình với ta sao?

Bước chân của cô bỗng dưng nhẹ nhàng hơn nhiều, chịu ảnh hưởng bởi giọt máu của Mục Lương trong cơ thể, hiện tại suy nghĩ của cô đều liên quan đến đối phương.

………..

- Đông đông đông ~~~

Chuông Huyền Vũ bị gõ vang tám lần, tiếng chuông quanh quẩn khắp đường phố Chủ Thành.

Dụ Tử cưỡi xe đạp trên đường cái, cô chuẩn bị đến Siêu Thị Huyền Vũ mua chút nguyên liệu nấu ăn, tối nay làm vài món ngon cho con gái.

Ngày mai, Trình Tiếu sẽ được nghỉ một ngày, tối hôm nay sẽ trở về từ Học Viện Ma Pháp.

Dụ Tử rất nhớ con gái, không nhịn được than nhẹ một tiếng:

- Một tháng không gặp, không biết Tiếu Tiếu có bị đói đến gầy hay không?

Cô quyết định hôm nay mua thêm chút đồ ăn, buổi tối làm một bàn cơm phong phú để tẩm bổ con gái một chút.

Khi Dụ Tử đi tới quảng trường Chủ Thành thì phát hiện quảng trường vốn dĩ người đến người đi đông đúc bây giờ lại không có một bóng người, tất cả mọi người đều đi vòng qua bên cạnh.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Dụ Tử kinh ngạc nói.

Nhân viên bán hàng ở tiệm bánh bao bên cạnh nghe vậy, hỏi:

- Ngươi không đọc báo hôm qua sao?

- Không có, mấy ngày nay ta đều làm việc tăng ca, không có thời gian xem báo.

Dụ Tử lắc đầu nói.

Nhà xưởng càng ngày càng bận rộn, cô phải tăng ca đến tối, hôm nay mới được nghỉ ngơi một ngày, may mà tăng ca sẽ có lương thưởng cho nên cô cũng vui vẻ làm thêm giờ.

Thành Huyền Vũ muốn thành lập vương quốc, các nhà xưởng lớn đều phải hoạt động liên tục, trong tình huống thiếu nhân lực thì tăng ca là chuyện hết sức bình thường, chỉ cần có tiền lương thì các công nhân sẽ không có ý kiến.

- Thảo nào, vậy để ta nói cho ngươi biết, quảng trường hôm nay sẽ được mở rộng thêm, báo hôm qua nhắc nhở mọi người tạm thời đi đường vòng.

Nhân viên bán hàng nhiệt tâm giải thích.

- Hóa ra là như vậy, ta biết rồi.

Dụ Tử chậm rãi gật đầu, lại hỏi:

- Vậy khi nào thì bắt đầu xây dựng thêm?

- Tám giờ, chắc sắp bắt đầu rồi.

Nữ nhân viên thuận miệng trả lời.

Dụ Tử nghe vậy nhìn về phía quảng trường

Dụ Tử nghe vậy nhìn về phía quảng trường, lúc này cô mới phát hiện xung quanh có các cảnh vệ đang duy trì trật tự, nhắc nhở mọi người không được tới gần quảng trường.

Cô còn nhìn thấy Trình Mâu, hắn đang nghiêm mặt chỉ huy cảnh vệ xếp hàng.

Dụ Tử thở dài:

- Bận rộn như vậy, đêm nay còn có thể trở về sao…..?

Hai ngày trước hai người đã thương lượng tốt, đêm nay đều về nhà cùng nhau ăn cơm với con gái.

Cô muốn đi lên hỏi một chút nhưng lại cảm thấy không nên quấy rầy chồng trong lúc làm việc, đành phải vứt bỏ suy nghĩ này.

- Ông ~~~

Trên quảng trường vắng vẻ đột nhiên xuất hiện một bóng người lơ lửng trên không trung cách mặt đất hơn mười mét.

- Thành chủ đại nhân!

Trình Mâu lập tức cung kính cúi chào.

- Thành chủ đại nhân!

Các cảnh vệ còn lại đều cùng nhau cúi chào.

- Thành chủ đại nhân tới rồi!

- Thành chủ đại nhân, buổi sáng tốt lành ~~~

Các dân chúng vừa cung kính vừa nhiệt tình la lên.

Mục Lương ngắm nhìn xung quanh một vòng rồi chậm rãi gật đầu đáp lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt phù hợp với kỳ vọng của dân trong thành.

Giọng nói điềm đạm của anh truyền khắp đường phố xung quanh quảng trường:

- Mọi người chú ý an toàn, lùi ra xa một chút.

– Tốt, tất cả đều nghe theo thành chủ đại nhân!

Các dân chúng reo hò, nhanh chóng cách xa quảng trường.

Hơn tám phần mười dân chúng ở Chủ Thành đều tới từ đại lục cũ, bọn họ đã chứng kiến thành Huyền Vũ từ một tòa thành nho nhỏ từng bước biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Đối với những người dân này, Mục Lương giống như một vị thần linh, là tín ngưỡng cũng như chúa cứu thế trong lòng bọn họ.

Trong mắt dân chúng, pháp luật hay mệnh lệnh mà Mục Lương ban bố đều vì muốn tốt cho mọi người.

Các dân chúng đều tự giác lùi ra xa, lúc này Mục Lương mới bắt đầu xây dựng mở rộng quảng trường.

Phía sau Khu dân cư vẫn còn đất trống, chỉ cần lùi Khu dân cư ra sau một chút, chừa chỗ để mở rộng quảng trường là được.

- Bắt đầu thôi.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ.

- Ầm ầm ~~~

Mặt đất bắt đầu chấn động, từng hàng phòng ốc giống như những con thuyền trôi nổi trên mặt nước bị chuyển dời ra xa gần một ngàn mét.

Lần này, anh di chuyển nhà ở đồng thời còn dịch chuyển cả đường ống chôn ở bên dưới.

Mục Lương dựa vào năng lực mạnh mẽ để di chuyển toàn bộ đường ống lưu ly bên dưới đi theo phòng ốc, giảm bớt công việc tu sửa sau này.

Chỉ mới qua nửa tiếng mà toàn bộ quảng trường đã được mở rộng gấp ba lần, tầm nhìn vô cùng trống trải.

Hầm trú ẩn ngầm bên dưới quảng trường cũng được giữ lại nguyên vẹn.

Mục Lương nhìn xuống quảng trường mới, thi triển năng lực để ép chặt mặt đất, tiếp đó ngưng tụ một tầng lưu ly bao trùm lên trên.

Lưu ly ngưng tụ thành những lát gạch vuông dài ba mét và được lắp ráp lại với nhau, bao trùm toàn bộ quảng trường.

Bề mặt gạch lưu ly thô ráp, bước lên không lo lắng bị trượt chân, khi trời mưa cũng sẽ không quá trơn trượt.

Mục Lương liếc nhìn gác chuông ở trung tâm quảng trường, khẽ vẫy tay nâng nó lên cao hai mươi mét, như vậy thì đứng ở đâu trong Chủ Thành cũng có thể nhìn thấy nó.

Sau khi mở rộng quảng trường, anh còn thuận tiện tiến hành tu sửa mặt đường xung quanh, gia tăng lực thực, tạo ra một khu vực xanh hóa tốt hơn nữa.

- Được rồi, trước hết như vậy đi.

Mục Lương đi tới trước mặt Trình Mâu.

Trình Mâu cung kính hỏi:

- Thành chủ đại nhân, bây giờ có thể giải trừ lệnh phong tỏa quảng trường không?

- Ừm, giải trừ đi.

Mục Lương lên tiếng, sau đó biến mất tại chỗ.

Trình Mâu thở phào một hơi, quay đầu nghiêm túc hô to:

- Giải trừ phong tỏa, quảng trường khôi phục bình thường!

- Vâng, giải trừ phong tỏa ~~~

Bọn cảnh vệ nhanh chóng truyền lời cho nhau, chẳng mấy chốc cả nhóm đã tập hợp lại lần nữa, đứng xếp hàng trở về Tuần Cảnh Vệ.

Trình Mâu giơ tay lên điều chỉnh mũ trên đỉnh đầu:

- Cuối cùng cũng xong việc rồi, còn phải trở về viết báo cáo, hy vọng tối nay có thể về nhà ăn cơm đúng giờ.

Bên kia, Mục Lương trở lại bên trong cung điện nhưng không trở lại thư phòng, mà đi đường vòng đến hậu hoa viên.

Anh băng qua con đường trải đá nhỏ rồi đi tới bên dưới Trà Thụ Sinh Mệnh, quen cửa quen nẻo tiến vào trong hốc cây.

- Cha!

Linh Nhi lập tức xuất hiện ở bên cạnh anh, so sánh với lần gặp mặt trước thì lần này cô bé đã cao hơn nhiều, trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều.

- Lại cao hơn rồi.

Mục Lương ôn hòa cười nói.

Linh Nhi chớp mắt nói:

- Chẳng mấy chốc nữa ta sẽ vượt qua cha!

Mục Lương buồn cười nói:

- Ngươi muốn cao hơn cả ta à?

- Như vậy không được sao?

Linh Nhi thanh thúy hỏi.

- Cái này không phải là không được, chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi.

Mục Lương cười một tiếng.

Linh Nhi ngoan ngoãn hỏi:

- Phải rồi, lần này cha tới đây là muốn xem rượu hoa ủ thế nào rồi, đúng không?

- Ừm, ta nhớ đã ủ được nửa tháng.

Mục Lương ôn hòa nói.

Đôi mắt đẹp của Linh Nhi chớp chớp, nói:

- Đúng rồi, nhưng còn phải chờ nửa tháng nữa mới uống được, cha cần gấp sao?

- Ta chỉ tới đây nhìn một chút thôi.

Mục Lương giơ tay lên, nhẹ nhàng véo má của Tinh Linh Sinh Mệnh.

- Vậy được rồi.

Linh Nhi phồng má nói.

Hai người tiến vào sâu bên trong thân cây, Suối Sinh Mệnh vẫn giống như trước đây, có điều nước suối Sinh Mệnh đã nhiều hơn.

Mỗi khi có Tiểu Tinh Linh sinh ra thì nước suối Sinh Mệnh trong nhụy hoa sẽ nhỏ xuống con suối bên dưới.

- Ê a ~~~

Sự xuất hiện của Mục Lương và Linh Nhi khiến cho các tinh linh đang chưng cất rượu đều dừng công việc trên tay lại, vội vàng bay tới trước mặt hai người để hành lễ.

- Việc chưng cất rượu vẫn thuận lợi chứ?

Mục Lương lên tiếng hỏi.

- Ê a ~~~

Các Tiểu Tinh Linh ríu rít kêu lên.

- Thuận lợi là tốt rồi, không biết có thể ủ chín trước khi diễn ra hội đấu giá hay không đây?

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên.

Nửa tháng sau, hội đấu giá sẽ được tiến hành tại Chủ Thành, Rượu Hoa cũng là một món vật phẩm được đưa ra đấu giá, nhưng mà chỉ có một bình nhỏ.

Tuy chỉ đấu giá một bình nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho những người yêu rượu kia chạy theo như vịt.

- Không thành vấn đề, ta có thể hỗ trợ chưng cất rượu hoa, nhưng chỉ có thể sớm trước được năm ngày thôi.

Linh Nhi cười tươi như hoa nói.

- Vậy nhờ cả vào ngươi.

Mục Lương ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh rồi đút cho Linh Nhi, đồng thời cũng đút một chút nguyên tố sinh mệnh cho các Tiểu Tinh Linh còn lại.

- Ê a ~~~

Các tinh linh nhảy cẫng hoan hô, ôm lấy nguyên tố sinh mệnh rồi há miệng hút không ngừng.

………….

Bên trong Thành Buôn Bán Sơn Hải, tại một tiệm cà phê ven đường.

- Cọt kẹt ~~~

Phượng Nhi đẩy cửa tiệm cà phê sau đó nghiêng người để Linh Vận đi vào trong tiệm trước.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng và những người khác lục tục bước vào tiệm, chỉ là ai nấy đều tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ, hiển nhiên là vừa mới đi dạo với Linh Vận.

Sự xuất hiện của bọn họ nhanh chóng khiến tiệm cà phê trở nên náo nhiệt.

Tiệm cà phê này vừa mới khai trương không lâu, phong cách bày trí không giống với những tiệm cà phê trước đó, thức uống trong tiệm cũng đa dạng và phong phú hơn.

Các mặt tường trong tiệm cà phê được ốp gỗ, thoạt nhìn vừa đặc biệt vừa cao cấp, có một loại xinh đẹp độc đáo.

Linh Vận quan sát cách bày trí trong tiệm cà phê, lập tức yêu thích nơi này.

Một nhân viên bán hàng đứng sau quầy nở nụ cười chào hỏi:

- Các vị muốn uống chút gì không?

- Loại cà phê nào bán chạy nhất?

Linh Vận đi tới trước quầy, ngẩng đầu nhìn thực đơn treo ở bên trên, có ít nhất ba mươi loại, nhìn hoa cả mắt.

- Cà phê đá vị trái cây là bán chạy nhất trong tiệm.

Nhân viên bán hàng mỉm cười đáp.

- Ta nhìn một chút….

Linh Vận chống cằm bằng một tay, cà phê vị trái cây trong thực đơn có hơn mười mấy loại, thật là khó lựa chọn.

Cà phê đá vị trái vải, cà phê đá vị quả táo, cà phê đá vị quả quýt, cà phê đá vị nước chanh, v.v…

Linh Vận xem một hồi rồi quyết định nói:

- Thôi thôi, lấy cho ta mỗi loại một ly đi.

- A?

Nhân viên bán hàng sửng sốt một chút.

- Trong thực đơn có món gì thì đều làm một ly cho ta.

Linh Vận kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

- Vâng.

Nam nhân viên lộ ra một nụ cười lễ phép, lấy ra bàn tính rồi tính tổng giá tiền cực nhanh.